Dương Thần

Chương 117: Yêu Ảnh!




- Như vậy mà các ngươi cũng vui vẻ hướng ta tham bái sao? Trời cao có đức hiếu sinh nên ta cũng không muốn giết các ngươi.

Giọng nói Hồng Dịch oang oang, đồng thời tôn Tu La đại ma vương cũng nhấc chân, hai trảo cũng thả Thần hồn của Hoa Lộng Nguyệt và Hoa Lộng Ảnh ra.

Tuy rằng đã thoát khỏi áp bức. Nhưng trong thân kiếm, các ý niệm hung tàn vẫn chuyển động mà huyễn hóa ra các loại ác tượng, thâm uyên đen kịt, khiến cho thần hồn không chỗ trốn thoát, cũng không chỗ để đi.

Chiêu ấy của Hồng Dịch tưởng như là dùng Tu la vương biến hóa ra thâm uyên địa ngục tăm tối, nhưng thật ra là dựa vào thủ đoạn dùng ngân hà xoáy lốc vây khốn khi trước của Triệu Phi Dung.

Hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt cảm thụ được ý niệm hung tàn không ngừng áp bức trong đầu. Xoay người ngồi dậy, thấy Tu la ma vương khổng lồ không gì sánh được. Liền liếc mắt nhìn nhau, không biết đang trao đổi điều gì.

Sau đó, hai người đồng thời tay tạo thành chữ thập, giống như là bái Bồ Tát, bái Phật tổ, như bái Đạo tổ. hướng về Đại Tu La vương bái lạy.

Thân thể khổng lổ không gì sánh được, ba đầu sáu tay. Nắm khô lâu trượng, lang nha kiếm, cứ xỉ đao( đao răng cưa), xà đầu cung, Tu La Vương. Chính là ý niệm hung tàn của Hồng Dịch biến thành, cũng không phải là ảo giác. Mà dường như thật sự tồn tại trong không gian.

Bởi vì trong thần kiếm, Hồng Dịch có Quỷ Tiên lực, đủ khả năng làm cho Tu La Vương hóa thành thực thể! Loại ý niệm hung tàn to lớn này không phải là thực thể chân chính, nhưng cũng không phải là giả. Đủ khả năng để xé rách thần hồn, khiến hồn phi phách tán.

Bất quá khi ở bên ngoài thân kiếm. Muốn Tu La Vương hóa thành thực thể, hiểu biết của Hồng Dịch vẫn còn rất nông cạn. Ngay cả La Sát vương muốn ngưng tụ lại cũng không thể chứ đừng nói tới loại đẳng cấp cao hơn như Tu La vương này.

“Thụ hương hỏa? Ý niệm thành kính của chúng sinh, khiến Âm thần lớn mạnh, cuối cùng tu thành chân thần, vậy rốt cuộc xảy ra chuyện tình gì đây?”

Trong lòng Hồng Dịch lúc này đã bắt đầu tìm hiểu về sự thâm sâu của thần hồn đạo thuật. Đang tự hỏi.

Vừa rồi hắn đích thật là bị hai nàng nói động đến tâm tư. Trong đầu nổi lên một phen ý niệm thăm dò.

Trong thân kiếm, hắn hoàn toàn có thể khống chế được cục diện.

Cho dù hai người là đệ tử Dao Trì phái. Hoa Lộng Nguyệt đã đạt tới Khu Vật cảnh giới. Mà Hoa Lộng Ảnh thì đạo thuật so ra cao hơn một chút. Bất quá so ra vẫn còn kém Mộ Dung Yến. Tu vị đạo thuật như vậy, thì dù ở bên ngoài hai người có liên thủ, Hồng Dịch cũng hoàn toàn không e ngại, huống chi bây giờ là ở bên trong thần kiếm.

Ý niệm khổng lồ, hai tay Hoa Lộng Ảnh tạo thành hình chữ thập. Quét tới quét lui trên người hai nàng. Hồng Dịch dần dần phát hiện, từ Thần hồn của hai nàng tản mát ra một ý niệm kì quái, mà cỗ ý niệm này phi thường chân thành. Thành kính. Bản thân mình hoàn toàn có thể sở hữu tất cả. Bao hàm các loại tín nhiệm, ỷ lại, mềm yếu.

“Đây là ý niệm đèn nang nguyện lực?”

Hồng Dịch cảm thụ được ý niệm hai nang quấn lấy thần hồn của bản thân mình. Cũng không có cự tuyệt, mà là hít dài một hơi. Khiến cho cỗ ý niệm trong đầu rất nhanh đã dung hợp vào thần hồn của bản thân.

Tuy rằng loại ý niệm này, nếu Hồng Dịch không muốn quấn lên thân, tủy tiện quan tưởng một cái là có thể đánh tan được. Thế nhưng hiện tại hắn muốn nếm thử một lần, rốt cuộc đèn nhang nguyện lực có cái vị gì..

Năm đó hắn đọc trong Thảo Đường bút kí của Lý Nghiêm, trong đó đã từng nhắc tới đèn nhang nguyện lực của chúng sinh, thành tựu thần phật. Trong lòng Hồng Dịch vẫn phỏng đoán, đèn nhang nguyện lực rốt cuộc là cái vật gì. Và hiện tại rốt cục hắn đã cảm thụ được.

“Loại ý niệm có thể làm lớn mạnh thần hồn bản thân?”

Hồng Dịch làm cho loại ý niệm này tiến nhập vào trong thần hồn. Dường như cảm giác được một loại sung khí bành trường, giống như là được ăn thuốc bổ, hắn đích thực cảm giác được là, Thần hồn bản thân đang lớn mạnh.

“Thảo nào. Thảo nào thiên hạ có rất nhiều đạo sĩ tu luyện giả đều thành lập tông phái, là vì để được cúng bái, được kính ngưỡng, được cung phụng! Hóa ra ý niệm đèn nhang nguyện lực, thực sự có thể làm cho Thần hồn lớn mạnh! Mà so với bất cưc linh đan diệu dược gì cũng đều nhanh hơn cả.

Hồng Dịch đích thực cảm giác được chỗ tốt của loại ý niệm này, đối với sự lớn mạnh của thần hồn có chỗ tốt.

Trong lúc Hồng Dịch cảm giác được cỗ ý niệm đang tăng cường bổ sung cho sự lớn mạnh của Thần hồn, thì đột nhiên rất nhiều ký ức giống như là thủy triều nhanh chóng tràn vào trong Thần hồn của Hồng Dịch.

Đây là những việc từng trải, là ký ức của hai nữ nhân Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, võ công, đạo pháp, hỉ nộ buồn đau, ưu tư vô tận. Còn có những ý niệm khổng lồ hỗn loạn tràn vào trong đầu.

Trong nháy mắt, Hồng Dịch giống như là đã từng trải qua hai lần Thi Giải chuyển thể khủng bố. Những kinh nghiệm suốt đời mà hai nữ nhân đã trải qua đều ở trong đầu hắn. Những kinh nghiệm nhân sinh của hai người khiến cho trong chốc lát, làm cho bản tính thần hồn của hắn lung lay sắp đổ.

“Thì ra là thế. Thì ra là thế! Tiếp nhận đèn nhang nguyện lực của người khác. Có thể hiểu rõ ký ức suốt đời của người khác, kinh nghiệm, hỉ nộ ái ố! Loại trùng kích khổng lồ này, không thua gì Thi Giải chuyển thể nhập vào trong biển mê! Thảo nào, thảo nào tiếp nhu đèn nhang nguyện lực, thành tựu thần thông đều không phải là chính đạo!”

Lần trùng kích trong nháy mắt đó, Hồng Dịch quả thực đã trải qua tương đương hai lần thi giải, trai qua những trải nghiệm của Hoa Lộng Nguyệt Hoa Lộng Ảnh.

Trùng kích to lớn như vậy, cho dù là Quỷ Tiên, cũng chịu không nổi!

Ý niệm Thần hồn của Hồng Dịch vận chuyển những tạp niệm không có trật tự đó, những ý niệm đó càng ngày càng một nhiều hơn mà không ai có thể chịu đựng được.

Nếu không chịu nổi hậu quả này. Thần kinh sẽ phân liệt, thác loạn. Biến thành người điên.

“Tất thảy những gì xảy ra trong quá khứ, không thể thay đổi được! Vô lượng thọ! Vô lượng quang!”

Trong lúc nguy cấp, những gì Hồng Dịch tu luyện lúc trước đã phát huy tác dụng, đồng thời với đó, trong lòng hắn càng vì sao phải cùng lúc tu hành cả ba cuốn kinh của Đại Thiền Tự mới có thể siêu thoát tới được Niết Bàn.

Quá Khứ kinh giữ vững bản tính. Hiện Tiện kinh xưng bá thế gian. Tương Lại kinh tiếp thụ đèn hương.

Ba cuốn liên hợp, có bản tính vô thượng bất biến, lực lượng có thể xưng bá thế gian. Mới có thể trong tương lai tụ tập đèn nhang nguyện lực vô cùng vô tận, đạt tới cảnh giới siêu thoát sau cùng. Đạt được vô thượng vĩnh hằng…….

- Ý niệm trong đầu hắn bắt đầu tán loạn. Áp lực lên chúng ta giảm bớt rất nhiều…

Hoa Lộng Ảnh đột nhiên buông hai tay ra nói.

- Không sai, nghĩ không ra. Nghĩ không ra hắn lại không hiểu đạo thuật, mà lại dám thực sự tiếp thu đèn nhang nguyện lực của chúng ta. Tuy rằng có thể sở hữu hết thảy của chúng ta, sở hữu võ công đạo pháp, đều bị hắn nắm rõ ràng. Thế nhưng, lúc đó thì hắn cũng sắp sụp đổ, với định lực của thần hồn hắn, không có khả năng kiên trì được.

Hoa Lộng Nguyệt thở dài một hơi.

- Chúng ta hiện tại nên làm gì giờ? Chờ Thần hồn của hắn phân liệt, sụp đổ, ý niệm trong đầu tan rã, hay trước tiên là đi ra ngoai?”

- Đương nhiên trước tiên là đi ra ngoài. Ổn định cục diện. Đừng quên, chúng ta còn phải tróc nã Kim Chu!

- Thế nhưng thanh kiếm này là Âm Dương Đào thần kiếm! Là vô thượng chí báo. Nếu có được kiếm này, bản thân lập tức sẽ có lực lượng Quỷ tiên! Tầm quan trọng của kiếm này, so với tróc nã kim chu cũng đều trọng yếu như nhau!

- Vậy chờ một chút.

Hai nàng nhìn nhau cười, một loại mưu kế đang dần dần dâng lên.

- Các ngươi cũng không cần chờ nữa đâu

Đột nhiên. Thanh âm của Hồng Dịch lại vang lên.

- Chuyện gì xảy ra?

Hai người Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên kinh ngạc phát hiện. Vốn ma thần Tu La Vương đang dần dần sụp đổ. Bỗng nhiên lại ngưng tụ lại.

- Các ngươi cho rằng, thần hồn của ta sẽ bị phân liệt? Quá ngây thơ rồi, nếu như các ngươi muốn làm nô bộc cho ta. Ta đây cũng sẽ thành toàn cho các ngươi.

Trong lúc đó bất ngờ, song trảo của Tu La Ma vương chộp xuống, nắm lấy hai nàng, rồi đột nhiên, hóa thành hai luồng hắc khí. Chui vào trong thần hồn của hai nàng, sau đó vô ảnh vô tung.

Chỉ trong nháy mắt. Hai nàng sản sinh ra một loại cảm giác. Dường như bản thân bị bóc trần sạch sẽ, tất cả mọi thức đều hiện ra dưới con mắt của Hồng Dịch. Cho dù bất luận ý niệm gì khẽ động trong đầu, khẳng định đều bị Hồng Dịch biết được.

Đồng thời, trong lòng các nàng nổi lên một loại cảm giác khác, bất luận ý niệm gì trong đầu của Hồng Dịch, các nàng đều không thể chống cự được. Vô pháp kháng cự.

Cho dù ngay lập tức Hồng Dịch muốn các nàng cởi y phục ở chốn đông người, các nàng cũng sẽ chấp hành loại ý niệm này.

Bời vì vừa rồi các nàng hoàn toàn buông bỏ phòng tuyến tâm linh của mình, Hồng Dịch đã để lại lạc ấn sâu trong đầu các nàng và lạc ấn này cũng giống như lạc ấn mà Hồng Dịch đã lưu lại trong Đào thần kiếm, để lúc khu động kiếm, cùng kiếm sản sinh cảm giác vi diệu.

- Ngươi… Vì sao ngươi….

Lúc này. Hai nàng đã sợ hãi quá mức. Bộ dạng kinh ngạc, hoàn toàn không nói nên lời, vừa rồi các nàng đoán chắc, khẳng định là thần hồn của Hồng Dịch sẽ bị phân liệt. Bởi vì nếu là một người tu đạo. Nếu tiếp thu đèn nhang nguyện lực của người khác. Như vậy sẽ dẫn đến thần hồn không tinh khiết. Bản tính sẽ khờ dại.

Thế nhưng các nàng không có ngờ tới. Hồng Dịch lại tu luyện “Quá khứ Di Đà kinh”, là vô thượng kinh thư, vốn có thể bảo trì bán tính.

Các nàng tính sai một lần lập tức dẫn đến cảnh vạn kiếp bất phục.

Hiện tại các nàng tuy rằng không có chịu tổn thương gì, cũng không có bị cái gì khống chế mà vẫn duy trì được tính cách cùng tư tưởng của bản thân, thế nhưng các nàng đã không thể kháng cự được mệnh lệnh của Hồng Dịch. Các nàng giờ giống như tín đồ thành kính, cùng một dạng với việc vô pháp chống cự ý chỉ của thần phật.

Các nàng hoàn toàn trở thành nô bộc của Hồng Dịch.

Vậy là các nàng tự tìm lấy phiền toái, tự mình mở rộng tâm linh bản thân, hướng Hồng Dịch cúng bái. Coi như là thần hồn của Hồng Dịch trở nên cường đại hơn nhiều lần, cũng chỉ có thể hủy diệt các nàng. Nhưng lại vĩnh viễn nắm các nàng trong tay.

- Đi ra ngoài!.

Hồng Dịch cảm giác, lúc này nắm giữ tất cả. Đột nhiên thoáng cái, “Tru Tà” Đào Thần kiếm hiện ra, sau đó thần kiếm hồi vỏ, Âm thần trở về cơ thể, mở hai mắt.

Trở về cũng lúc với hắn. Còn có thần hồn của Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt.

Tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì đã xảy ra. Chỉ thấy là đầu tiên Hồng Dịch cùng Hoa Lộng Nguyệt đấu kiếm, thoáng cái đánh vỡ Lam Đà kim mộc kiếm, sau đó liền đứng ở không trung hồi lâu. Sau đó lại bay trở về.

Khi Hồng Dịch quay trở về. Tình cảnh tĩnh lặng dị thượng. Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhân mã hai bên vẫn đối đầu nhau như trước.

- Các người rút về phía sau ba dặm, tạm thời xây dựng trại trên đường lớn. Hôm nay nghỉ ngơi cả đêm.

Đột nhiên, thanh âm lười biến của Hoa Lộng Ảnh truyền ra từ trên một chiếc xe ngựa.

- Tiểu thư!

Những nữ tử đi tiễn ngoa ở xung quanh nghe mà không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra.

- Nghe theo mệnh lệnh của ta.

Thanh âm nghiêm khắc của Hoa Lộng Ảnh vang lên.

- Vâng!

Lần này các nữ tử cũng không dám lên tiếng. Lập tức dắt xe ngựa, quay đầu lại bước đi. Sau khi lui khỏi chính giữa đường lớn ba dặm. Liền lập lều vãi, châm lên lửa trại.

Nhìn bên kia lui lại mà Hồng Dịch cũng thở ra một hơi rồi bảo mọi người cất nỗ tiễn đi.

- Hồng Huynh. Đây là chuyện gi? Ta nghĩ rằng các nàng ấy sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngươi giết một người của các nàng. Các nàng khẳng định sẽ không rút đi như vậy? Chỉ sợ còn có âm mưu ám toán chúng ta.

Xích Truy Dương thấy tình huống như vậy, thật sự nghi hoặc không giải thích được, cảm thấy kinh hãi. Hắn biết, người của Ngân Châu Dao Trì Phái, đều có thù tất báo. Bọn người này đông đảo lại có chỗ dựa vững chắc nên Hồng Dịch giết người của các nàng thì không thể có chuyện họ bỏ qua.

- Không đâu!.

Hồng Dịch sờ sờ Đào thần kiếm bên người, chỉ về phía xa xa :

- Mà kia không phải là hai người đại tiểu thư, nhị tiểu thư gì gì đó sao.

Mọi người nhìn theo hướng tay của Hồng Dịch, quả nhiên, có mấy người cầm đuốc, theo sau là Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt. Hai người đang hướng bên ày đi tới.

- Các nàng muốn chơi cái gì vây?

Trong lòng Xích Truy Dương vô cùng nghi hoặc, rồi tiện tay cẩm “Quán Hồng” cung lên, điêu linh tiễn cùng lắp lên, chỉ về hai nữ nhân ở phía xa.

-Không cần khẩn trương như thế.

Hồng Dịch ngăn trở động tác của Xích Truy Dương.

- Đề phòng vẫn tốt hơn. Các ngươi đều cho tên lên trên rãnh!

Xích Truy Dương cau mày.

Chính trong lúc đang phân phó. Hai người Hoa Lộng ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đã tiến tới còn cách có hơn năm mươi bước. Sau đó lệnh cho những người đi cùng dừng lại, hai người một mình đi tới.

Xích Truy Dương đi tới ngăn cản. Hồng Dịch vội vàng nói:

- Để cho các nàng qua.

- Ngươi muốn xử trí chúng ta làm ra thế nào? Thống khoái một lần đi.

Hoa Lộng Ảnh đi tới bên cạnh lửa trại, đứng lại, đột nhiên lạnh lùng nói một câu. Điều này khiến Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ đều sửng sốt, bởi vì vừa rồi hai người còn vênh váo tự đắc. Không ai ngờ nổi tiểu thư Dao Trì phái, ngữ khí hiện giờ lại như là cá nằm trên thớt. Mặc cho người ta cắt xẻ.

Chỉ có Hồng Dịch biết, vừa rồi đấu pháp trong kiếm. Bản thân đã dành được toàn thắng, đã hạ lạc ấn ở sâu trong Thần hồn hai nàng. Chỉ cần ý niệm trong đầu khẽ động, đối phương căn bản vô pháp chống cự. So với các nằm trên thớt hoàn toàn không khác tí gì.

- Ngồi đi!

Hồng Dịch vung tay lên. Bắt đầu nói:

- Ta tự nhiên sẽ không xử trí các ngươi làm gì cả. Dao Trì phái của các ngươi với ta trước không có cứu oán, nay cũng không. Chuyện vừa rồi cũng chỉ là do sự kiêu ngạo ương ngạnh của các ngươi động đến ta mà thôi. Mà sự tình đã qua, cũng không nên nhắc tới nữa. Chỗ dựa vững chắc của các ngươi là Hòa Thân Vương. Chúng ta thật ra còn có cơ hội hợp tác. Vậy không biết hai vị tiểu thư có thể hợp tác cùng ta không?

- Hợp tác?

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt nhìn nhau, rồi lại nhìn Hồng Dịch. Không biết thiếu niên trước mắt này rốt cuộc muốn làm gì.

Theo lý mà nói thì giờ chỉ cần một ý niệm của Hồng Dịch là có thể khiến các nàng làm bất cứ chuyện gì, căn bản không cần quanh co lòng vòng gì.

- Đương nhiên là hợp tác. Thực không dám dấu diếm. hiện tại ta là mưu thần dưới trướng Ngọc Thân Vương, lúc này địch nhân chính là Thải Tử. Mà hiện tại ta muốn nhập quân. Các ngươi có thể cùng ta hợp tác, cung cấp cho ta cung tiễn cùng cao thủ. Cùng nhau đối phó phó Thái Tử và Đại La Phái. Thế nào?

Hồng Dịch nói.

- Vì sao ngươi muốn làm vậy?

Lông mày của Hoa Lôgnj Ảnh nhăn lại thành một hàng. Nàng không rõ, Hồng Dịch đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Vì sao đột nhiên còn muốn đề cập chuyện hợp tác này.

- Rất đơn giản, ta chính đại quang minh, nhất thiết phải đi đường chính, tuy rằng đấu pháp với các ngươi thắng lợi song ta cũng không muốn khống chế nhân tâm.

Hồng Dịch nói.

- Ân? Vậy ngươi muốn thu lại lạc ấn trong đầu chúng ta?

Hoa Lộng Nguyệt vừa nghe Hồng Dịch nói, vừa mừng vừa sợ.

- Ta tuy rằng quang minh chính đại. Nhưng các ngươi lật lọng. Ta phải đề phòng.

Hồng Dịch lạnh lùng cười:

- Nhưng chỉ cần chúng ta hợp tác vui vẻ. Ta cũng không từ chối làm như vậy.

- Thật không…..

Thân thể Hoa Lộng Ảnh thoáng chấn động.

- Đương nhiên . .

Ngay trong lúc Hồng Dịch nói, đột nhiên xa xa từ trong rừng, truyền đến tiếng kêu thê lương quái lạ, tiếng kêu ngày càng gần. Tiếng thứ nhất còn ở cách ngoài dặm. Tiếng thử hai đã đến gần đại lộ rồi.

Âm thanh thứ ba thứ tư qua đi, rừng lên hai bên trái phải đường lớn, xôn xao ào ào hẳn lên. Thật giống như trong đó đang có vô số lợn rừng đấu đá lẫn nhau.

Khiến cho tóc gáy mọi người đêu dựng đứng lên.

Bất thình lình, một tiếng thét thê lương quanh quẩn bên tai những người ở đây. Trong rừng cây, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng màu vàng rực rỡ.

Cái bóng màu vàng này nhoáng lên một cái, rồi phốc một tiếng. Một đoàn bạch khí vọt tới giữa không trung. Đột nhiên tản ra. Hóa thành vô số sợi tơ đan vào thành cái võng lớn. hướng đoàn người Hồng Dịch chụp xuống.

- Kim chu!

Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt hét lên một tiếng.