Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
- Phụt...
Dương Thiền đột nhiên bật cười, lại có người gọi nhị ca của mình là tiểu nhị sao?
- Ngươi gọi ta là cái gì?
Nhị Lang Thần trực tiếp giận tới mức dựng lông, vẻ mặt tức giận trừng mắt với Đường Tăng.
- Tiểu nhị, rót rượu.
Ngưu Ma Vương bỗng nhiên lấy ra một vò rượu, cười hì hì nói.
Nhị Lang Thần híp mắt lại một cái, lại muốn phát ra uy áp.
- Ầm...
Tôn Ngộ Không tiên phát chế nhân, lại là một cước, lần thứ hai đá Nhị Lang Thần bay ra ngoài, đồng thời lần này Nhị Lang Thần trực tiếp bay ngược ra khỏi Hoa Quả Sơn.
Hiển nhiên Tôn Ngộ Không thật sự nổi giận, ba con mắt đáng chết này lại muốn phát ra uy áp ảnh hưởng tới Tử Lan.
Dưới sự tức giận, Tôn Ngộ Không đang muốn đuổi theo Nhị Lang Thần đánh một trận...
- A...
- A...
Đột nhiên bên trong Thủy Liêm Động truyền ra hai tiếng kêu sợ hãi.
- Tử Lan...
Sắc mặt của Tôn Ngộ Không nhất thời biến đổi, làm gì còn có chút lửa giận nào nữa? Trên gương mặt hắn đầy vẻ lo lắng, hóa thành tàn ảnh vọt vào Thủy Liêm Động.
Đường Tăng cũng chợt lách người theo sau.
Đám người Trư Bát Giới cũng xông lên.
- Này...
Dương Thiền sửng sốt, vẻ mặt bất đắc dĩ, nữ nhân bên trong sinh con, đám nam tử bọn họ tiến vào làm cái gì?
...
- Tử Lan, đã xảy ra chuyện gì?
Tôn Ngộ Không vừa tiến vào lại lo lắng hỏi.
Lúc này, Tử Lan đang nằm ở trên giường đá, đầu đầy mồ hôi, có vẻ rất suy yếu, Tử Vi tiên tử lại ngồi ở bên cạnh, ôm một... quả cầu ánh sáng.
Sau khi đám người Đường Tăng chạy tới, nhìn thấy được quả cầu ánh sáng kia đầu tiên.
Quả cầu ánh sáng gần như trong suốt, chỉ có đường kính mười cm, phát ra ánh sáng bảy màu, theo thứ tự là đỏ màu da cam xanh lục xanh lam tím.
Xuyên qua ánh sáng bảy màu lại nhìn thấy được ở bên trong quả cầu ánh sáng hình như có một điểm nhỏ.
Đường Tăng không biết có phải là ảo giác hay không, chung quy cảm giác đó là một hạt giống Hồ Lô đã gặp được ở kiếp trước.
- Hài tử đâu? Hài tử của lão Tôn ta đâu?
Tôn Ngộ Không chỉ liếc mắt nhìn qua quả cầu ánh sáng, lại gấp gáp hỏi.
- Đúng vậy, hài tử của đại sư huynh đâu?
Trư Bát Giới cũng truy hỏi.
- Hài tử của hầu tử đáng chết có dáng dấp ra sao? Có phải đặc biệt xấu xí hay không?
Ngưu Ma Vương cười hỏi.
Tôn Ngộ Không lập tức nhe răng trừng mắt về phía Ngưu Ma Vương.
Thần sắc Tử Vi tiên tử và Tử Lan tiên tử lập tức cổ quái, nhìn về phía quả cầu ánh sáng bảy màu gần như trong suốt trong tay Tử Vi tiên tử.
Tất cả mọi người đều lập tức sửng sốt, Tử Lan tiên tử mang thai hơn bốn năm, lại sinh ra một hạt giống?
- Chẳng lẽ, vật này là hài tử của hầu tử đáng chết sao?
Ngưu Ma Vương lộ ra vẻ mặt vỡ mộng, sau đó lập tức cười ha ha:
- Ha ha ha ha, hầu tử đáng chết, tại sao hài tử của ngươi lại là một hạt giống? Ha ha...
- Ầm...
Tôn Ngộ Không đánh một quyền vào trên mặt đáng khinh của Ngưu Ma Vương, trực tiếp đánh hắn bay đi.
Lúc này, Dương Thiền cũng tiến đến, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng từng nghĩ hài tử của Tề Thiên Đại Thánh có thể là hầu tử, có thể là hoa Tử Lan, nhưng dù thế nào cũng chưa từng nghĩ qua, không ngờ sẽ là một hạt giống!
- A, hầu tử đáng chết...
Bị đánh bay ra ngoài, Ngưu Ma Vương vốn phải tức giận, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức cười hì hì nói:
- Ta biết, thứ này không phải là giống của hầu tử đáng chết, hầu tử đáng chết bị vợ cắm sừng rồi!
Bởi vì bản thân Ngưu Ma Vương từng đội mũ xanh, cho nên tự nhiên nghĩ đến điểm này.
- Nói bậy!
Tôn Ngộ Không còn chưa lên tiếng, Tử Lan lại lên tiếng, mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận trừng mắt với Ngưu Ma Vương, nàng giữ mình trong sạch, ngoại trừ Ngộ Không ra, vẫn chưa bao giờ có nam nhân chạm qua nàng, con trâu đáng chết này không ngờ nói lung tung.
- Ầm...
Tôn Ngộ Không phản ứng còn thô bạo hơn nhiều, không biết có phải là học theo Đường Tăng hay không, trực tiếp bay loạn, khiến Ngưu Ma Vương bay ra ngoài.
Một tiếng động rất lớn vang lên, vừa lúc Nhị Lang Thần bị đánh vừa bay vào Thủy Liêm Động, kết quả hai người đồng thời bay ra ngoài, xuyên qua thác nước.
- Hầu tử đáng chết, bản Ngưu nhất định sẽ trở lại...
- Yêu hầu, bản chân quân không để cho ngươi được yên...
Tiếng gầm thét giận dữ của Nhị Lang Thần và Ngưu Ma Vương từ bên ngoài truyền đến, hai người trực tiếp hóa thành hai đạo lưu quang bay ngược ra khỏi Hoa Quả Sơn.
- Các ngươi nhìn này...
Đột nhiên Dương Thiền kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người rơi xuống trên quả cầu ánh sáng trong tay của Tử Vi tiên tử.
Chỉ thấy quả cầu ánh sáng bảy màu bỗng nhiên chậm rãi bay lên, giống như là sống lại, linh tính mười phần.
Ngay lập tức, tất cả mọi người khẩn trương nhìn quả cầu ánh sáng này, đặc biệt là Tử Lan và Tôn Ngộ Không, Tử Lan đặc biệt lo lắng Tôn Ngộ Không bởi vì lời Ngưu Ma Vương nói sẽ hiểu nhầm nàng, Tôn Ngộ Không cũng lo lắng lời Ngưu Ma Vương nói là thật, cho nên rất khẩn trương.
Rất nhanh, quả cầu ánh sáng bảy màu trực tiếp bay về phía Tôn Ngộ Không, không ngờ vô cùng thân thiết cọ cọ vào mặt của Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không ngẩn người, lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ.
- Các ngươi nhìn, hài tử đang chào hỏi cùng phụ thân của nó.
Tử Lan tiên tử lớn thở phào một cái, vẻ mặt cao hứng nói.
Lúc này, Tôn Ngộ Không mới yên tâm lại, xem ra hạt giống kỳ quái này thật sự là hài tử của mình, nhưng hài tử của mình tại sao lại là hạt giống?
Đang lúc sự nghi ngờ, lại thấy quả cầu ánh sáng bảy màu bay vòng quanh Tôn Ngộ Không một vòng, sau đó chậm rãi bay ra khỏi Thủy Liêm Động.
- Mau đi theo, xem nó muốn đi đâu.
Đường Tăng vội vàng nói, hắn bay lên trời, đuổi theo.
Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng đuổi theo. Tử Vi tiên tử và Dương Thiền cũng đỡ Tử Lan tiên tử còn suy yếu đi theo ở phía sau.
- Nó đi vào trong đó.
Tiểu Bạch Long chỉ vào phía xa nói.
Một đám người bám theo thật sát, xẹt qua ở trên không trung Hoa Quả Sơn.
Đồng thời phía dưới có rất nhiều hầu tử cũng nhanh chóng chạy nhanh trên mặt đất đuổi theo quả cầu ánh sáng bảy màu.
- Mau nhìn kia, đó là hài tử của đại vương...
- Hài tử của Đại vương...
- Tại sao hài tử của đại vương lại không phải là hầu tử?
Một đám hầu tử của Hoa Quả Sơn líu ríu, ở phía dưới leo trèo nhảy lên, hình thành một dòng nước lũ.
- Vèo vèo...
Ngưu Ma Vương và Nhị Lang Thần bị Tôn Ngộ Không đánh bay ra khỏi Hoa Quả Sơn lại bay trở về, chỉ có điều không chờ bọn họ phát cuồng, đột nhiên cảm ứng được một uy áp khủng khiếp bao phủ ở trên người bọn họ, khiến cho bọn họ không thể động đậy.
Cũng may loại uy áp này lóe lên đã biến mất, ngay lập tức bọn họ nhìn thấy được Đường Tăng trừng mắt một cái.
Hai người theo bản năng rụt cái cổ lại, sau đó nhìn nhau.
- Sư phụ cảnh cáo.
Ngưu Ma Vương vội vàng ngoan ngoãn bay trở về.
Nhị Lang Thần lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và không phục, Đường Tam Tàng phát ra uy áp không ngờ khủng khiếp như vậy?
Chỉ có điều Nhị Lang Thần cũng không có tiếp tục nổi giận, bởi vì hắn cũng nhìn thấy được ở trên không trung Hoa Quả Sơn có quả cầu ánh sáng bảy màu bay qua, trước đó trong lúc mơ hồ hắn hình như nghe được có người nói, quả cầu ánh sáng bảy màu này là hài tử của Tôn Ngộ Không.
- Hài tử của yêu hầu sao?
Thần sắc Nhị Lang Thần cổ quái, đi theo.
- Ngộ Không mau nhìn kia, hài tử muốn đi tới nơi chúng ta sinh ra.
Tử Lan được Tử Vi tiên tử và Dương Thiền đỡ, kinh ngạc nói.
Những người khác cũng phát hiện ra quả cầu ánh sáng bảy màu không ngờ bay về phía ngọn núi, nơi trước đây Tôn Ngộ Không sinh ra.
Không bao lâu, quả cầu ánh sáng bảy màu quả nhiên hạ xuống ở trên ngọn núi kia, ở trong sự nghi ngờ của mọi người ở đây, hạt giống bên trong quả cầu ánh sáng không ngờ chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Chỗ đó chính là nơi đá năm màu từng xuất hiện.
Mà hào quang bảy màu bên ngoài đột nhiên hóa thành chất lỏng bảy màu, chậm rãi thấm vào trong đất.
- Điều này...
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trước đó bọn họ vốn tưởng rằng này cầu ánh sáng bảy màu quả đã là một sinh linh, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải như vậy.
Ánh mắt của Đường Tăng lại đột nhiên sáng lên, hình như đã đoán được cái gì, nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, hài tử của ngươi sắp ra đời.
- A?
- A?
Tôn Ngộ Không và Tử Lan lập tức lộ ra vẻ mặt vỡ mộng, hài tử của bọn họ không phải đã ra đời rồi sao?
Đặc biệt là Tử Lan, hài tử của Tôn Ngộ Không là do nàng sinh ra, nàng thế nào lại không biết hài tử của bọn họ còn chưa sinh ra?
Những người khác cũng đều vỡ mộng, lẽ nào Tôn Ngộ Không còn có những hài tử khác?
- Mau nhìn kia...
Bỗng nhiên có người kinh ngạc kêu lên.
Chỉ thấy ở vị trí đá năm màu nơi Tôn Ngộ Không còn chưa biến hóa, một bụi cây giống như phá vỡ đất đá, với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang mọc ra.