Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 507: Nhiếp Tiểu Thiến, bản tọa ban cho ngươi một cơ duyên!




Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

Thật sự là quá đột nhiên, Lưu Ngạn Xương lại có thể chạy đến trước mặt mình, quá ra ngoài ý định, Yến Xích Hà biết, Lưu Ngạn Xương là một người bình thường.

Cùng lúc đó, Đường Tăng ở ngoài ngàn mét đang nhanh chóng bấm đốt ngón tay thôi diễn, nghĩ biện pháp để Lưu Ngạn Xương thu luôn Bạch Vô Song cùng Nhiếp Tiểu Thiến.

Một là vì hoàn thành nhiệm vụ, một cái khác là thuận tiện độ hóa Bạch Vô Song, nếu không lấy tính tình của Bạch Vô Song, ngày sau tất nhiên sẽ tiếp tục làm ác.

Nếu thật như vậy, coi như Yến Xích Hà không diệt Bạch Vô Song, Đường Tăng cũng sẽ thuận tay diệt nó.

Đường Tăng không cho rằng mình là người tốt, nhưng sẽ không nhìn yêu ma quỷ quái giết hại nhân loại mà thờ ơ.

Cho nên thấy Lưu Ngạn Xương biểu diễn không sai biệt lắm, hắn lập tức ra lệnh cho Lưu Ngạn Xương:

- Lưu Ngạn Xương, mục đích cuối cùng nhất của ngươi là đồng thời thu Nhiếp Tiểu Thiến cùng Bạch Vô Song, coi như không thu được Bạch Vô Song, cũng phải giải quyết Nhiếp Tiểu Thiến. Bạch Vô Song là một Hồ yêu, Nhiếp Tiểu Thiến là Quỷ hồn, hiện tại hai người đề ở trong Lan Nhược tự. Cố lên, nếu không không lâu về sau, Ninh Thái Thần tới, Nhiếp Tiểu Thiến của ngươi sẽ bị người đoạt.

Truyền âm xong, Đường Tăng cảm nhận được tinh thần của Lưu Ngạn Xương ba động, biết ý nghĩ của hắn, tiếp tục nói:

- Dù sao nhiệm vụ chủ yếu của ngươi là giải quyết Nhiếp Tiểu Thiến, chính ngươi nhìn xem xử lý đi, hoàn thành nhiệm vụ bản Thần Tiên ban thưởng ngươi cơ hội thành tiên, không hoàn thành nhiệm vụ, nhìn bản Thần Tiên gọt ngươi như thế nào!

- A? Vì cái gì...

Trong đầu Lưu Ngạn Xương hỏi thăm.

Đường Tăng sững sờ, lập tức nói:

- Không có vì cái gì, đây là bản Thần Tiên khảo nghiệm ngươi!

- A...

Lưu Ngạn Xương tựa hồ rất xoắn xuýt, cuối cùng hỏi:

- Nhiếp Tiểu Thiến có xinh đẹp như Bạch Vô Song không?

- Đương nhiên là có.

- Vậy tính cách của Nhiếp Tiểu Thiến thế nào? Tính cách của Bạch Vô Song ra sao?

Lưu Ngạn Xương lại hỏi.

- Tính cách? Bạch Vô Song ngạo kiều bá đạo tàn nhẫn, tính chủ kiến cực mạnh; Nhiếp Tiểu Thiến dịu dàng quan tâm, tính cách yếu đuối, tâm địa thiện lương.

Đường Tăng nói.

...

Bên ngoài Lan Nhược tự, Lưu Ngạn Xương đạt được Đường Tăng truyền âm, trên mặt hiện lên vẻ do dự cùng giãy dụa, cuối cùng hóa thành kiên quyết, bỗng nhiên hắn kêu thảm một tiếng, ôm đầu kêu to:

- A... Ninh Thái Thần, ngươi cái hỗn đản này, nhanh rời khỏi người ta...

Đường Tăng:

-...

Yến Xích Hà:

-...

Nhiếp Tiểu Thiến:

-...

Bạch Vô Song:

-...

Hiện tại lại là cái tình huống gì?

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Quỷ nhập vào người sao? Không đúng, trên người Lưu Ngạn Xương không có bất luận dấu hiệu quỷ nhập nào.

Còn có Ninh Thái Thần gì kia, lại là cái quỷ gì?

- Lưu Ngạn Xương ngươi cái hỗn đản này, thời điểm ta cùng Vô Song thổ lộ muốn nói tên của ta, ngươi dám can thiệp tư duy của ta, tên của ta là Ninh Thái Thần, Vô Song là của ta...

- Ai muốn can thiệp ngươi, là ngươi chiếm cứ ảnh hưởng thân thể của ta, Lưu Ngạn Xương ta yêu là Nhiếp Tiểu Thiến, ngươi lại khống chế thân thể của ta để cho ta thổ lộ với Bạch Vô Song, ngộ nhỡ tiểu Thiến của ta hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

- Ta quản ngươi làm sao bây giờ, Ninh Thái Thần ta yêu là Bạch Vô Song...

Lưu Ngạn Xương ôm đầu lăn lộn kêu thảm ở trong mưa to, vừa nói không giải thích được, để Yến Xích Hà có chút mơ hồ.

Ngoài ngàn mét, biểu lộ trên mặt Đường Tăng cực kỳ đặc sắc, cảm giác gia hỏa Lưu Ngạn Xương này đủ để đi làm vua màn ảnh.

- Lưu Ngạn Xương, ngươi cái gia hỏa tham sống sợ chết này!

Đường Tăng thầm mắng.

Không cần đoán cũng biết, Lưu Ngạn Xương khẳng định là nghe mình nói tính cách của Bạch Vô Song tàn nhẫn bá đạo, liền bị hù dọa, cuối cùng vẫn lựa chọn Nhiếp Tiểu Thiến dịu dàng hiền lành.

Mà trong Lan Nhược tự, gương mặt xinh đẹp của Quỷ hồn Nhiếp Tiểu Thiến đỏ bừng, cùng Bạch Hồ Bạch Vô Song hai mặt nhìn nhau.

Bên ngoài, Lưu Ngạn Xương ở trên mặt đất hét thảm một hồi, bỗng nhiên quỳ rạp xuống ở trước mặt Yến Xích Hà, hét lớn:

- Đạo trưởng, xin ngươi bỏ qua cho Vô Song đi, Ninh Thái Thần ta cảm tạ đại ân đại đức của ngươi, ta không thể không có nàng.

Nói xong câu đó, hắn lại đổi giọng, hét lớn:

- Ta là Lưu Ngạn Xương, Yến Xích Hà đại ca, ngươi biết ta, ta vì tìm tiểu Thiến, trải qua thiên tân vạn khổ, từ Tế Tái quốc đi tới nơi này, rốt cuộc tìm được tiểu Thiến, xin ngươi giúp đỡ nàng.

- Ngươi... Ngươi đến cùng là Lưu huynh đệ, hay Ninh Thái Thần gì kia?

Yến Xích Hà triệt để mơ hồ.

- Ta... A... Ta là Lưu Ngạn Xương... Không đúng, ta là Ninh Thái Thần...

Lưu Ngạn Xương tiếp tục kêu thảm.

Ngoài ngàn mét, sắc mặt Đường Tăng cực kỳ đặc sắc, đang lúc hắn muốn hỏi Lưu Ngạn Xương rốt cuộc muốn làm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

Bởi vì ở trong phạm vi tiên thức của hắn bao trùm, cách Lan Nhược tự bất quá năm sáu trăm mét, một thư sinh cầm cái dù rách rưới đang tới gần Lan Nhược tự.

Trong lòng hơi động, Đường Tăng lặng yên đọc ký ức của thư sinh kia, kinh ngạc phát hiện, thư sinh kia chính là Ninh Thái Thần.

- Trùng hợp như vậy?

Đường Tăng kinh ngạc, sau đó vung tay lên, một đạo không gian chi lực bao phủ Ninh Thái Thần, Ninh Thái Thần trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ, sau một khắc đã xuất hiện ở bên ngoài Lan Nhược tự, bên cạnh Lưu Ngạn Xương, té ngồi trên mặt đất.

...

Lưu Ngạn Xương đang gào thảm đột nhiên giật nảy mình, Yến Xích Hà cũng kinh hãi, cảnh giác nhìn thư sinh đột nhiên xuất hiện kia.

- A Di Đà Phật!

Đột nhiên trời hiện thần quang, một tiếng Phật hiệu từ trên trời truyền đến.

Tất cả mọi người theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cao tăng tay cầm kim trượng, nhưng đầu lại có tóc chậm rãi từ trên trời hạ xuống, hạo nhiên chính khí chập trùng, uy áp kinh khủng bao phủ mảnh thiên địa này.

Nguyên bản mưa to như trút nước cũng đột nhiên ngừng lại, vân khai vụ tán, ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, làm cho mảnh sơn mạch này như tăng thêm một tầng mạ vàng.

- Thượng tiên?

Yến Xích Hà giật nảy cả mình, vội vàng hành lễ:

- Yến Xích Hà bái kiến thượng tiên.

- Thượng tiên? Ninh Thái Thần bái kiến thượng tiên!

Ninh Thái Thần vừa lấy lại tinh thần thấy thế, cũng vội vàng quỳ gối, đồng thời cũng minh bạch tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

- Thần Tiên...

Lưu Ngạn Xương vội vàng quỳ lạy, bất quá hắn lại kinh ngạc nhìn thư sinh bên cạnh, hắn nghe được cái gì? Ninh Thái Thần?

Phàm nhân thời đại này, đối với quỳ lạy Thần Tiên là cực kỳ bình thường, một chút cũng không có tâm lý áp lực.

Cao tăng đắc đạo ở trên không trung kia chính là Đường Tăng, bây giờ hắn nhìn không nổi nữa, vừa vặn Ninh Thái Thần đột nhiên xuất hiện, hắn liền hiện thân, dự định tự mình xuất thủ can thiệp.

- Bạch Vô Song, Nhiếp Tiểu Thiến, các ngươi không ra, còn chờ đến khi nào?

Đường Tăng thản nhiên nói, thanh âm giống như vang lên ở trong đầu tất cả mọi người.

Trong Lan Nhược tự, sắc mặt của Bạch Vô Song cùng Nhiếp Tiểu Thiến đại biến, cảm nhận được không gian xung quanh đâu đâu cũng có uy áp kinh khủng, biết căn bản không thể trốn, thế là liếc nhau, song song hiện thân, hóa thành thân người, bay ra Lan Nhược tự quỳ xuống.

- Nhiếp Tiểu Thiến.

Đường Tăng lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống Nhiếp Tiểu Thiến.

- Có tiểu Thiến.

Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi, cung kính trả lời.

- Bản tọa đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy nơi đây có một oan hồn, biết ngươi cơ khổ, yêu thân ngươi thế, hiện tại ban cho ngươi một cơ duyên, ngươi phải trân quý.

Đường Tăng nói, thanh âm chợt xa chợt gần, lộ ra cực kỳ kỳ ảo.

Nhiếp Tiểu Thiến đại hỉ:

- Đa tạ thượng tiên.