Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 787: Cuối cùng Không Động, Thượng Thương!




Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

Bởi vì Đường Tăng không biết gì về Thượng Thương, nên dùng ý chí phân xung phong tìm đường.

Trước đây, một cường giả Tiên Đế từng nói:

- Ở Thượng Thương, cho dù cường giả Tiên Đế cũng bay không nổi, điều này quả thật không thể tượng tưởng nổi.

Không thể tượng tưởng được, rốt cuộc nơi nào có thể khiến cường giả Tiên Đế không bay lên được.

...

Khu vực Không Động đen nghịt, nơi này không có bất kỳ lục địa hay ngôi sao nào.

Thậm chí, ngay cả ánh sáng cũng không có, không có bất kỳ lực lút. Người đi trong này không thể phân rõ trên dưới.

Chẳng qua Đường Tăng vẫn phân biệt được trước sau. Hắn phát hiện càng đi về phía trước thì áp lực càng tăng lên. Loại áp lực này có ở khắp mọi nơi, giống như là áp lực không gian, mà cũng giống như áp lực tinh thần, khó mà phân biệt.

Đường quá dài, Đường Tăng bay rất lâu trong không gian. Hắn cảm thấy mình ít nhất đã bay được mấy năm ánh sáng.

- Cảm giác mình bị sai, hay Thượng Thương xa như vậy.

Đường Tăng lẩm bẩm.

Trên thực tế, không thể dùng từ xa để hình dung, đây chính là hai vũ trụ khác biệt.

Hoặc nên nói là ngoài vũ trụ.

Phương hướng Đường Tăng đi, là rời đi vũ trụ này, tiến ra ngoài vũ trụ.

Nói thật, Đường Tăng chưa bao giờ rời đi vũ trụ này. Hằn cũng rất tò mò, rốt cuộc ngoài vũ trụ có cái gì.

Đường Tăng còn nhớ lúc bé. Hắn đã đọc một bài văn tên là bên kia dãy núi. Bên kia dãy núi có gì, cha mẹ nói bên kia dãy núi là biển. Nhưng nhân vật chính trong sách leo lên đỉnh núi, thì trông thấy bên kia dãy núi cũng là núi.

Đương nhiên loại chuyện này không thể hình dung ở vũ trụ, không thể nói ngoài vũ trụ chính là vũ trụ.

...

Con đường quá dài. Đường Tăng cảm thấy, nếu sức mạnh ý chí của hắn hơi kém, thì khi đi trên con đường này, hắn chắc chắn sẽ sụp đỏ. Bởi vì không gian xung quanh quá yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào tồn tại.

Cuối cùng, Đường Tăng không biết mình đã bay bao lâu. Lúc áp lực kia tăng lên đến mức độ khủng bố, thì hắn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng.

Chẳng qua lúc đó, Đường Tăng lại nhìn thấy có bóng người mơ hồ trong màn sáng.

- Có người!

Đường Tăng vội vàng thu lại khí tức, ẩn giấu thân hình. Thân thể này do tế bào và ý chí đúc thành, nên việc ẩn núp thân hình rất dễ dàng. Đường Tăng giống như biến mất hoàn toàn.

Đường Tăng xác định không bị ai phát hiện, bèn tiếp tục đi về phía trước.

Càng tới gần, vệt sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng đã rộng hơn mấy chục cây số, nhìn giống như một đường hầm khổng lồ.

Cuối đường hầm có một bệ đá.

Không, phải nói là một tế đàn. Trên tế đàn vô cùng đẫm máu, có vô số thi thể chất đống trên đó.

Trong đó, có thi thể của nhân loại, cũng có thi thể cự thú. Nguyên nhân chết của những thi thể này là bị giết, máu tươi chảy xuống tế đàn, tản ra khí tức quỷ dị.

Dùng máu của chúng sinh hiến tế, đổi lấy sức mạnh thần bí, mở ra cảnh cửa đi xuống hạ giới.

- Đi qua nơi này là đến Thượng Thương sao.

Ánh mắt Đường Tăng hơi ngưng lại. Hắn rất muốn đi vào nơi gọi là Thượng Thượng thăm quan, xem nó như thế nào.

Chẳng qua Đường Tăng cũng không hành động thiếu suy nghĩ, vì trước tế đàn có vài thân ảnh đang đứng sừng sững.

Khí tức của những thân ảnh kia vô cùng mạnh mẽ, khiến Đường Tăng có áp lực rất lớn.

Đường Tăng kinh ngạc. Kẻ có thể gây áp lực cho hắn, chí ít cũng là cường giả cấp Thiên Tôn.

Trong vũ trụ, Thiên Tôn chưa hề sinh ra. Nhưng nơi này lại có bảy tám vị, quả thật không thể tượng tưởng nổi.

Theo suy đoán của Đường Tăng, e rằng những Thiên Tôn này chỉ là một điểm nhỏ trên tảng băng chìm của Thượng Thương. Hắn không biết, rốt cuộc Thượng Thương là nơi nào mà lại kinh khủng như vậy.

- Giữ vững tinh thần...

Bỗng nhiên Đường Tăng nghe thấy phía tế đàn có người lên tiếng.

- Quân tiên phong đã hạ giới. Các ngươi phải chú ý. Một khi bọn chúng xây xong tế đàn. Các ngươi phải truyền tống đầu tiên, không được phép chần chừ. Thần Huyết Tế Đàn này không chống đỡ được bao lâu.

- Vâng thưa giáo chủ.

Sáu Thiên Tôn đồng thanh hô.

- Giáo chủ?

Đường Tăng hơi kinh dị. Giáo chủ kia hình như cũng chỉ là Thiên Tôn.

Chẳng qua...

Khi Đường Tăng nghe thấy những người kia nói, cái gì tế đàn, cái gì truyền tống...

Thì mắt Đường Tăng híp lại, lộ ra vẻ âm lãnh.

- Ai...

Bỗng nhiên người được gọi là giáo chủ hét lên, tung một chưởng về phía đường hầm.

Mấy cường giả Thiên Tôn khác cũng nhìn lại.

- Thánh Linh hạ giới.

- Tại sao có sinh linh hạ giới xuất hiện ở đây.

- Chẳng lẽ những tên phế vật kia đã thất bại.

Mấy cường giả Thiên Tôn nghi ngờ không thôi.

Đường Tăng biết. Trong lúc vô tình, mình đã tiết lộ khí tức. Lúc này, hắn không tiếp tục ẩn nấp nữa. Thân hình bỗng nhiên xuất hiện, rồi tung ra một chưởng.

Nhưng vốn cho rằng một chưởng này sẽ đánh nát đường hầm, sẽ long trời lở đất, nhưng nó bị thu nhỏ lại trong nháy mắt, biến thành một vệt sáng, đụng vào chưởng của giáo chủ.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên. Thần mang mà Đường Tăng tung ra đã bị đánh tan, gió lốc thổi bay vài thi thể cự thú. Sau đó, một sức mạnh kinh khủng khóa lại Đường Tăng, muốn kéo hắn về phía cửa ra vào.

- Đây là...

Con ngươi Đường Tăng co rụt lại, vội vàng lùi lại phía sau.

- Ở lại đây!

Giáo chủ kia hét lớn, duỗi ra cánh tay, muốn bắt lại Đường Tăng.

Đường Tăng có cảm giác. Nếu hắn bị cánh tay kia tóm được, tuyệt đối sẽ không bảo toàn được tính mạng. Tu vi của giáo chủ kia chắc phải là cấp 84 trở lên, cũng chính là Thiên Tôn trung kỳ trở lên. Ý chí phân thân gần như không thể chống lại.

Nhưng cánh tay của giáo chủ vừa đi vào đường hầm hạ giới, bỗng nhiên bị một sức mạnh kinh khủng oanh kích, lôi đình màu xám bỗng nhiên xuất hiện.

- A...

Giáo chủ kia kêu thảm một tiếng, bàn tay đã máu me đầm đìa:

- Khốn nạn! Sức mạnh giới vực. Bản tôn đã dùng Thần Huyết Tế Đàn, thế mà vẫn ngăn cản sức mạnh Thiên Tôn hạ giới...

Trong thông đạo, ánh mắt Đường Tăng lóe lên, dường như vừa hiều ra điều gì.

Chẳng trách! Trước đây chỉ có cường giả Thánh Cảnh và dưới Thánh Cảnh hạ giới. Hóa ra cường giả Thiên Tôn trở lên khó có thể hạ giới.

Chẳng qua cảnh giới Thiên Tôn trở lên không phải là không thể hạ giới. Họ có thể dựa vào tế đàn, truyền tống xuống hạ giới. Nhưng hạ giới cũng phải có tế đàn, thì họ mới có thể truyền tống.

Đã như vậy...

Ánh mắt Đường Tăng bỗng trở nên hung ác, tung ra một chưởng

- Toái Đản Chưởng

Giáo chủ kia lập tức kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng quả thật gã đã đỡ được Toái Đản Chưởng của Đường Tăng, trứng trứng đã không nổ tung.

- Hèn hạ...

Giáo chủ gầm thét.

Ánh mắt Đường Tăng lóe lên, lại đỡ được Toái Đản Chưởng, quả thật không tầm thường, lập tức duỗi tay ra, nắm lấy tế đàn cuối đường hầm, rồi nhấc lên.

- Ồ!

Không nhấc nổi

- Muốn chết!

Giáo chủ kia rất tức gận, bỗng nhiên nhảy lên cao, tung một đấm về phía Đường Tăng.

Đường Tăng trông thấy tốc độ nắm đấm kia rất nhanh, trong lòng hung ác, bèn tự bạo ý chí phần thân.

Ầm!

Trong tiếng nổ, tế đàn cũng bị nổ tung, thi thể nhân loại và cự thú trên đó tung bay, đồng thời đường hầm khổng lồ cũng bị sụp đổ trong nháy mắt.

Lúc ý chí này tiêu tán gần hết, Đường Tăng mơ hồ nghe thấy tiếng hét của giáo chủ kia.

- Đồ khốn... Bản tôn sẽ giết ngươi!