Dương Thần

Chương 101: KINH THIÊN BÍ VĂN!




A....

Tuy là Hồng Dịch, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ đã cũng từng trải việc đời nhưng vẫn bị cái hòm vàng bạc tài bảo này dưới ánh mặt trời làm lóa mắt. Năm tùy tùng kia cũng phải phát ra một tiếng than sợ hãi.

Trong hòm là từng khối từng khối kim đĩnh trông như đã được đóng dấu này, ước chừng có hơn hai mươi khối hơn nữa vàng này không phải là hoàng kim mà là có màu dỏ son, loại xích kim tinh khiết.

Hai mươi khối xích kim được đóng dấu kỳ thật cũng không được tính là quá nhiều. Chỗ đó ước chừng chỉ hơn bốn mươi cân, tầm sáu bảy trăm lượng ( TG: mười sáu lượng một cân). Nhưng mà mỗi một khối vàng ở trong hòm này lại khiến người ta có một loại cảm quan kích thích mãnh liệt.

Hồng Dịch thuận tay cầm một khối xích kim lên phát hiện quả nhiên là có con dấu được điêu khắc hết sức tinh xảo. Hoặc là sư tử ấn, hoặc kỳ lân ấn. Phía dưới con dấu cũng được khắc rất nhiều tên như Trường Xuân cư sĩ, Viên Minh cư sĩ, Ngũ Liễu cư sĩ...

- Đây là bí danh của một vài đại quan trong triều đình mà....

Hồng Dịch vừa thấy là đã biết những con dấu trên xích kim là ban thưởng của triều đình cho một vài quan viên. Mà xưng hiệu trên con dấu đều là bí danh của một vài quan viên phong nhã và có danh vọng.

Tám phần là hoàng kim, chín phần là tử kim mà mười phần mới là xích kim. Xích kim do sự tinh khiết mà rất trân quý. Nếu đổi ra bạc trắng thì tỉ giá so với hoàng kim còn cao hơn gấp đôi hơn nữa cung không đủ cầu.

Ngoại trừ mấy thỏi xích kim ra thì trong hòm còn có một cái rương nhỏ. Mở rương nhỏ ra thì bên trong toàn bộ có một vào chiếc nhẫn bằng bảo thạch, đá mắt mèo, phỉ thuý, hỏa tinh thạch, tích thúy châu... Một rương nhỏ trang sức này so với một chút xích kim có con dấu kia còn đáng giá hơn. Nếu bán thì ít nhất cũng phải thu được trên vạn lượng bạc trắng.

Ngoài trừ mấy thỏi xích kim có con dấu và môt hộp trang sức nhỏ ra còn có một xấp ngân phiếu được xếp lại rất chính tề. Hồng Dịch cầm lên một tờ một trăm lượng, ngân phiếu của Thái Xương ngân hào ở bảy tỉnh phía nam. Mặt trên chi chít nào hình mờ, ký hiệu, con dấu để phòng làm giả. Trông cái đã biết ngân phiếu này là thật.

Ngoại trừ mấy thỏi xích kim có con dấu, một hoppj trang sức, ngân phiếu ra thì trong rương còn để một cái hộp sắt lớn chừng bốn thước. Mở hộp ra trong là một cây cung. Hai đầu thân cung màu xanh sẫm như được làm bằng ngọc. Ở giửa quấn tơ màu trắng, khi chạm vào thì cảm thấy lạnh lẽo. Gõ gõ vào cung thì phát ra âm thanh như cương thiết.

Dây cung giống với dây cung của Thiết Mộc Ô Cốt cung đều có màu vàng sáng như hổ phác. Nhưng mà màu sắc còn rực rỡ hơn cả Thiết Mộc Ô Cốt cung và cũng lớn hơn gấp đôi.

Bên cạnh cung còn có ba mũi tên màu trắng nhìn như là được làm bằng xương vậy. Đầu mũi tên lốm đốm vết máu như là đã dính qua máu của vô số người.

- Đây là cung gì? Còn tên này là loại tên gì?

Hồng Dịch cầm cung lên thấy nó vô cùng nặng. Thử kéo dây cung nhưng không ngờ nó rất chắc chắn, mặc cho có dùng hết lực lượng toàn thân cũng chỉ có thể kéo ra được một chút, rất nhỏ rất nhỏ mà thôi.

- Cung lực thật mạnh. Lực lượng tối thiểu cũng phải tới bảy thạch.

Hồng Dịch hoảng sợ nói.

- Quán Hồng Cung? Phá Hồn Tiễn?

Khi Hồng Dịch thủ cung, Xích Truy Dương đột nhiên la hoảng.

- Là sao?

Hồng Dịch quay đầu nhìn Xích Truy Dương. Xích Truy Dương nghe theo mệnh lệnh của Mộ Dung Yến đi theo mình đều lạnh như băng. Vẻ mặt không chút biểm cảm nhưng giờ lại chấn động như vậy thì có vẻ rất không hợp với tính cách của hắn.

- Cây cung này nếu ta không đoán sai thì nó tên là Quán Hồng. Thân cung được rèn từ Nhuyễn Ngọc Đạn cương nên sự dẻo dai và bền so với loại làm bằng gỗ thì còn tốt hơn rất nhiều. Mà dây cung là gân của Kim Tiễn đại mãng trăm năm được ngâm bên trong nước thuốc hơn mười năm rồi bện lại thành. Cho dù là có kéo cung mấy vạn lần thì lực của cung cũng không yếu đi chút nào. Không giống loại Thiết Mộc Ô Cốt cung này, tuy rắng nó cũng là loại cung tốt nhưng sau khi kéo được mấy ngàn lần thì lực của cung cũng sẽ bị yếu đi và cuối cùng sẽ trở thành đồ phế thải.

Ấnh mắt Xích Truy Dương như phóng ra ánh sáng:

- Thập đại danh cung trong thiên hạ, trừ Xạ Nhật, Bão Nguyệt, Lạc Tinh ra thì cây Quán Hồng có thể bài danh đệ tứ. Cung Có thể xuyên thủng người ở ngoài tám trăm bước.

- Rèn từ Nhuyễn Ngọc cương?

Hồng Dịch cũng lắp bắp kinh hãi. Nhuyễn Ngọc Đạn cương cũng không phải là sản vật mà do thợ rèn cấp đại sư lấy các loại gang, thép tôi , phấn than rồi trải qua vô số lần rèn, đập, tôi, nung... rồi sau đó mới tạo ra được loại cương thiết có tính dai, bên rất mạnh và có độ co dãn cũng vô cùng tốt. Tuy là không bằng loại Huyết Văn cương trong truyền thuyết nhưng cũng vô cùng trân quý. Loại cương thiết này cũng là loại tốt cương tốt nhất để làm thương, bổng, và thân cung.

Nếu một cây trường thương bằng Nhuyễn Ngọc Đạn cương thì khi rung thương lên có thể tích trữ lực lượng, xuất quỷ nhập thần và uy lực cũng tăng lên rất nhiều. Mà côn bổng cũng giống vậy. Người có sức lực cự đại có thể khiến cho con bổng làm bằng loại cương này uốn thành vòng tròn rồi thả ra thì cho dù là viên cầu bằng sắt cũng thoáng cái bị đánh cho vỡ tung.

Côn bổng được tạo từ Nhuyễn Ngọc Đạn cương là binh khí tốt nhất dánh cho những người luyện võ dùng côn bổng trong thiên hạ và được gọi là Như Ý bổng.

Song loại Nhuyễn Ngọc Đạn cương này còn quý giá hơn cả so với hoàng kim. Hơn nữa hiện giờ kỹ thuật rèn đã thất truyền nên dù có tiền cũng chẳng thể mua được.

- Nhưng sự lợi hại cũng không phải là cây cung này mà là ba mũi Phá Hồn Tiễn kia.

Xích Truy Dương nói:

- Ba mũi Phá Hồn Tiễn này là pháp khí chuyên dùng để bắn giết Thần hồn.

- Pháp khí, bắn chết cả Thần hồn ư?

Hồng Dịch cả kinh.

- Chẳng qua tên mà có thể bắn chết đươc Thần hồn thì trên mũi tên ta cảm giác được ở đó tụ tập sát ý, ý niệm rất mạnh. Cái này phải là do rất nhiều người có sát ý bừng bừng rồi quanh năm suốt tháng tới yết bái mới tạo ra được.

Xích Truy Dương nói.

- Như vậy là sao?

Thần hồn Hồng Dịch âm thầm xuất xác. Quả nhiên hắn vừa xuất xác đã cảm giác trên những mũi tên này được bao phủ bởi rất nhiều ý niệm có than khóc, có gào thét có giãy dụa! Hồng Dịch cảm thấy mình như lạc vào Cửu U địa ngục được nói đến bên trong kinh Phật. Có thể tưởng tượng được nếu để tên này xuyên thủng Thần hồn thì lúc đó sẽ tạo thành bao nhiêu thương tổn cho người đây.

Thần hồn là ý niệm vô hình vô chất. Cho dù đao kiếm có sắc bén như thế nào thì cũng không thể gây ra thương tổn, cho nên người tu đạo dùng phi kiếm mà chém giết sẽ chiếm tiện nghi rất lớn so với người luyện võ. Như Hồng Dịch tuy chỉ là một Võ Sĩ nhỏ bé nhưng lại có thể liên tiếp giết Lãnh Huyết Thập Tam ưng, những cao thủ đã đạt tới cấp bậc Võ Sư đỉnh phong.

Muốn đả thương Thần hồn thì ngoại trừ huyết khí dương cương cực mạch ra thì còn có pháp khí.

Hồng Dịch đối với những điều này hiểu rất rõ ràng. Ngày đó hắn tại trường thi, Thần hồn xuất xác để quan sát mấy bức tượng của thượng cổ Thánh hiền đã cảm giác được trên người những bức tượng đó có ý niệm cương chính cuồn cuộn. Ý niệm đó áp bách khiến Thần hồn hắn không thể xuất xác. Đó là do ý niệm của rất nhiều người đọc sách, trong lòng mang theo sự kính ngưỡng rồi trải qua vô số năm được liên tục gia trì thêm mà thành.

Thần hồn chính là sự ngưng tụ của ý niệm trong đầu.

Luyện chế Pháp khí cũng giống như đạo lý này.

- Đây là tiền tài bất nghĩa, lấy hay không lấy đây?

Trong đầu Hồng Dịch đang tự hỏi.

- Các ngươi sao lại có được những thứ này?

Suy nghĩ trong chốc lát, Hồng Dịch quay lại hỏi Hắc Diêu Tử đang bị trói chặt nằm trên mặt đất:

- Một hồm này giá trị ít nhất cũng phải năm vạn lượng bạc. Các ngươi có được mấy thứ này mà còn muốn cướp bóc sao?

- Một hòm này là năm trước cao thủ hào kiệt của lưỡng đạo thuỷ bộ mười ba tỉnh Trung Châu chúng ta chặn giết cự thương đang trên đường cung phụng cho Thái Tử. Chúng ta thừa dịp náo loạn lấy một cái hòm tài bảo này trốn về. Nhưng mà đống tài bảo này căn bản không thể bán đi. Một vạn lượng ngân phiếu kia chính là tiền để mua tính mệnh của các người.

Hắc Diêu Tử nói.

- Mấy cái này đúng là rất khó bán!

Hồng Dịch xích kim có con dấu, nhìn đống châu báo:

- Nhất là lại còn chặn giết đoàn cung phụng cho Thái Tử nữa. Đó chính là đại tội!

- Chặn giết đoàn cung phụng cho Thái Tử cũng là mệnh lệnh của Đại La Phái sao?

Hồng Dịch đột nhiên hỏi:

- Đại La Phái chính là người của Thái Tử. Vậy sao lại chặn giết đoàn cung phụng của Thái Tử chứ?

- Không phải! Ba năm trước đây, Tổng biều bả tử của lưỡng đạo thuỷ bộ mười ba tỉnh Trung Châu chúng ta là người khác. Chính là bởi vì chặn giết đoàn cự thương cung phụng cho Thái Tử mới bị hình bộ Lục Phiến môn tra được rồi ra lệnh chém giết cả nhà. Sau đó Đại La Phái liền không chế lục lâm lưỡng đạo thuỷ bộ mười ba tỉnh Trung Châu.

Hắc Diêu Tử nói:

- Mà Tổng biều bả tử trước đây là người của gì mà Hòa Thân Vương trong triều đình. Do việc này dính dáng quá lớn nên chúng ta sau khi trộm về cũng không dám lấy ra.

- À! Thì ra là như vậy.

Hồng Dịch hiểu được vàng bạc châu báu của cự thương cung phụng cho Thái Tử bị Hòa Thân Vương âm thầm phái người đánh cướp. Trong đó hẳn có một hồi tranh đấu quyết liệt.

- Song cung phụng cho Thái Tử vàng bạc châu báo còn có thể hiểu được nhưng Phá Hồn Tiễn và Quán Hồng Cung này thì có tác dụng gì?

Hồng Dịch nhíu mày nói.

- Đương nhiên là để đề phòng cao thủ Đạo thuật tới ám sát!

Xích Truy Dương nói:

- Đại Kiền lập quốc đã sáu mươi năm. Thái tổ cầm quyền ba mươi năm. Hoàng Đế bây giờ cầm quyền cũng đã được hai mươi năm. Còn hai đời Hoàng Đế Thái Tông và Cao Tông cộng lại mới có mười năm và đều là đoản mệnh.

- Chẳng lẽ, Thái Tông, Cao Tông đều là bị người ta ám sát! Hèn gì trên những tài liệu về kinh sử lại nói đau ốm! Ta nghĩ Hoàng Tử Đại Kiền mỗi người đều tập võ cường thân thì sao lại bị bệnh được chứ? Vậy thì là người nào ám sát? Chẳng lẽ là cao thủ Huyền Thiên Quán?

Hồng Dịch cả kinh. Điều này đúng là không phải chuyện nhỏ.

- Không phải Huyền Thiên Quán.

Xích Truy Dương lắc đầu:

- Hẳn là cao thủ đạo môn bên trong Đại Kiền. Song đoạn bí mật này cũng chẳng có ai biết được chân tướng nó là cái gì cả.