Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 513: Trư Cửu Muội là Phật Tổ?




Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

- Ngao...

Lý Thiên Vương kêu thảm, cả người từ trên tầng mây rơi xuống, oanh một tiếng rơi xuống ở trong quần sơn, đập sập một đỉnh núi.

Linh Lung Bảo Tháp cũng lăn ra ngoài rất xa.

- Ôi, trứng nổ...

- Ta sát, hù chết Trư Trư...

Ngưu Ma Vương cùng đám người Trư Bát Giới giật nảy mình, vội vàng kẹp chặt hai chân.

Tôn Ngộ Không cùng Lục Nhĩ Mi Hầu cũng vội vàng ngồi xổm xuống, cảm giác trứng rất đau, mặc dù nổ không phải trứng của mình, nhưng nhìn cũng đau a.

- Đường Tam Tạng... Ngươi...

Lý Thiên Vương tức giận, mạnh mẽ dùng pháp lực chữa trị tổ trứng, tức giận nhìn Đường Tăng.

Dù sao cũng là Thần Tiên, nhục thân tổn hại một chút, rất dễ dàng khôi phục, mặc dù là tổ trứng, nhưng cũng là một bộ phận thuộc về nhục thân, chỉ là địa phương kia rất đặc thù mà thôi.

Mặc dù rất nhanh liền khôi phục, nhưng loại đau khổ vừa rồi giống như cắm vào trong linh hồn, hiện tại vẫn còn đau nhức.

- Bớt nói nhiều đi, Ngọc Đế lão nhi kia rốt cục muốn hạ thủ với bần tăng sao? Phóng ngựa đến đây đi!

Đường Tăng không sợ hãi chút nào, điểm chỉ Lý Thiên Vương.

- Ngươi... Tức chết bản Thiên Vương, bản Thiên Vương chỉ là phụng lệnh Ngọc Đế hạ phàm, đi ngang qua nơi đây, muốn chào hỏi ngươi một tiếng mà thôi...

Lý Thiên Vương rất biệt khuất, chào hỏi mà thôi, vậy mà bị nổ tổ trứng, thật muốn giết người a.

- Thật?

Đường Tăng kinh ngạc.

- Nói nhảm!

Lý Thiên Vương rất muốn hành hung Đường Tăng, nhưng nghĩ tới thực lực của đối phương, đặc biệt là pháp thuật quỷ dị vừa rồi kia, liền không dám làm loạn:

- Bản Thiên Vương phụng lệnh Ngọc Đế, muốn thu một ngọn núi phía trước, các ngươi vừa lúc ở đây, bản vương nguyên bản định chờ các ngươi đi qua lại nói... Hừ!!

Lý Thiên Vương cũng bị chọc giận, hừ lạnh một tiếng, vẫy tay thu hồi Linh Lung Bảo Tháp, hóa thành quang mang đi xa.

- Ngô?

Tôn Ngộ Không nháy mắt mấy cái, nhìn phương hướng Lý Thiên Vương rời đi, hơi nghi hoặc một chút.

- Sư phụ, sợ là Lý Thiên Vương kia muốn tìm phiền toái.

Lục Nhĩ Mi Hầu nói.

- Lục sư đệ suy nghĩ nhiều, không cần lo lắng, chỉ bằng tên kia, còn không có lá gan tìm chúng ta phiền phức.

Trư Bát Giới ngạo nghễ nói.

- Đúng đúng, Nhị sư huynh nói đúng, Lý Thiên Vương khẳng định không dám tìm chúng ta phiền phức.

Sa Tăng cũng đồng ý.

Nhưng đúng lúc này, một đạo thần quang từ trong tầng mây rơi xuống, bao phủ một ngọn núi ở phía trước.

- Sư phụ người nhìn...

Tôn Ngộ Không kêu lên.

- Không tốt, là Lý Thiên Vương, hắn muốn làm gì?

Tiểu Bạch Long biến sắc.

Đường Tăng nghĩ đến trước đó Lý Thiên Vương nói, lập tức có loại dự cảm bất tường.

Chỉ thấy trên tầng mây, có một cái bảo tháp khổng lồ, bảo tháp kia cao trăm trượng, tản ra hào quang chói mắt.

Ở dưới bảo tháp như Thứ Nguyên chi môn, tản ra thần quang thần bí, bao phủ núi lớn.

- Ầm ầm...

Núi lớn chấn động, kéo theo phương viên ngàn dặm đều chấn động, sau đó ở dưới đám người Đường Tăng giật mình nhìn soi mói, đột ngột từ mặt đất bay lên.

Tràng diện kia quá hùng vĩ, núi lớn kia đường kính vượt qua năm trăm dặm, cứ như vậy bay lên mặt đất, từ từ lên cao, hơn nữa rất triệt để, ngay cả chân núi cũng bị rút lên, lưu lại một vực sâu sâu không thấy đáy.

- Không tốt, Lý Thiên Vương kia dời ngọn núi đi, phía trước không có đường!

Ngưu Ma Vương lo lắng nói.

Lúc này núi lớn đã bay đến không trung, sau đó ở dưới thần quang chiếu rọi vụt nhỏ lại, cuối cùng bị Linh Lung Bảo Tháp thu vào.

- Đường Tam Tạng, các ngươi chậm rãi đi thôi, ha ha ha ha...

Tiếng cười to của Lý Thiên Vương ở trong tầng mây truyền ra.

- Hỗn đản, ăn lão Tôn một gậy!

Tôn Ngộ Không phẫn nộ bay lên trời, lấy ra Kim Cô Bổng đánh về phía Linh Lung Bảo Tháp.

- Oanh...

Trong tiếng nổ, Linh Lung Bảo Tháp bay đi, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành quang mang bay lên trời, biến mất không thấy gì nữa.

- Chạy đi đâu?

Tôn Ngộ Không hét lớn, muốn đuổi theo.

- Đừng đuổi theo.

Đường Tăng hô.

- Sư phụ?

Tôn Ngộ Không nghi hoặc:

- Lão nhi kia đoạn mất con đường của chúng ta.

Đường Tăng cũng có chút tức giận, bất quá vừa rồi mình cũng coi như trách lầm Lý Thiên Vương, lần này liền tha cho hắn một lần.

Lý Thiên Vương lấy đi núi lớn ở trước mặt, không thể nào là ăn no không chuyện gì làm, khẳng định có nguyên nhân.

Tôn Ngộ Không hóa thành quang mang rơi xuống, không hiểu nhìn Đường Tăng, dựa theo tính tình của Đường Tăng, gặp phải loại chuyện này, hẳn là hung hăng đánh tới Thiên Đình mới đúng, lần này vậy mà có thể nhịn?

Đường Tăng không có nói chuyện, mà mang theo mấy đồ đệ đi đến biên giới hố sâu.

Từ nơi này nhìn qua, phía dưới sâu không thấy đáy, đồng thời ẩn ẩn có thanh âm sóng nước, xem ra sau khi Lý Thiên Vương rút cả ngọn núi lên, phía dưới xuất hiện nước ngầm.

Thậm chí có khả năng ngay cả nước biển cũng chảy vào.

- Ừm?

Bỗng nhiên Đường Tăng quay đầu lại.

Đám người Tôn Ngộ Không cũng có cảm ứng, vội vàng quay đầu.

Chỉ thấy một đạo quang mang từ chân trời phía đông bay tới, tốc độ thật nhanh, rất nhanh liền có thể thấy rõ bóng người.

- Hồng Hài Nhi?

Tôn Ngộ Không sững sờ.

- Hài nhi...

Ngưu Ma Vương há to miệng, nhưng sắc mặt phức tạp lắc đầu.

Đường Tăng thì biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy Hồng Hài Nhi ôm Trư Cửu Muội bay nhanh, tựa hồ có đồ vật gì đang đuổi theo bọn hắn.

Quả nhiên, sau một khắc, phía sau Hồng Hài Nhi xuất hiện một đạo bạch quang, bạch quang kia nhanh chóng đuổi theo, tới gần mới phát hiện, kia lại là Văn Thù Bồ Tát.

- Sư gia gia, sư gia gia...

Trư Cửu Muội xa xa nhìn thấy Đường Tăng, lập tức kêu to, thân thể của nàng cao lớn hơn một chút, nhưng vẫn rất nhỏ nhắn xinh xắn, thanh âm vẫn là nãi thanh nãi khí.

- Yêu nghiệt, dừng lại!

Văn Thù Bồ Tát ở phía sau hét lớn.

- Sư gia gia, cứu chúng ta...

Trư Cửu Muội vội vàng kêu to.

- Hừ!

Đường Tăng thuấn di trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Hồng Hài Nhi, đồng thời oanh ra một chưởng.

- Ầm ầm...

Giống như thiên địa muốn sụp đổ, một chưởng ảnh to lớn vạn trượng trống rỗng xuất hiện, như chậm thực nhanh đánh về phía Văn Thù Bồ Tát.

- Đây là... Như Lai Thần Chưởng? Làm sao có thể?

Văn Thù Bồ Tát kinh hãi, hai tay vội vàng xuất kích, bộc phát ra bạch quang hủy thiên diệt địa, đánh tới chưởng ảnh kinh khủng.

- Rầm rầm rầm!!!

Bạch quang cùng chưởng ảnh va chạm, thanh âm chấn động thiên địa, nơi đó phát sinh nổ lớn, không gian bóp méo.

Một làn sóng xung kích kinh khủng tuyệt luân lấy hai người va chạm làm trung tâm quét sạch bốn phương, những nơi đi qua, sơn lâm ngã xuống đất, rất nhiều đỉnh núi đều bị tung bay.

- Oanh...

Sóng xung kích bộc phát, Đường Tăng và Văn Thù Bồ Tát đồng thời bay ngược.

- Văn Thù Bồ Tát, ngươi dám đả thương sư phụ ta?

Tôn Ngộ Không giận dữ, bỗng nhiên bay lên đuổi theo Văn Thù Bồ Tát, đánh qua một gậy.

- Đại Thánh dừng tay...

Sắc mặt của Văn Thù Bồ Tát đại biến, Tôn Ngộ Không bây giờ sớm đã xưa đâu bằng nay.

- Oanh!

Nhưng Tôn Ngộ Không mới sẽ không nghe đối phương nói, trực tiếp đánh xuống một gậy.

Văn Thù Bồ Tát đành phải tế ra pháp bảo, một tờ Kim Thư từ trong cơ thể hắn bay ra, chặn đứng Kim Cô Bổng.

Dù vậy, hắn vẫn bị đánh bay ra ngoài, đụng nổ một ngọn núi.

- Sưu sưu sưu...

Ngưu Ma Vương cùng đám người Lục Nhĩ Mi Hầu nhanh chóng bay tới, rơi xuống bên người Đường Tăng.

Hồng Hài Nhi cùng mang theo Trư Cửu Muội bay tới, ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua Ngưu Ma Vương, sau đó nhìn về phía Đường Tăng.

Lúc này bộ dáng của Hồng Hài Nhi đã có mười hai mười ba tuổi, xinh xắn đáng yêu, nhưng cực kỳ băng lãnh, không còn nghịch ngợm như lúc trước, trên mặt không có một chút tươi cười.

- Sư gia gia...

Trư Cửu Muội cao hứng bổ nhào vào trong ngực Đường Tăng, đầu không ngừng cọ lấy lồng ngực hắn.

- Cửu Muội, sao các ngươi lại tới đây?

Đường Tăng yêu chiều vuốt vuốt đầu của tiểu gia hỏa.

- Là bại hoại kia muốn bắt Cửu Muội.

Trư Cửu Muội nghe vậy, vội vàng cáo trạng, chỉ vào Văn Thù Bồ Tát nói.

Văn Thù Bồ Tát phủi bụi bặm trên người, sắc mặt bình tĩnh lại, trong mắt chứa vẻ giận dữ nói:

- Đường Tam Tạng, giao Phật Tổ ra!

- Phật Tổ?

Đường Tăng ngạc nhiên.

- Đứa trẻ kia là Phật Tổ chuyển thế thân!

Văn Thù Bồ Tát giải thích.

- Cái gì?

Đường Tăng trừng mắt, cả người từ trên trời rớt xuống.