Dương Thần

Chương 110: Kích Sát!




Ô la la

Hư... Phẫn nộ bình, Minh Vương ẩn, hỏa diễm diệt thế tắt. Sau khi Triệu Phi Dung thét lên Thần hồn liền bỏ chạy không còn chút tung tích nào cả.

Hàng loạt những biến hóa xảy ra nhưng cũng chỉ trong vòng có một lần ý niệm khẽ chuyển. Nếu tính thời gian ở Thế giới bên ngoài kiếm cũng chỉ là trong cái chớp mắt mà thôi.

Trong lòng Hồng Dịch thở dài một hơi. Hắn càm giác tâm hoả khó mà bình lặng lại được. Hắn biết mình vừa rồi gượng ép Quan tưởng Minh Vương, lấy sự phẫn nộ của bản thân để thay thế cho cơn phẫn nộ của Phật và cuối cùng cũng phá được lốc xoáy ngân hà của Triệu Phi Dung, nhưng hắn lại bị cơn thịnh nộ đó làm thương tới Thần hồn của chính mình.

Minh Vương là lửa giận của Phật biến thành.

Phật một khi đã phẫn nộ thì lửa giận của người có thể diệt thế. Đây là oán lực của ý niệm, và cỗ oán lực này lại vô cùng to lớn.

" Mình nếu không phải ở bên trong thần kiếm thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng để ý niệm giết chóc của bản thân Quan tưởng La Sát Vương chứ đừng nói đến là Minh Vương. Mà về sau, cho dù có ở bên trong thần kiếm thì cái loại Đạo thuật nguy hiểm như vậy cũng cần phải thận trọng thi triển cho thật tốt mới được. Bằng không sớm muộn gì cũng có ngày đốt lửa tự thiêu mình mất thôi."

Trong lòng cân nhắc, đồng thời không ngừng vận chuyển hơn mười lần Đại Phật, ý niệm Quá khứ bất biến. Cuối cùng, Hồng Dịch cũng đã bình tĩnh trở lại. Soạt! Âm Thần Hồng Dịch rời khỏi kiếm quay trở về thân thể. Tru Tà Đào Thần Kiếm cũng đã trở lại trong tay của hắn.

Tình hình trên chiến trường tất đều lọt cả vào trong tầm mắt cảu mình.

Đại cục đã định! Lượng lớn đao bài binh, trường thương binh, nỗ binh, kỵ binh đều đã xông vào bên trong điền tvaofg, mà tường bao bên ngoài điền trang cũng không biết đã bị đạp đổ từ khi nào nữa, nên giờ càng có nhiều binh lính đạp lên đống đổ nát của bức tường bao mà xông vào trong.

Mặc dù bên trong sơn trang vẫn truyền đến tiếng binh khí va chạm, tiếng hò hét chém giết đến chấn động cả trời đất, biểu hiện điền trang này vẫn đang chống cự quyết liệt nhưng dù vậy cũng chẳng thể làm gì được cả. Sớm muộn gì nó cũng bị trảm sát dưới binh lực cuồn cuộn không ngừng này.

Đây là kết quả đã được định từ trước.

Một kiểu sơn trang của đại địa chủ như thế này cho dù có mạnh cũng không có khả năng ngăn cản được sự vây quét của binh mã tám doanh trong một tỉnh. Nếu không thì triều đình Đại Kiền kia đã sớm bị diệt quốc rồi.

- Xích huynh, đi theo ta! Chúng ta cùng nhau đuổi giết yêu nữ!

- Hầu đại nhân, xin phái cao thủ theo bên người ta. Yêu nữ kia đã bị thương. Đây đúng là một cơ hội vô cùng tốt nên không thể để nàng chạy thoát được. Nếu không mọi việc sẽ thất bại trong gang tấc mất.

Hồng Dịch quét mắt nhìn chiến trường. Tâm tư trầm tĩnh trở lại rồi bỗng nhiên hét lớn.

- Chỉ huy sứ doanh thứ nhất, Chỉ huy sứ doanh thứ hai, Chỉ huy sứ doanh thứ ba, Chỉ huy sứ doanh thứ tư! Các ngươi mau đi theo Hồng Dịch đuổi giết yêu nữ! Bắt sống nàng lại đây. Còn nếu không bắt sống được thì đem đầu nàng trở lại.

Hầu Khánh Thần bỗng vung tay lên rồi nhanh chóng ra lệnh. Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ thúc ngựa nhanh chóng xông vào bên trong điền trang.

Cùng lúc đó, bốn kỵ binh cưỡi ngựa từ trong quân đi ra chạy ngay sau, cách Hồng Dịch chừng trăm bước cũng xông tới.

Bốn kỵ binh này đều mặc Ngư Lân giáp, chiến đao dài tới sáu thước, ngựa đang cưỡi tuy không phải là loại danh mã của Hỏa La như Ô Huyết nhưng cũng là chiến mã thượng đẳng của Đại Kiền, Bảo Hoàng Câu. Loại ngựa Bảo Hoàng Câu này toàn thân không có tạp sắc, bờm ngựa màu vàng rất rực rỡ.

Võ công bọn họ cũng đạt tiêu chuẩn của một Võ Sư hàng đầu. Nhất là khuôn mặt kiên nghị, thần sắc bất động, mà luận về tinh thần, khí chất thì so với mấy cao thủ hộ vệ bên người Hầu Khánh Thần vừa rồi còn lợi hại hơn rất nhiều.

Bọn họ chính là Chỉ huy sứ bốn doanh trong tám doanh binh mã của tỉnh Ngô Uyên, đều thuộc loại nhân vật tướng lĩnh có cấp bậc.

- Sư muội, chúng ta đi mau! Binh lính bọn chúng quá nhiều. Chúng ta chống đỡ không nổi rồi.

Cùng lúc đó, trên luyện võ trường vô cùng rộng lớn với diện tích chừng ba nghìn bước ở hậu viện của Bạch Vân Trang, tám người thân mặc ngưu bì khải giáp màu trắng, tay cầm cùng một loại trường thương, trông còn rất trẻ, dẫn theo mấy chục người mặc áo đen nữa đang liều chết chống cự.

Liễu Bạch Vân cũng ở trong đó. Hắn thân mặc áo giáp bằng da cá mập màu đen, trong tay cầm Bàn Xà thương, cưỡi một bạch mã trông thần tuấn, phiêu dật. Bờm của con bạch mã này dưới ánh mặt trời hiện rõ một màu bạch kim tựa như một đầu sư tử vậy.

Những đường cong trên thân con ngựa cao lớn này so với Truy Điện mã dường như còn thân thể cường tráng, uyển chuyển. Khi di động, cơ bắp của nó căng lên tựa như sắt thép, rắn chắc không thể phá vỡ, hơn nữa nó còn có một loại uy nghiêm của bách thú chi vương như sư như hổ.

Đây chính là danh mã ' Chiếu ngọc dạ sư tử' trăm năm hiếm có.

Luyện võ trường là phòng tuyến cuối cùng của Bạch Vân Trang. Phía sau luyện võ trường chính là một thông đạo, uốn quanh ở trong hậu sơn, xuyên qua tỉnh Ngô Uyên chảy thẳng xuống phía nam, theo đường thủy, dọc theo một con sông lớn, sông Đại Thương.

Sông Đại Thương rộng lớn vô cùng. Nếu chạy được được tới đó thì với bốn ngàn binh mã cũng chẳng có tác dụng gì cả. Trừ phi, Hầu Khánh Thần lại tiếp tục điều động chiến thuyền Thủy sư tham gia vây quét. Nhưng mà, muốn điều động chiến thuyền của Thủy sư cần có công văn của nha môn Tổng đốc mười ba tỉnh Trung Châu. Vì lẽ đó, Liễu Bạch Vân đã lên một kế hoạch vô cùng kín kẽ. Ngăn chặn quan binh ở trên luyện võ trường này để cho gia quyến tranh thủ chút thời gian mang theo tiền bạc, châu báu bỏ đi rồi sau đó bản thân mình lại tiếp tục theo con đường đó rút lui, dùng một con thuyền đã chuẩn bị từ trước. trốn vào dòng sông Đại Thương. Lúc đó sẽ chẳng còn chuyện gì nữa.

Cửa Luyện võ trường, quan binh trùng sát cuồn cuộn không ngừng. Liễu Bạch Vân cưỡi ngựa mà tả xung hữu đột. Cây trường thương vấy đầy máu tươi đỏ như hoa đào. Một thương đâm ra là lấy đi tánh mạng của một binh sĩ. Điều này thể hiện võ nghệ của hắn tinh xảo đến cực điểm.

Trên thực tế, hắn thân là đệ tử Đại La Phái đến tỉnh Ngô Uyên ở Trung Châu này để thống lĩnh hắc đạo, lục lâm, đã tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên, nếu không Liễu Bạch Vân hắn cũng không thể nào áp đảo được những hảo hán hắc đạo, lục lâm của một tỉnh.

Lúc này, Triệu Phi Dung đang đứng ở mặt sau của luyện võ trường. Mặt nàng hướng về trận chém giết ở đằng trước mà không chút nhúc nhích, thần của nàng tựa như đã du vật ngoài.

Mắt thấy quan binh xông vào càng lúc càng nhiều, phía sau còn có cả kỵ binh, nỗ binh đang lao đến, tên thì được bắn ra liên tục nhiều như châu chấu đang bay khiến tử sĩ của mình chết không ít. Liễu Bạch Vân chỉ biết mình không thể nào ngăn được cơn sóng này cả.

Trường thương khẽ chuyển đã đánh rơi mấy mũi tên có lực đạo suy yếu, Liễu Bạch Vân điên cuồng hét lên một tiếng: - Bạch Vân ngũ lão, các ngươi mang theo sư muội đi mau!

- Hảo!

Bên trong đám người đang chém giết, năm cao thủ có thân thủ nhanh nhẹn, xuất thủ thì như điện đã nhanh chóng lui trở về. Thân thủ của năm người này đều là những Võ Sư hàng đầu có thể so với những nhân vật như Lãnh Huyết thập tam ưng. Họ chính là những cao thủ hắc đạo do Liễu Bạch Vân dùng tiền mời về làm cung phụng.

- Không cần, chúng ta đi thôi!

Bỗng nhiên, một trận âm phong bỗng thổi tới khiến những người ở trong luyện võ trường lạnh khắp toàn thân. Trong lúc đó, Triệu Phi Dung đột nhiên phục hồi tinh thần, sắc mặt tái nhợt tới mức dọa người song trong ánh mắt lại ẩn dấu sát khí, nhưng rồi lại mang theo một tia hưng phấn.

" Minh Vương, Minh Vương! Cơn thịnh nộ của Phật! Diệt thế Minh Vương! Loại Đạo thuật vô thượng bậc này ở trong kinh quyển của Đại Thiền Tự căn bản rất ít ghi lại. Vậy hắn tu luyện cái gì đây? Ngũ đại thượng thừa bí điển Đạo thuật luyện Thần của Đại Thiền Tự là Bàn Nhược Bồ Tát kinh, Bồ Đề Thiên Nhân kinh, Bát Bộ Thần Vương kinh, Long Thiện Kim Cương kinh, hay là Chư Pháp Vô Tương kinh? Không đúng! Không đúng! Mấy điển tịch Đạo thuật thượng thừa này mặc dù thần diệu nhưng Thần hồn của Hồng Dịch hắn lại nhỏ yếu như vậy thì không thể nào còn sống dưới trận nổ của Bạo Viêm Thần Phù kiếm được. Mấy điển tịch này đều chưa tới mức thần kỳ như vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Quá khứ..... Quá khứ Di Đà Kinh trong truyền thuyết?"

" Không có khả năng! Không có khả năng? Nhưng cái đó cũng không nhất định là không có khả năng! Lạc lạc, lạc lạc! Hay cho một con kiến con, ta đúng là đã xem thường ngươi rồi. Nhưng mà ngươi đã để ta đoán ra căn nguyên thì ta làm sao có thể bỏ qua được ngươi đây? Ngươi tuy là đã đả thương Thần hồn của ta, nhưng ta chỉ cần tu dưỡng mấy tháng thì sẽ toàn vẹn như lúc đầu! Đến lúc đó, ta sẽ lại tiếp tục cùng ngươi so bì. Nếu ngươi tu luyện đúng là Quá khứ Di Đà Kinh thì ta nhất định sẽ đoạt nó từ trong tay ngươi. Kinh văn trong truyền thuyết này, sau khi tu luyện là vạn kiếp bất diệt, là pháp môn cao nhất để thành tựu Dương Thần. Ta nếu có thể luyện thành Dương Thần thì khắp thiên hạ này, ai còn là đối thủ của ta nữa chứ?"

Trong nháy mắt, trong đầu Triệu Phi Dung đã xoay chuyển rất nhiều ý niệm.

Tích........

Nhưng cũng ngay trong nháy mắt này, hai ba tướng sĩ cưỡi ngựa đang giương cung cài tên xông vào. Những mũi tên mang theo tiếng xé gió hướng vào lồng ngực Triệu Phi Dung lao nhanh tới.

- Hừ!

Đối mặt với mấy mũi tên này Triệu Phi Dung cũng không trốn tránh, tay vẽ lên thành những đường cong, rồi xoát xoát xoát! Trong khoảnh khắc, mấy mũi tên đó tựa như những chú chim bồ câu dễ bảo mà rơi cả vào trong tay nàng. Sau khi bắt mấy mũi tên đó, Triệu Phi Dung lại đưa tay lên, những mũi tên đó lại bay đi với tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp mười lần xuyên thủng áo giáp của mấy kỵ binh, đâm thẳng vào lồng ngực bọn họ khiến họ lập tực ngã xuống mà về chầu ông vải!

- Cung tám mươi cân mà muốn bắn trúng ta sao? Thực buồn cười! "

Triệu Phi Dung nháy mắt rồi một cước đạp lên mặt đất, cả người mãnh liệt bay lên rồi rơi lên lưng ' Chiếu ngọc dạ sư tử' Của Liễu Bạch Vân cách đó mười sáu, mười bảy bước.

- Đi!

Liễu Bạch Vân biết ý liền hét lớn một tiếng rồi nhanh chóng quay đầu ngựa, thúc ngựa chạy với mã lực lớn nhất!

Chiếu ngọc dạ sư tử không hổ danh là thần mã. lực mạnh mẽ phát ra, cả người tựa như thiên long thăng thiên mà nhảy lên mang cả hai người vượt qua bức tường bao rất cao đó. Trong nháy mắt, cả người cả ngựa đã thoát ra ngoài luyện võ trường, nhanh chóng nhằm phía sau chạy thẳng trên sơn đạo, phút chốc ngựa đã lao đi được hơn năm sáu trăm bước, bỏ lại truy binh ở rất xa.

- A?

Hồng Dịch đúng lúc này cũng đã xông vào hậu diện nên nhìn thấy được trọn vẹn một màn này. Nhất là thủ pháp Triệu Phi Dung đón mũi tên rồi ném ra. Thủ pháp đó khiến hắn trong khoảnh khắc nhớ lại cái ngày mà đạo sĩ Vô Sinh Đạo và Chân Không Đạo ngự kiếm tới ám sát phụ thân mình Hồng Huyền Cơ. Lúc đó, Hồng Huyền Cơ cũng lấy tay không bắt phi kiếm rồi vung ra như thế này mà đánh chết địch nhân.

Hồng Dịch tu luyện võ công cũng đã có chút thành tựu nên cũng nhìn ra được thủ pháp này nhất định phải có một cảm giác võ đạo đỉnh phong, thâm áo huyền diệu tới mức không thể tưởng tượng nổi mới làm được.

" Đây là thủ pháp của Chư Thiên Sinh Tử Luân sao?"

Bằng vào trực giác, Hồng Dịch dễ dàng đoán ra loại thủ pháp này có lẽ là quyền pháp tuyệt thế mà Hồng Huyền Cơ một mình sáng tạo ra, Chư Thiên Sinh Tử Luân.

Mặc dù trong lòng vẫn đang suy đoán nhưng mà Hồng Dịch vẫn thúc ngựa tiếp tục đuổi theo. Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục và Chỉ huy sứ bốn doanh phía sau cũng đều cưỡi loại ngựa tốt nên cũng có thể nối gót theo hắn đuổi theo ra ngoài luyện võ trường tới sơn đạo phía sau Bạch Vân sơn trang.

Trên sơn đạo, một con Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử tuyệt trần cùng tám con ngựa nữa đuổi theo đằng sau chỉ trong thời gian ngắn đã chạy được hơn mười dặm. Kẻ chạy người đuổi đã chuyển tới đỉnh núi. Từ trên cao nhìn xuống đã nhìn thấy một bên kia là một dải đất màu trắng vô cùng rộng lớn nằm vắt ngang qua. Đó chính là sông Đại Thương.

Tâm linh cùng Truy Điện mã câu thông, hai tay Hồng Dịch nắm chặt cương ngựa rồi cố gắng điều chỉnh tư thế để tránh sự lắc lư, đồng thời toàn lực định trụ Thần hồn, cuối cùng là tiến vào trong Tru Tà Đào Thần Kiếm. Kiếm ảnh màu bích lục bay lên không, tốc độ của nó chừng còn nhanh hơn gấp đôi so với tốc độ của ngựa, ở trên hư không kéo thành một cáo đuôi trong suốt rất dài, mà phá không tạo thành những âm thanh đinh tai nhức óc đánh về phía Triệu Phi Dung đang ngồi trên Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử ở ngoài bảy tám trăm bước phía trước kia.

Lực lượng cùng tốc độ của kiếm thế tới mức như vậy đã là vô cùng và tiếp cận với lực lượng của Võ Thánh rồi!

Bên trong Võ Kinh có ghi, lấy sức mạnh của Võ Thánh mà ném thiết mâu là có thể :" Phá không minh bạo, có quang vĩ mà giết địch ở ngoài tám trăm, một ngàn bước."

-Thương!

Lúc này, Triệu Phi Dung đang ngồi trên lưng ngựa đột nhiên cười một tiếng rồi duỗi tay đoạt Bàn Xà thương trong tay Liễu Bạch Vân rồi quay người đánh ra một kích. Thân thương bạo minh, chuẩn xác đánh lên thân kiếm. Lực lượng to lớn điểm vào thân kiếm khiến nó nghiêng lệch hẳn quỹ đạo mà xoay tròn trên không trung hơn mười vòng mới trấn trụ lại được.

Lực lượng một thương này của Triệu Phi Dung cũng rất lớn nhưng đó không phải là Thần hồn chi lực mà thuần túy là lực lượng của thân thể!

- Hồng Dịch! Ngươi cho rằng bằng vào phi kiếm ám sát là đủ để đối phố với ta sao?

Triệu Phi Dung đột nhiên cầm thương nhảy xuống ngựa rồi nhìn phi kiếm đang trôi ở giữa không trung.

- Ngươi dùng võ công thì sao nào? Mới vừa rồi cũng không dễ chịu nhỉ? Bị ta làm thương Thần hồn nên giờ người đã chẳng thể xuất xác khu vật chứ đừng nói đến chuyện hiện hình nữa phải không?

Giọng nói của Hồng Dịch từ trên thân kiếm truyền tới.

Hồng Dịch biết Triệu Phi Dung xuống ngựa dùng thương thi triển võ thuật để ngăn cản phi kiếm của mình mà không phải là dùng Đạo thuật hiện hình, khu vật. Điều này chứng tỏ Thần hồn đối phương đích xác là đã bị thương nặng nên chẳng thể xuất khiếu khu vật chứ đừng nói tới chuyện hiện hình mà thi triển các loại Đạo thuật.

Mình ngự kiếm ám sát thì dựa theo tình hình hiện giờ đã đươc đạt vào thế bất bại rồi!

- Kiến con, ngươi chắc là đang nghĩ mình đang ở thế bất bại rồi đứng không? Đúng vậy, ta giờ đã không thể xuất xác mà khu vật hay hiện hình nhưng ta lại có thể thi triển võ công quyền pháp. Ngươi cũng không biết, ta song tu đạo võ và cái đắc ý nhất của ta không phải là đạo pháp mà chính là võ công.

Triệu Phi Dung cầm thương mà đứng nhưng không có chút động tác nào cả mà lại nhìn tám con ngựa đang đuổi giết mình ở phía xa xa đang phi tới:

- Ta sẽ giết hết mấy tên truy binh này rồi mới tiếp tục tính toán cùng ngươi.

- Không biết ai giết ai đâu?

Hồng Dịch cười lạnh một tiếng, Tru Tà Đào Thần Kiếm màu bích lục trên không trung chấn động, chợt lao vào giữa không trung rồi lấy thế lao xuống, hướng vào đỉnh đầu Triệu Phi Dung mà đâm vào.

Triệu Phi Dung cũng không nhúc nhích mà chỉ kêu một tiếng:

- Liễu Bạch Vân, ngươi cẩn thận!

Quả nhiên, một kiếm lao xuống này của Hồng Dịch đi được nửa đường thì đột nhiên chuyển hướng tập kích Liễu Bạch Vân đang cưỡi trên Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử mà chạy.

Phác xích!

Đối mặt với phi kiếm ám sát mà trong tay lại không có thương nên Liễu Bạch Vân nhanh chóng rút bội đao của mình mà chém ngược về phía Tru Tà. Đinh! Đao kiếm va chạm và bội đao thoáng cái đã bị đánh bay.

Hồng Dịch khu sử Tru Tà Đào Thần Kiếm nên sức mạnh trân thân kiếm tương đương với một Đại Tông Sư đỉnh cấp và cũng đã tiếp cận với Võ Thánh. Vậy thì hỏi làm sao mà với lực lượng của Liễu Bạch Vân có thể ngăn cản được cơ chứ?

Kiếm lướt qua một cái rồi khẽ cứa vào cổ Liễu Bạch Vân khiến hắn lập tức ngã xuống ngựa!

Võ công Liễu Bạch Vân tuy là Tiên Thiên cảnh giới nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên sơ cấp, còn kém so với Xích Truy Dương, mà khi Hồng Dịch ngự Huyết Văn châm thì Xích Truy Dương còn chẳng thể ngăn được huống hồ là khi hắn ngự Đào Thần Kiếm.

Giết Liễu Bạch Vân xong, kiếm của Hồng Dịch chợt bay ngược trở lại, xông tới Triệu Phi Dung. Đây là chiêu ' Dương đông kích tây' trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết.

Triệu Phi Dung nắm thương mà nhìn thế tới của kiếm. Bỗng nhiên, vào lúc đó nàng chợt dậm chân, đầu thương rung lên vẽ thành một vòng thương hư ảnh lớn, bên trong hư ảnh đó hàn tinh của đầu thương lóe lên không ngừng khiến người ta không biết đâu mới là mũi thương.

- Toái Tinh Kích của Đại La Tinh Tú thương thuật! Hồng huynh cẩn thận!

Xích Truy Dương hét lớn một tiếng rồi kéo Quán Hồng từ đằng xa bắn tới.

Đinh đinh đang đang!

Hồng Dịch ngự kiếm đâm tới. Một kiếm này vừa vặn gặp phải thương ảnh rồi một đầu của kiếm chui vào bên trong màn thương ảnh đó. Ngay lập tức, hắn đã cảm giác được thân kiếm đang chấn động kịch liệt. Hai bên tả hữu đưa đi đưa lại mà liên tục gặp phải sự xung kích to lớn và Thần hồn không ngờ lại không thể khu sử khiến kiếm dừng lại được.

" Thương pháp của Triệu Phi Dung không ngờ lại xuất thần nhập hóa đến vậy! "

Hồng Dịch biết một kiếm lúc này của mình đã bị Triệu Phi Dung dùng Bàn Xà thương, trong khoảnh khắc kích trúng rồi lại bị liên tục tấn công hơn mười lần. Lực lượng đó khiến thân kiếm không ổn định lại được nên cho dù sức mạnh của Thần hồn có lớn hơn nữa cũng khó mà không chế lại được.

May mắn cái này là dùng Thần hồn ngự kiếm nếu không dùng võ công chân thực mà đánh với nàng ta thì trên người mình hẳn đã có mấy chúc lỗ thủng rồi, hoặc nếu đây là một thanh kiếm bình thường thì kiếm giờ đã bị chấn thành mấy đoạn rồi.

Vù!

Thân thể Triệu Phi Dung di động tránh khỏi mũi tên của Xích Truy Dương bắn tới. Lạc lạc:

- Hồng Dịch, nếm một thương Sinh Tử Chuyển Luân nàu xem thế nào!

Vừa nói xong, nàng lại xoay chuyển cây thương. Thân kiếm Đào Thần Kiếm ở giữa còn chưa kịp ổn định đã lại tiếp tục bị thương xoay thành hình bầu dục. Mà tốc độ của mũi thương so với tia chớp còn phải nhanh hơn nữa. Thương liên tục vỗ lên thân kiếm, mãnh lực xuất ra khiến kiếm đưa đi đưa lại ở hai bên mà hơn nữa lực lượng đó lại giống như keo dính lấy Đào Thần Kiếm làm cho thanh kiếm tựa như một chiếc chong chóng xoay tròn trên mũi thương.

Hồng Dịch cảm giác kiếm của mình theo thân của cây thương mà xoay chuyển kịch liệt. Cho dù mình có dùng sức mạnh tới mức nào đi chăng nữa cũng không thể thoát ra mà đều bị thương của đối phương dùng lực ngược lại hóa giái hoàn toàn nên có muốn xông ra cũng không được, muốn bay đi cũng chẳng xong.

Đào Thần kiếm giống như một con diều bị cao thủ tuyệt đỉnh chụp phải mà dù có dao động như thế nào cũng không thể bay lên được nữa.

" Chư Thiên Sinh Tử Luân lại khủng bố tới mức này sao?"

Lúc này, Hồng Dịch rốt cuộc cũng hiểu được Hồng Huyền Cơ khủng bố tới mức nào. Nếu lúc mình có được Đào Thần Kiếm mà lập tức đi tìm hắn thì chỉ sợ khi ấy cũng sẽ bị đánh cho ngay cả một mạnh vụn cũng chẳng còn mất.

- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!

Hồng Dịch đối mặt với thương pháp khủng bố như vậy thì Thần hồn liền ngưng tụ, khu sử thân kiếm rồi đột nhiên vẫy một cái, mũi kiếm mãnh liệt ngóc lên, trùng kích vào vòng xoáy lúc nuốt vào lúc nhả ra kia. Kiếm tựa như một con cự lang ngửa đầu lên vầng trăng sáng mà hú vang. Lấy lực lượng khổng lồ phát ra một kích mạnh nhất, cuối cùng Hồng Dịch cũng thoát khỏi sự lôi kéo của mũi thương, thân kiếm đã không còn bị trói buộc mà xoay tròn như một cái chong chóng nữa.

- Lực lượng của Đào Thần quả nhiên không tệ!

Triệu Phi Dung lại cười lạnh. Thấy Đào Thần Kiếm muốn bay lên, một vòng thương nữa lại ập tới.

Nhưng đúng lúc này, Xích Truy Dương đã đuổi kịp. Từ trên lưng ngựa, hắn tiếp tục kéo cung. Một lần kẹp của năm mũi tên rồi Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Năm mũi tên nhắm thẳng vào Triệu Phi Dung bay đến, hơn nữa còn khóa chặt hoàn toàn tất cả mọi đường mà ngàng có thể né tránh.

"Phi Ngư Liên Châu xạ?"

Ánh mắt Triệu Phi Dung chợt lóe rồi xoay chuyển thân thương, Ba ba ba ba ba. Thương khẽ chuyễn đã dễ dàng chặn lại cả năm mũi tên, ngay sau đó nàng lại chuyển thương ngăn cản phi kiếm Hồng Dịch ám sát.

Cây Bàn Xà thương trong tay Triệu Phi Dung tựa như một con rồng biến hóa, thông linh, lực lượng mạnh mẽ mà ngnahj kháng phi kiếm ám sát của Hồng Dịch khiến hắn không thể chiếm một chút tiện nghi nào cả.

Song đúng lúc này, trên sơn đạo ở phía xa xa, Kỵ binh rồi Bộ binh sau khi công phá hoàn toàn Bạch Vân sơn trang đang đuổi theo.

Triệu Phi Dung chú ý thấy tình huống như vậy liền thét dài một tiếng, năm thương liên tiếp đánh ra trúng vào Đào Thần Kiếm khiến kiếm quay cuồng liên tục. Không lùi mà tiến, cước bộ của Triệu Phi Dung như phi tinh điểm độ nghênh tiếp Xích Truy Dương.đang cưỡi ngựa lao tới.

Xoát xoát xoát xoát xoát. Khoảng cách mấy trăm bước mà nàng chạy trong vòng có vài lần hô hấp. Tay cầm thương trùng kích tới trước mặt Xích Truy Dương với ý đồ muốn một thương đâm chết Xích Truy Dương.

Xích Truy Dương thầm kêu bất hảo. Thế thương của đối phương lao tới, đâu đâu cũng là thương ảnh nên về căn bản hắn không thể chống đỡ nổi. Trong lúc nguy cấp, hắn tườn xuống phía dưới bụng ngựa, sau đó thân hình như một con báo vỗ lên mặt đất một chưởng, cả người an toàn thoát ra ngoài.

Ầm!

Xích Truy Dương trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã thoát nạn nhưng con Ô Huyết mã hắn cưỡi thì lại gặp nạn. Con Ô Huyết mã hí lên một tiếng thống khổ tới cực điểm, trên người xuất hiện hơn mười lỗ máu.

Rồi một thương sau cùng xuyên từ dưới cổ con ngựa đi vào rồi móc thẳng lên trên.

Một con đại mã nặng cả ngàn cân bị một thương của Triệu Phi Dung xuyên vào sau đó lại bị nhấc bổng lên trời. Thi thể con ngựa bay lên rồi thương lại tiếp tục rung rung vài đường, xác ngựa đó tức thì biến thành mấy đoạn, máu ngựa văng đầy trời.

Xích xích xích xích xích!

Cũng trong chớp mặt này, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ cũng mở Phi Hoàng Liên nỗ mà liên tiếp bắn về phía Triệu Phi Dung.

Triệu Phi Dung lại hừ lạnh một tiếng, thân thể nàng lại lóe lên. Nỗ tiễn đã thất bại.

Đúng lúc này, một bóng xanh chợt lóe với thể sấm vang chớp giật. Oanh oanh long long! Hồng Dịch lại khu sử phi kiếm cắt vào cổ Triệu Phi Dung.

Sau khi Hồng Dịch vừa mới ổn định được thế kiếm lại tiếp tục ngưng tụ Thần hồn chi lực để có thể giúp cho phi kiếm thi triển với uy lực lớn nhất rồi lại bay tới.

" Một thương vừa rồi không ngờ lại không giết được hắn!"

Triệu Phi Dung vừa rồi muốn một kịch giết chết Xích Truy Dương rồi sau đó sẽ ung dung mà đi, nhưng không ngờ rằng vào lúc đó lại bị Phi Hoàng Liên nỗ ngăn cản, hơn nữa Xích Truy Dương cũng rất nhạy cảm, từ dưới bụng ngựa mà chạy đi, thoát khỏi một kiếp.

Tâm niệm khẽ động, nàng biết giờ muốn tiếp tục giết người xả giận thì có chút không thực tế. Nghĩ vậy, nàng lập tức vung thương, một chiêu Sinh Tử Chuyển Luân lại xuất ra quấn lấy phi kiếm của Hồng Dịch, hoàn toàn ngăn cản thế lao tới của hắn đồng thời tung người chạy như bay.

- Yêu nữ, ngươi còn muốn chạy sao?

Xích Truy Dương đứng dậy mà lòng vô cùng tức giận đồng thời cũng khiếp sợ tới cực điểm. Lúc vừa rồi có thể nói là nguy hiểm chưa từng có từ trước tới giờ. Hắn chỉ cần thoáng chút không chú ý là có lẽ đã chết rồi. Nên hiện tại thấy Triệu Phi Dung vừa chạy vừa dùng thương ngăn cản phi kiếm của Hồng Dịch, thì hắn cũng biết một lần trùng sát vừa rồi đã tiêu hao không ít thể lực của Triệu Phi Dung, dù sao nàng cũng không phải là Võ Thánh.

Hơn nữa phi kiếm Hồng Dịch đối Triệu Phi Dung cũng tạo thành kiềm chế rất lớn nữa.

Triệu Phi Dung phản kích nhưng không giết được người nào nên chuẩn bị bỏ đi nhưng Xích Truy Dương sao có thể để cho nàng ta đi được cơ chứ. Hít mấy hơi thật sâu, mắt xếch lên, khuôn mặt căng ra đỏ bừng, toàn thân thắt lại, mũi hô hấp dồn dập phát ra những tiếng ti ti ti ti tựa như loài rắn.

Hoàn thành động tác, hắn bỗng nhiên chụp lấy Quán Hồng lần lượt rút chín mũi tên từ túi tiễn ra, đưa lên cung kéo đồng thời thân thể chạy đi hướng Triệu Phi Dung bắn ra.

Chín mũi tên bắn ra! Phốc! Xích Truy Dương cũng phun ra một ngụm máu tươi, hai tay mềm nhũn, không còn chút lực buông thõng xuống, cả người cũng xụi lơ mà ngã xuống.

Đây là tiễn thuật lợi hại nhất của Huyền Thiên Quán, Thiên Xà Cửu Tiễn, chính là tiễn thuật cao minh, là vô thượng xạ pháp có thể bắn chết đại sự võ đạo. Với sức mạnh của Xích Truy Dương mà liên tiếp bắn chín mũi tên thì cũng bị thương tới nội tạng, gân cốt.

Chín mũi tên tựa như linh xà xuyên xuất bay thẳng tới Triệu Phi Dung. Tám mũi phong tỏa bốn phương tám hướng, còn một mũi lại bay sát mặt đất bắn vào chân nàng, một mũi tên vô cùng bí ẩn.

- Ân?

Khoảnh khắc khi Xích Truy Dương kéo cung, trong lòng Triệu Phi Dung dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Sau khi đưa thương ngăn cản phi kiếm ám sát của Hồng Dịch thì lập tức quay lại liền nhìn thất chín đang lao tới như chín con thoi.

Mày nhìn lại, thương hoành ngang xoay chuyển xung quanh thắt lưng thành một cái vòng tròn, thân thể lóe lên tránh được sáu mũi, đánh bay hai mũi và giẫm lên mũi tên đang bay sát mặt đất.

- Tốt!

Trong lòng Hồng Dịch nhìn rõ mọi việc, Quá khứ đại phật (ND: Chỗ này trong bản tiếng trung là "Vị lai đại phật" nhưng ta nghĩ phải là Quá khứ đại phật mới đúng nên mạn phép sửa lại) chợt lóe lên, Thần hồn cô đọng tới mức trước giờ chưa từng có, Kiếm thế khu sử tới trình độ lớn nhất rồi đột hiên bay lên trên rồi lại hóa thành một cầu vồng xanh biếc bay thẳng xuống dưới.

Trường Hồng Quán Nhật!

Phác xích! Kiếm trực tiếp chặt đứt Bàn Xà thương, cắm thẳng vào tim Triệu Phi Dung.