Dương Thần

Chương 121: Tránh Mũi Nhọn!




- Ngân Nguyệt bát vệ ư?

Hồng Dịch nhìn qua tám nữ hài tử không tới hai mươi tuổi này, nhìn bọn họ đứng chỉnh tề thành một hàng, đầu hơi cúi xuống, chân cũng đi tiễn ngoa. Hai mắt quét đi quét lại cả nửa ngày trời, trong lòng hắn mới thỏa mãn.

Thật ra hắn biết hiện tại Thần hồn của hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đều đã bị mình khống chế nên chỉ cần trong đầu các nàng có ý niệm phản kháng là mình có thể làm cho hai nàng hồn phi phách tán. Do vậy các nàng tuyệt đối không dám giở trò.

Hồng Dịch hiện nay đang rất thiếu nhân thủ, ngay cả việc giặt giũ nấu cơm đun nước đều do một mình Tiểu Mục làm mà có muốn mua mấy nha đầu thì lại lo lắng nên quả thực việc này là rất khó khăn.

Ngân Nguyệt bát vệ người nào người nấy thân thủ đều rất tốt, lại được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt nên họ không chỉ có thể giặt áo nấu cơm mà còn có thể làm hộ vệ. Cho nên bọn họ chính là nhân tuyển thích hợp nhất hầu hạ Tiểu Mục.

- Năm ‘Tiểu thiết giáp phi luân thuyền’ chở được tám mươi người vừa cập bến Thái Hồ

Hoa Lộng Ảnh nhìn Hồng Dịch, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hồng công tử, tỷ muội chúng ta có thể cùng ngươi nói chuyện một lát được chăng?

- Cùng ta nói chuyện? Có thể!

Hồng Dịch nhìn Tiểu Mục cùng Xích Truy Dương nói:

- Các người đi ra ngoài một lúc để ta cùng hai vị đường chủ nói chuyện với nhau.

Tiểu Mục cười cười liền đi ra ngoài. Xích Truy Dương sau khi liếc nhìn Hoa Lộng Nguyệt cùng Hoa Lộng Ảnh một cái thật sâu rồi sau đó cũng đi ra .

- Hồng công tử chúng ta có thể làm một giao dịch được không?

Hoa Lộng Anh vỗ tay, lập tức Ngân Nguyệt bát vệ cũng đi ra. Trong phòng giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.

- Giao dịch cái gì?

Thấy trong phòng chỉ còn lại ba người, nhãn thần Hồng Dịch chợt loé hỏi.

- Hồng công tử, ý niệm của ngươi vẫn ở trong Thần hồn chúng ta nên chỉ cần khẽ vận Thần thì việc chúng ta có suy nghĩ gì chẳng phải công tử cũng biết sao. Công tử đã biết rõ lại còn hỏi ư?

Hoa Lộng Ảnh ngồi xuống hai tay bắt vào nhau làm lộ ra chiếc nhẫn bạch ngọc tinh xảo

- Ta không hề thăm dò Thần hồn của các ngươi!

Hồng Dịch ngửa đầu nói.

Ý niệm của hắn có ở bên trong Thần hồn của hai vị đường chủ Hoa Nguyệt đường của Dao Trì phái nên quả thực chỉ cần khẽ vận Thần là hắn có thể biết được toàn bộ suy nghĩ của hai nàng.

- Hồng công tử, tên của ngươi là Hồng Dịch phải không. Phụ thân ngươi là thái sư Võ Ôn hầu, là một nhân vật có quyền khuynh thiên hạ. Ngươi ở nhà không được ưu ái nên đầu phục Ngọc Thân vương, và hiện tại đang ra ngoài lịch lãm một năm để tăng lịch duyệt sau đó trở về kinh thi tiến sĩ nếu đỗ hẳn là sẽ thăng quan tiến chức. Hơn nữa chúng ta còn biết công tử là một người thâm tàng bất lộ, âm thầm tu luyện đạo thuật tới cảnh giới cao thủ Hiện Hình, rồi còn liên thủ với Ngô Uyên tuần phủ Hầu Khánh Thần đánh chết Triệu Phi Dung, mà đoạt được Âm Dương Đào Thần kiếm.

Hoa Lộng Nguyệt vừa nhìn sắc mặt Hồng Dịch vừa cẩn thận nói ra một đoạn tu liệu.

- Các ngươi chỉ có hai ngày điều tra mà đã biết rõ ràng vậy sao.

Hồng Dịch nghe xong ngã người xuống ghế mà cũng chẳng thèm để ý.

- Đằng sau Hồng công tử còn có cao thủ Thái Thượng đạo hỗ trợ phỉa không.

Hoa Lộng Ảnh nói:

- Bằng không chỉ bằng vào đạo thuật của ngươi thì không có khả năng giết được Thánh nữ Đại La phái Triệu Phi Dung, một người thuộc lớp cao thủ trẻ tuổi trong thiên hạ bây giờ, Thái Thượng đạo Tô Mộc, Vân Mông Thiên Long phái Hạnh Vũ Tiên, Dao Trì phái chúng ta Nguyệt Đình cô nương, Tâm Quyền phái Đồng Lâm, Thái môn Hứa Thanh Tùng, Chính Nhất đạo Trương Thư Ngọc, Phương Tiên đạo Tiêu Trường Phong...

Họ đều là những cao thủ có tiềm lực thành thần thành thánh sau này. Những nhân vật như vậy trưởng lão của môn phái chúng ta có muốn giết bọn họ thì họ cũng có thể tùy thời thoát thân.

“Ta có cao thủ của Thái Thượng đạo lhậu thuẫn sao…”

Hồng Dịch nghe Hoan Lộng Ảnh suy đoán mà trong lòng không khỏi cười thầm. Hoa Lộng Ảnh nào biết rằng Hồng Dịch giết chết Triệu Phi Dung hoàn toàn nhờ vào cơ duyên xảo hợp. Trước tiên dùng Bạo viêm Thần phù kiếm đả thương đối phương đoạt được Đào Thần kiếm, sau đó lợi dụng sự khinh đich của đối phương thi triển Minh vương đả thương Thần hồn của đối phương rồi cuối cùng dùng đại quân bao vây diệt trừ. Tất cả đều chỉ là cơ duyên.

Song với tình huống như thế này thì sao hắn có thể nói ra đây? Vì vậy hắn cố tình cười cười ra vẻ thần bí.

- Chúng ta vô ý được biết nội tình của ngươi mà thôi

Hoa Lộng Ảnh nói tiếp

- Nhưng tỷ muội chúng ta tuyệt đối không cam lòng bị ngươi khống chế như vậy. Nếu ngươi có thể thu hồi ấn ký của ý niệm ở trong Thần hồn chúng ta lại thì ta sẽ cho ngươi một trăm vạn lạng bạc, một con thuyền lớn Thiết giáp phi luân chở được cả nghìn người, trả cho ngươi ba trăm võ sĩ, mưòi trang viện mười vạn khuynh đất, đồng thời chuyện này chúng ta cũng tuyệt đối không nói ra. Coi như chuyện này chưa từng phát sinh qua. Thế nào hả?

- Thì ra là như vậy. Một trăm vạn lượng bạc, một con thuyền lớn chở được nghìn người, ba trăm võ sĩ, mười trang viện, mười vạn khuynh đất. Điều kiện này thật là tốt nha. Mà ta có mấy thứ này liền có thể lập tức so với vương hầu thế gia đại quý tộc, đại địa chủ. Nhưng làm sao ta có thể tin tưởng được các ngươi? Hơn nữa các ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy .

Hồng Dịch nghe xong điều kiện nhãn thần loé ra nhưng trên mặt hắn cũng không biểu hiện bất cứ biểu tình gì.

- Chúng ta có thể ký hiệp ước. Hơn nữa Dao Trì phái chúng ta ủng hộ Hòa Thân vương. Mà ngươi là người lại ủng hộ Ngọc Thân vương nên chúng ta giờ cấp cho ngươi người, bán cho ngươi thuyền thì đã là phạm vào điều tối kỵ rồi. Nếu để chuyện này lộ ra ngoài thì tỷ muội chúng ta thật không chiu nổi.

Hoa Lộng Nguyệt cười khổ nói:

- Như vậy đi, sau này chúng ta còn còn có thể giao dịch nhiều hơn nữa, giao dịch càng nhiều thì sự dây dưa với nhau càng khó phân định. Công tử là một người thông minh nên hắn là….

- Một năm sau!

Hồng Dịch vươn một đầu ngón tay,

- Một năm sau, cuộc giao dịch này ta mới có thể tiến hành. Còn hiện giờ thì không thể tiến hành được. Trong vòng một năm ta cũng sẽ không cùng các ngươi giao dịch thêm nữa. Các ngươi cứ yên tâm đi.

- Nếu như vậy thì cứ quyết định thế đi. Mong công tử sẽ không đổi ý.

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt liếc mắt nhì nhau đồng thời đứng dậy.

- Đưong nhiên là ta sẽ không đổi ý.

Hồng Dịch đưa tay đặt trên bàn, trong lòng tự tính toán nếu cùng hai nàng giao dịch đích xác sẽ làm nhiều kẻ động tâm. Nhưng Hồng Dịch biết được rõ ràng thực lực của mình còn nhỏ yếu nên ngàn vạn lần không nên tiến hành giao dịch vào lúc này.

Một năm sau Hồng Dịch tự thân thăng tiến võ công cùng đạo pháp, bước lên một bực thang mới, đến lúc đó có đủ thực lực thì tất cả còn có thể nắmtrong tay. Hiện giờ việc quan trọng nhất là phải tạm thời khống chế được hai nàng.

“Ta tu luyện vô thượng bí điển Quá khứ Di Đà kinh, lại được nhiều linh dược trân quý rồi cả Long Tượng pháp ấn, Đại uy Thiên Long Bồ Tát quan do kim chu truyền cho, rồi cả Âm Dương Đào Thần kiếm. Với mấy thứ này trong vòng một năm khổ luyện mà thực lực ta không tiến nhanh thì cứ đâm chết ta đi.”

Cùng hai nàng giao dịch một lúc, Hồng Dịch liền phân phó thủ hạ lập tưc khởi hành tiến đến một cảng trên Thái Hồ.

Màn đêm buông xuống, mặt Thái Hồ rộng vô biên sóng nước rập rìu, ánh sáng lấp lánh. Thật là yên bình!

Hai bên trái phải của bến cảng lẳng lặng có một đội thuyền gồm năm chiếc màu đen.

Hồng Dịch nhìn qua thì chỉ thấy năm chiếc chiến thuyền tuy nói là thuyền nhỏ nhưng so với thuyền đánh cá phổ thông còn to hơn nhiều. Thân thuyền có hai tầng đều được thiết kế bọc bằng những tấm sắt mỏng chắc chắn ngiêm cẩn.

Đạp chân lên thân thuyền, Hồng Dịch có thể cảm nhận được thân thuyền phi thương kiên cố, lấy tay gõ vào thành thuyền thấy vang lên nhưng tiếng như gõ vào sắt nguội, có thể đoán thuyền này toàn thân đều làm từ thép đúc. Trên boong tầu đều đuợc tổ chức phòng hộ rõ ràng để chống cung tiễn bắn tới. Dưới boong tàu, trong khoang thuyền có hai hàng ghế ngồi, dưới mỗi một cái ghế được thiết kế một cái trục bánh xe bằng sắt để thủy thủ ngồi lên đó đạp đi. Bánh đà bằng sắt hai bên trái phải của thuyền cũng vì thế mà lập tức xoay tròn, sau đó là cho thuyền nhanh chóng lao đi với một tốc độ gấp đôi so với những thuyền lớn bình thường khác.

- Một thuyền có khoàng hai mươi tráng hán làm nhiệm vụ còn có một gã thuyền trưởng. Khoang thuyền dùng chứa nước ngọt, luơng thực, dược vật, binh khí cung tên đồng thời còn là chỗ ngủ.

Hoa Lộng Nguyệt cùng Hoa Lộng Ảnh đứng trên boong tầu cùng Hồng Dịch rồi nhất nhất giới thiệu:

- Thân thuyền phi thường kiên cố nếu gặp phải tầu chiến phổ thông của Đại Kiền không cần bắn chỉ cần trực tiếp cho thuyền đâm thẳng thuyền đối phương lập tức tan nát.

- Nếu mỗi thuyền có khoảng trăm người đi lại trên biển mấy tháng thậm chí nửa năm cũng không thành vấn đề. Thuyền nhỏ để hộ vê còn thuyền lớn dùng để tác chiến nhưng vẫn còn vài thứ chưa hoàn thiện nên sức chứa còn chưa được nhiều, vì vậy muốn đi xa thì như vậy vẫn còn chưa đủ

Hoa Lộng Ảnh nhìn thân thuyền cười nói.

- Năm chiến thuyền muốn hoạt động cần ít nhất một trăm người thủy thủ cường hãn sao?

Hồng Dịch nhìn khoang thuyền, nhìn những tráng hán đạp bánh xe mà không chớp mắt.. Bọn họ da thịt màu cổ đồng, tràn ngập khả năng bạo tạc lực lượng rồi cảm khái nghĩ những thuyền viên này không phải là dễ mà có được.

- A Thiết! Các ngươi sau khi đưa Hồng công tử đến tỉnh Lâm Hải chỗ đại doanh của Tĩnh Hãi thủy quân thì để thuyền lại đó rồi lập tức dẫn người trở về, ngàn vạn lần không được làm lỡ việc của công tử.

Hoa Lộng Ảnh lớn tiếng phân phó tên thuyền trưởng trên thuyền.”

- Rõ, đại tiểu thư

Thuyền trưởng A Thiết trịnh trọng gật đầu.

- Hồng công tử, hẹn một năm sau gặp lại. Đến lúc đó rất mong chúng ta có thể giao dịch thuận lợi.

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nhìn Hồng Dịch thật sâu, rồi từ trên thuyền trở lại trên bờ.

- Nhổ leo đi!

Hồng Dịch phân phó một tiếng rồi cùng Tiểu Mục ở trên boong tầu. Trên này cũng có một khoang gác cao chứa đuợc khoảng hai mươi người, bên trong cũng giống như một gian phòng bình thường, có giường chiếu, có trà nước đầy đủ, chỉ là không có gì bài biện, nên có vẻ trông rất đơn điệu.

Ra lệnh một tiếng năm chiến thuyền lập tức khởi hành mang theo tiếng nước chảy ào ào lập tức tiến vào Thái Xương hồ.

…Một

Lúc này ở tại một phủ đệ tráng lệ của Thủy Dương tỉnh. Trong luyện võ đường hậu viện một người mặc y phục nguyệt sắc thái kim tuyến, hông đeo thắt lưng màu tử kim, da mặt hồng hào trên mặt hai chòm râu dài bát xích, toàn thân mỗi chỗ đều tràn ngập lực luợng và hắn đang luyện quyền.

Người này quyền pháp cực kỳ cao minh, quyền pháp múa lên thì tới mưa gió cũng không lọt qua được. Quyền pháp đánh ra cương mãnh không gì sánh được toàn trưòng toàn tiếng xé gió phá không liên tục mấy trăm quyền .

- Tu Di Luân!

Quát khẽ một tiếng thân thể bay lên cao tầm hai mươi bộ rồi trong nháy mắt xuất ra một quyền.

Ầm!

Trên võ đường một cây gỗ bằng thân người bị trúng một quyền hình như bị thuốc nổ phá trong nháy mắt bạo toái vụn gỗ bay đầy trởi.

Nhưng hắn vẫn không ngừng lại liên tiếp ra quyền lần lượt các cọc gỗ thô to liền nổ tung .

- Kim Cương Luân

Hắn quát lên một tiếng. trên luyện võ trường, một lò hương sắt rất lớn có ba chân, bị một cước của hắn đá dựng lên, xoay tròn trên mặt đất. Tiếp đó lò hương bằng sắt nặng năm, sáu trăm cân này như một quả bóng cao su bị hắn một cước đá văng lên trời.

Lò hương bằng bay lên không trung, khi thấy nó sắp rơi xuống, hắn lập tức giơ chưởng nhẹ nhàng bắt lấy rồi đặt trên mặt đất tới một hạt bụi cũng không bay lên.

Làm xong tất cả, hắn không ngờ ngay cả thở cũng không gấp, trong mắt lại bình tĩnh như nước, thể hiện ra khí chất trầm sâu khó lường, một dạng khí chất chí hiếm.

- Hảo, hảo, hảo, quyền pháp của Khang đại nhân, chỉ sợ đã tiến nhập cảnh giới Đại Tông Sư rồi. Ta thấy cho dù là Hi đại thống lĩnh Thần Cơ doanh thì trên phương diện tu luyện cũng kém Khang đại nhân một bậc.

Ngay khi hắn dừng lại, trên luyện võ đường đi tới một nữ tử mặc quần lụa mỏng, thắt lưng đeo thuý ngọc liên, trang phục nhìn có vẻ tương tự với Triệu Phi Dung.

- Ta nếu không tu luyện bí điển của Đào Thần đạo Âm Dương đạo kinh, tiến nhập cảnh giới âm dương phối hợp thì cũng sẽ không nhanh như vậy đã hợp nhất được linh nhục mà bước vào cảnh giới Tông Sư.

Người này chính là anh em cùng cha khác mẹ của Hồng Dịch, là con của Triệu phu nhân, tuần phủ Thuỷ Dương tỉnh Hồng Khang! Hắn mười năm tuổi bước chân vào quân đội, qua năm năm hai mươi tuổi làm đến tướng quân, hai mươi năm tuổi làm thị lang binh bộ, sau đó làm tuần phủ Thuỷ Dương. Mặc dù hắn tuổi còn trẻ nhưng ở trong quan trường cũng đã có vô số kinh ngiệm. Hiện tại hắn đã nắm một phương biên giới trong tay.

Chỉ có điều cũng tại gia đình hắn quá hiển hách, hơn nữa tại phương nam thế lực của Triệu gia căn bản là thâm căn cố đế rồi..

Hồng Khang tuỳ ý đứng thẳng, tuy rằng tuổi hắn còn trẻ nhưng đã có khí thế sắc bén uy nghi lẫm liệt.

Nhìn bộ dáng của hắn nhìn trong có vẻ già hơn tuổi nhưng thật ra nếu như cắt bỏ bộ râu tướng mạo còn muốn trẻ ra mười tuổi.

- Ngươi đã thu được tin tức chưa? Rốt cuộc là thế nào?

Hồng Khang nhìn nữ tử này tay vẫn bắt sau lưng không nhúc nhích .

- Thật sự bị độc thủ nhưng không biết là Thi Giải hay là hồn phi phách tán nữa. Nhưng ta cũng đã tìm hiểu đệ đệ Hồng Dịch của ngươi cũng tham gia vào trận chiến bao vây Bạch Vân trang ở Ngô Uyên tỉnh. Nếu không nhầm thì hôm nay hắn cũng đã đến đây rồi.

- Hồng Dịch sao? Hắn chỉ là một tiểu nhân vật nên không thể gây sóng gió gì cả. Với một thân võ công đạo pháp thì ta không cần tới tay cũng đủ bóp chết một con kiến như hắn rồi. Chuyện vừa rồi.có thể sau lưng hắn có Thái Thượng đạo ra tay! Xem ra phụ thân muốn tự thân xuất thủ, Thái tử chắc chắn cũng không từ bỏ ý đồ. Nhưng mà Hồng Dịch nếu đến Thuỷ Dương thì thân làm ca ca cũng lên chiêu đãi hắn một trận thật tốt.

Hồng Khang búng tay:

- Người đâu!

Rầm rập…

Một đội hộ vệ có cước bộ chỉnh tề đã rất nhanh tiến tới luyện võ đường. Bọn họ cũng thân mặc áo giáp, tay cầm đao đứng đó.

- Các ngươi lập tức đi tuần tra ở thôn trấn, nếu có tin tức của Hồng Dịch lập tưc “mời“ hắn tới gặp ta.

- Rõ!

Tiếng áo giáp vang lên rồi trong nháy mắt những người này đã đi không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

Ngay khi những người này còn đang nói chuyện thì Hồng Dịch hắn cũng đã đi đường thuỷ vượt qua Thuỷ Dương. Năm chiến thuyền thiết giáp phi luân đã chạy tới tỉnh Lâm Hải vè đang ở bên ngoài đại doanh của Tĩnh Hải quân.

Ba chương này thay lời chia tay của Thương Long tới mọi người trong bộ chiện này!

Nói cách khác mình sẽ dừng dịch Dương Thần tại đây. Và các bạn có thể lấy chương truyện từ nguồn khác về post!:0 (15):

Cám ơn mọi nguời đã ủng hộ đội dịch nói chung và TL nói riêng trong suốt thời gian qua. Ta biết mình dịch vẫn còn nhiều sai sót nhưng đó cũng là hết sức rồi nên rất mong mọi nguời bỏ qua những cái sai sót mà ta cũng chẳng biết là cái gì nữa:00 (9):

Cám ơn những ngưòi bạn đã tham gia dịch bộ chiện này:Tặc Thiên, be_u, namnp2004, shark410.:0 (15):

Còn về lý do ta dừng thì nói chung là ta lười, không có nhiều thời gian và cũng không muốn dịch lại cái đã có, vì có dịch tiếp thì ta lại không chịu nổi mang ra edit thì không tốt cho lắm:00 (73):

Có lẽ chỉ thế thôi nhỉ! Một lần nữa cảm ơn mọi người ủng hộ. Có boom cho các bạn đây:0 (144)::00 (45)::00 (73):