Dương Thần

Chương 103: Thánh Nữ Đại La Phái!




Hoàng hôn trên hồ Thái Xương trải rộng cả ba trăm dặm. Sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ mênh mông, không bờ không bến. Xa xa là rất nhiều rất nhiều cánh buồm trắng muốt của những chiếc thuyền đánh cá đang trở về sau một ngày. Tất cả đều vô cùng yên bình và cũng vô cùng hòa nhã.

Cảnh hồ rực rỡ, cảnh núi đầy màu sắc, cảnh của những cánh buốm trắng, cảnh của những chiếc thuyền đánh cá, cảnh của đình đài, lầu gác rồi cả tiếng reo vang trong rừng thông, cảnh của những con bạch hạc, những con chim đủ loại vỗ cánh bay lên trong rừng tùng. Tất cả đã vẽ lên một bức tranh mỹ lệ tới cực điểm. Nơi này quả đúng là tiên cảnh chốn nhân gian.

- Phi Dung, ngươi thật sự muốn tới Trung Châu sao? Hồng Dịch kia chẳng qua chỉ là một tiểu tốt mà thôi. Phu nhân gửi thư cho trưởng lão trong môn phái để chúng ta phát ra một Đại La Lệnh. Người của hắc đạo, lục lâm lưỡng đạo thuỷ bộ mười ba tỉnh Trung Châu tự nhiên sẽ phải ra mặt cho chúng ta. Cái này đáng để cho ngươi tự mình xuất thủ sao? Tinh Tú Âm Dương đạo của ngươi vẫn chưa đại thành mà tương lai, quyết chiến cùng Thánh nữ Thái Thượng Đạo Tô Mộc mới là việc đại sự.

Bên trong mọt căn lầu gác trước hồ, Long Tiên Hương được đốt lên như những đám mây lặng lẽ phiêu đãng lan tỏa trong không khí.

Khoanh chân ngồi giữa căn lầu gác có năm lão bà tóc bạc da mồi trông rất già yếu nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao như có thể lóc da xẻ thịt người ta vậy.

Năm lão bà này chings là mấy trưởng lão của Đại La Phái.

Ngồi phía dưới năm lão bà là một nữ tử mặc áo lông ngỗng màu vàng, bên hông thắt Thúy Ngọc Liên yêu đái dài. Năm ngón tay của nữ tử này có màu xanh nhạt tựa như được chạm ngọc không hề có chút huyết sắc nào cả.

Ngoài ra, bên cạnh nữ tử này cũng ngồi hơn mười thiếu nam, thiếu nữ. Những người này dáng người cân xứng, cao thẳng và trên khuôn mặt về cả thần thái cùng khí tức đều thể hiện sự cao cao tại thượng.

- Phi Dung, ngươi là thiên tài kiệt xuất nhất của Đại La Phái chúng ta. Lần này môn phái chúng ta xuất động mười tám vị trưởng lão để truy tìm tung tích của người đứng đầu Thái Thượng Đạo, Mộng Thần Cơ. Ngươi cũng đi theo bọn họ để cùng nhau hành động đi. Đạo pháp và võ công của ngươi giờ đều đã sắp đại thành nên trong nhiệm vụ vây sát này có thể tạo thành trợ lực rất lớn. Nhưng vì sao ngươi lại muốn tới Trung Châu?

Một lão bà tức giận nói.

- Sư muội, Hồng Dịch kia chẳng qua chỉ là một con kiến. Muội đi như vậy mà có giẫm lên hắn thì thật quá lãng phí. Địch nhân của Đại La Phái chính là Thái Thượng Đạo. Còn việc này không cần muội xuất thủ, ta sẽ đi. Chỉ cần mười ngày đảm bảo sẽ lấy đầu của con kiến kia về đây. Sư muội cứ chờ đi.

Một thanh niên nam tử khóe mắt hẹp dài đứng lên. Trên khuôn mặt đầy vẻ khinh miệt. Dáng vẻ này tựa như chỉ cần nữ tử gọi là Phi Dung kia gật đầu một cái là hắn lập tức sẽ bay đi, lấy đầu Hồng Dịch đến đây.

- Hiên Kiệt, võ công của ngươi đã luyện đến cảnh giới Tiên Thiên mà vẫn không thể ổn đinh tâm thần lại sao? Xem ra việc mượn linh dược để tôi luyện thân thể mặc dù có thể khiến thân thể đột nhiên tăng mạnh vẫn không thể khiến tâm tính đạt tới mức kiên định dũng mãnh.

Đột nhiên nữ tử Phi Dung này mở miệng. Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại tràn ngập sức sống. Âm thanh tựa như sự sống ẩn dấu dưới lớp tuyết của mùa đông.

- Năm vị trưởng lão, các ngươi cũng không cần phải nói gì nữa.

Nữ tử tên Phi Dung khẽ nhếch miệng đầy vẻ trêu tức, cười nói:

- Con kiến vẫn là một con kiến. Nhưng đây không phải là một con kiến bình thường mà là con trai Thánh nữ đời trước của Thái Thượng Đạo Mộng Băng Vân. Con kiến này mặc dù nhỏ yếu nhưng thân phận lại có thể khiến cho ta có chút hứng thú. Mà các người cho rắng ta đi Trung Châu chỉ vì cái này sao? Vậy thì nhầm lớn rồi. Ta thức ra muốn tới Ngọc Kinh. Tình hình trước mắt của Ngọc kinh thành càng ngày càng thú vị. Tô Mộc ở trong Tán Hoa Lâu, còn có Hương Hồ Vương, Bạch Viên Vương, Vô Sinh Đạo, Chân Không Đạo. Đây mới là chỗ ta có hứng thú. Chẳng qua lộ trình đi Ngọc Kinh dài sáu bảy ngàn dậm, trên đường tịch mịch lại đúng lúc có con kiến nhỏ bé Hồng Dịch kia để cho ta đùa bỡn để giải nỗi buồn tẻ đó mà thôi.

- Thì ra là như vậy. Vậy ngươi cứ đi đi.

Năm lão bà thoáng trao đổi với nhau bằng ánh mắt:

- Song Triệu phu nhân rất tức giận tên tiểu tử Hồng Dịch kia. Vậy nên ngươi cứ tùy tiện mà giải quyết hắn nhanh nhanh vào.

- Đó là điều dĩ nhiên. Đợi ta chơi chán để làm giảm đi áp lực của cuốc quyết chiến với Tô Mộc thì tự nhiên sẽ đưa hắn đi gặp mẹ của hắn để bọn họ dưới địa phủ đoàn tụ.

Nói xong, nữ tử tên là Phi Dung này nhẹ nhàng đứng dậy, ngọc bội màu ngọc bích bên hông phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo. Nhưng âm thanh vẫn còn đây mà người đã biến mất không thấy đâu.

.................................................

Đối với chuyện xảy ra ở cách đây năm sáu ngàn dậm, Hồng Dịch hết thảy đều chẳng biết gì.

Sau khi ăn bữa cơm chiều, tắm rửa rồi thoải mái nằm trên giường ngửa đầu nhìn màn đêm bên ngoài. Vầng trăng sáng chiếu như một chiếc mâm treo trên ngọn cây phong. Gió đêm thổi, khiến bốn phía của cây phong phát ra những âm thanh xôn xao tựa như tiếng nước chảy trong những khe suối gột rửa mọi sự phiền não trong tâm con người.

Nơi này là Phong Thụ trấn.

Đoàn người Hồng Dịch từ đồi Hoàng Nê cấp tốc chạy tới trọ ở một gian nhà trong một khách sạn lớn ở thôn trấn để dừng chân, nghỉ ngơi một ngày lấy lại tinh thần cùng thể lực.

Mấy ngày này, Hồng Dịch từ Ngọc kinh thành ngồi trên lưng ngựa chạy liền ba ngày. Cả lộ trình đã đi được khoảng ngàn dặm, tốc độ như vậy có thể nói là rất rất nhanh rồi. Hơn nữa trên đường còn bị chặn giết khiến người kiệt sức, ngựa hết hơi nên cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Phong Thụ trấn là một trấn nhỏ xây dựng thieo kiểu điển hình. Trong trấn khắp nơi đều có cây phong, còn có cầy nhỏ, có kênh nước, có đường nhỏ được lát bằng đã. Một trấn có hơi thở của vùng sông nước.Ngoài ra thôn trấn cũng là một đầu mối giao thông trọng yếu, một nơi dừng chân cho những khách thương từ nam đến bắc nghỉ ngơi cho nên đại đa số nhà cửa ở đây đều được xây dựng thành khách điếm, thành những nơi dừng chân để kiếm tiền.

" Con đường phía trước cũng thật nguy hiểm!"

Hồng Dịch nằm trên giường nhưng hắn không ngủ mà hai mắt vẫn lấp lánh sinh quang mà suy nghĩ về chuyện mình bị chặn giết trên đường.

Phương nam Đại La Phái không ngờ lại hạ lệnh đuổi giết hắn. Quả thực đây là điều mà Hồng Dịch không thể dự đoán được. Hơn nữa từ ba huynh đệ Hắc Diêu Tủ hắn còn được biết lực lượng Đại La Phái rất cường đại! Không ngờ chúng còn tự cho mình là Thánh địa Võ học, hơn nữa còn chiếm được mười ba tỉnh ở Trung Châu với vô số lục lâm hắc đạo và đều được những nhân vật trên giang hồ thừa nhận nữa.

Đối mặt với truy sát lệnh khiến Hồng Dịch hoài nghi mình có thể thuận lợi tới Tĩnh Hải quân ở tận phương nam không nữa.

Tuy rằng hắn trên người có thư của Ngọc Thân Vương và cũng có công văn của bộ binh nên dọc đường đi có thể ở tại trạm dịch rồi tìm kiếm bảo vệ của quan phủ. Nhưng từ đây tới phương nam với lộ trình mấy ngàn dặm vẫn có một số nơi rừng rậm, núi cao mà thế lực của quan phủ căn bản không thể tới. Quan trọng hơn, có nơi quân đội dịch trạm và quan phủ không phải là thế lực của Ngọc Thân Vương mà là thế lực của Thái Tử.

" Vẫn cần phải tu luyện để tăng cường thực lực! Thần hồn của ta giờ tu luyện tới mức có thể khu được vật, võ công cũng đạt tới cảnh giới Võ Sĩ. Xích Truy Dương là cao thủ Tiên Thiên lại có Quán Hồng Cung, Phách Hồn Tiến có thể bắn chết được cả Âm Thần khiến thực lực của hắn đại tăng và ta cũng thu được tâm của hắn đồng thời sau này cũng giảm bớt được một cao thủ của Vân Mông đế quốc cho Đại Kiền. Điều này cũng thật đáng giá!”

Hồng Dịch tặng Quán Hồng thần cung cho Xích Truy Dương cũng là vì hắn không thể sử dụng cây cung thần này nên có đưa cho Xích Truy Dương cũng là để phát huy được hết khả năng của cung. Mặt khác, vị cao thủ Xích Truy Dương này dù sao cũng là người Vân Mông mà tương lai Vân Mông cùng Đại Kiền có xảy ra chiến tranh thì hắn có tòng quân chắc chắn sẽ là một mối uy hiếp rất lớn nên Hồng Dịch đã lấy bảo vật rồi dùng những lời đại nghĩa để thu phục cái tâm của hắn.

Có thể nói việc này đúng là một chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Nghĩ đến đây, tư tưởng Hồng Dịch dần ổn định. Vận khởi Quan tưởng pháp để Thần hồn xuất xác, dưới ánh trăng gột rửa Thần hồn rồi lấy phương pháp rèn luyện Thần hồn bên trong Di Đà Kinh ra để tu luyện.

Thần hồn hắn dần dần được tăng cường.