Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 469: Vô Danh hoa nhận chủ




Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

Nhưng Quốc vương không biết là, tình huống của sư đồ Đường Tăng là tương phản, đồ đệ phổ biến cường đại hơn sư phụ, bây giờ cũng chỉ có Sa Tăng cùng Tiểu Bạch Long kém một chút.

- Rõ!

Năm thị vệ không có bất cứ chút do dự nào, lại lách người giấu đi.

Tiểu điện hạ nhanh chóng đứng lên, có chút tức giận và sợ hãi nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, trong lòng cảm thấy nam nhân này quá thô lỗ, không có chút dịu dàng, vẫn là không muốn nam nhân này cho thỏa đáng.

- Nhuế nhi, con nhất định muốn hắn?

Quốc vương hỏi.

- Con suy nghĩ thêm một chút nữa đã.

Tiểu điện hạ nói.

- Được.

Quốc vương mỉm cười.

Tôn Ngộ Không có chút không hiểu thấu, gãi đầu một cái, sau đó nhìn Đường Tăng nói:

- Sư phụ, con phát hiện phía nam cùng phía tây đều xuất hiện một cỗ yêu khí cực kỳ cường đại.

- Ồ?

Đường Tăng nghe vậy lập tức đại hỉ:

- Yêu quái, bần tăng thích nhất rồi.

- Ngươi thích yêu quái?

Tiểu điện hạ giật mình nói.

Đường Tăng vươn tay, vuốt vuốt ở trên đầu tiểu điện hạ, vò tóc nàng rối bời.

- Ai nha, ngươi làm gì? Ngươi đừng làm rối tóc của ta.

Tiểu điện hạ bất mãn nói.

- Vậy bần tăng đổi một chỗ.

Đường Tăng nói xong, thật sự đổi chỗ, tay chụp vào ngực của tiểu điện hạ.

- Khục.

Bỗng nhiên Nữ Vương ho khan một tiếng, có chút không cao hứng.

Nam nhân mình coi trọng, vậy mà ở trước mặt mình cùng nữ nhi của mình chơi đến như vậy vui vẻ.

- A Di Đà Phật.

Đường Tăng mỉm cười.

- Nam nhân, ngươi thật thú vị.

Tiểu điện hạ cười nói.

- Thiện tai, bần tăng là có danh tự, ngươi có thể gọi ta Đường Tăng.

Đường Tăng nói.

- Đường Tăng nam nhân.

Tiểu điện hạ nói.

Đường Tăng:

-...

- Ngươi phải gọi Đường Tăng soái ca.

Đường Tăng nhắc nhở.

Nam nhân gọi nữ nhân mỹ lệ là mỹ nữ, không nghĩ tới hôm nay có thể nghe thấy nam nhân cũng xưng hô như vậy, Đường Tăng choáng váng.

- Soái ca là có ý gì?

Tiểu điện hạ hỏi.

- Ý là nam nhân rất đẹp trai.

- Đẹp trai là có ý gì?

Tiểu điện hạ lại hỏi.

Đường Tăng che mặt, quả nhiên không phải người của một thế giới, không cách nào giao lưu a!

Đường Tăng che mặt, đột nhiên vỗ mông tiểu điện hạ một cái.

- A...

Tiểu điện hạ giống như phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên. Mà Đường Tăng thì đã quay người rời đi, muốn cùng Tôn Ngộ Không đi thu yêu quái.

- Mẫu vương, cái này không nên trách nhi thần, là chính bản thân hắn chủ động.

Tiểu điện hạ thấy thần sắc của Quốc Vương không cao hứng, vội vàng giải thích nói.

...

Thiên Đình, Nguyệt cung.

Ánh sáng Thái Dương mãi mãi chiếu không tới nơi này, có một loại lực lượng thần bí bóp méo tia sáng, để ánh mặt trời lách qua, khiến cho nơi này mãi mãi chỉ có ban đêm.

Bất quá dù vậy, nơi này vĩnh viễn sẽ không tối, bởi vì có một gốc nguyệt quế to lớn cắm rễ ở nơi này.

Cây nguyệt quế to lớn cắm rễ ở trên tiên đảo, thân cây rất cao, cả cây phát sáng, cành lá ánh sao lấp lánh, vung vãi quang hoa, để một tòa cung điện hùng vĩ phía dưới mãi mãi tươi sáng.

Bất quá dù vậy, nơi này vẫn mãi mãi vắng lặng như vậy, bởi vì nơi này quanh năm chỉ có ba người, trong đó một người chỉ có thể hoạt động trong phạm vi cây nguyệt quế.

- Ầm!

Thanh âm lưỡi búa chặt cây nguyệt quế vang lên, một tráng hán phơi bày nửa người trên, huy động cự phủ bỗng nhiên chém vào cây nguyệt quế.

Mảnh gỗ vụn vẩy ra, hóa thành điểm điểm quang mang, dung nhập dưới mặt đất, nhưng chút quang mang này rất nhanh lại bị cây nguyệt quế hấp thu, lỗ hổng vừa chém ra lập tức khép lại.

Hắn đành phải tiếp tục chặt, bất quá động tác vung búa cực kỳ chậm, có đôi khi mấy giờ mới có thể huy động một lần, có đôi khi cách thời gian càng dài.

Có lẽ hắn biết mình căn bản không có khả năng chặt đứt cây nguyệt quế, hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng, cho nên dứt khoát lười biếng, chặt một búa lại lười biếng mấy giờ, như thế lặp lại, năm qua năm.

Ngoài Nguyệt cung, dưới quang mang ngân lam sắc của cây nguyệt quế bao phủ, một con thỏ trắng như ngọc buồn bực ngán ngẩm nằm rạp trên mặt đất, ngẫu nhiên liếc nhỉn tráng hán đang chặt cây nguyệt quế ở xa xa.

- Tỷ tỷ đã bế quan thời gian dài như vậy, tại sao vẫn chưa ra?

Thỏ ngọc miệng nói tiếng người, ở đó nói thầm.

Một hồi lâu sau, thỏ ngọc chui vào một cái lỗ nhỏ ở dưới đại môn Nguyệt cung, lúc chui ra ngoài lần nữa, đã ôm một cây cà rốt, ở nơi đó gặm.

Đúng lúc này, trên không Nguyệt cung đột nhiên xuất hiện mảng lớn Ngũ Thải Tường Vân, bao phủ phương viên ngàn dặm.

- Ông!

Pháp tắc giáng lâm, bao phủ cả Nguyệt cung, ngay sau đó một cỗ khí tức cực mạnh từ trong Nguyệt cung truyền tới.

- A......

Thỏ ngọc kinh ngạc đứng thẳng, nhìn Ngũ Thải Tường Vân ở trên đỉnh đầu.

- A, Hằng Nga muội muội lại đột phá? Hẳn là có cơ duyên đặc thù?

Tráng hán đang chặt nguyệt quế kinh dị kêu lên, nhưng lưỡi búa trong tay lại không có buông xuống, vẫn theo quán tính huy động.

Cùng lúc đó, trong Nguyệt cung, trong mật thất tu luyện của Hằng Nga, cánh của Vô Danh hoa tràn ra, tiên quang nở rộ, hào quang rực rỡ, trời quang mây tạnh, như chí bảo xuất thế.

Đợi quang mang hoàn toàn tán đi, hiện ra thân ảnh bên trong, chính là Hằng Nga, trên gương mặt xinh đẹp mỹ lệ đến cực hạn của nàng, có dáng tươi cười kích động.

- Ta vậy mà đột phá đến Huyền Tiên.

Hằng Nga vô cùng kinh hỉ, nàng nhìn Vô Danh hoa trước mắt, ánh mắt phức tạp.

- Không nghĩ tới, Đường Tam Tạng lại đưa ta một phen cơ duyên.

Hằng Nga nỉ non nói, nàng biết rõ đóa hoa này là tới như thế nào, bây giờ còn ký ức khắc sâu.

Cất bước đi ra Vô Danh hoa, Hằng Nga đang muốn xuất quan, bỗng nhiên nhíu mày, lại đi trở về.

- Tại sao có thể như vậy?

Hằng Nga phát hiện, trong Vô Danh hoa đã không có loại cảm giác có thể khiến người ta ngộ đạo trước đó, ngay cả cảm giác gia tốc tu luyện tựa hồ cũng không còn.

- Chẳng lẽ đây là bảo vật một lần duy nhất?

Hằng Nga lần nữa đi tới, từ bên ngoài nhìn, đóa hoa này vẫn rất đẹp, gốc rễ to lớn cắm vào hư không, cánh hoa lộng lẫy, lá xanh thủ hộ ở chung quanh, loáng thoáng tựa hồ ẩn chứa một loại quy luật nào đó.

- Chẳng lẽ sau khi thực lực của ta tăng lên, không có hiệu quả với ta nữa?

Hằng Nga thầm nghĩ.

Phía ngoài thỏ ngọc đã đợi gấp, thời điểm đang muốn từ hang nhỏ chui vào, bỗng nhiên đại môn mở ra.

- Thỏ ngọc, muội vào đây.

Thanh âm của Hằng Nga truyền tới.

- Tỷ tỷ.

Thỏ ngọc vội vàng chạy vào, phát hiện cửa mật thất cũng mở, nàng đi thẳng vào.

- A, hoa thật xinh đẹp.

Thỏ ngọc nhìn thấy Vô Danh hoa cắm rễ trong hư không mật thất, lập tức kinh ngạc đến người.

- Ngươi đi vào thử một chút.

Hằng Nga nói.

- Nha.

Thỏ ngọc không nghi ngờ gì, đằng không mà lên, tiến vào trong Vô Danh hoa, sau đó nhìn về phía Hằng Nga.

- Ngươi không có cảm giác đặc thù gì sao?

Hằng Nga hỏi.

- Chẳng lẽ phải có cảm giác đặc thù gì mới được sao?

Thỏ ngọc kỳ quái hỏi lại.

- Ngươi không có cảm giác ở bên trong tu hành, tốc độ nhanh hơn sao? Hoặc là, ngươi có cảm giác ngộ đạo hay không?

Hằng Nga không cam lòng truy vấn.

- Không có nha.

Thỏ ngọc trả lời.

Hằng Nga lập tức nhíu mày:

- Chẳng lẽ là bảo vật một lần duy nhất?

Nàng có chút không cam tâm, nếu đóa hoa này còn có thể tiếp tục sử dụng, sẽ tốt biết bao.

Bất quá rất nhanh nàng lại cười, cảm giác mình quá tham lam, lần này có thể đột phá đến Huyền Tiên, đã là cơ duyên lớn lao, nếu không có thể phải tu luyện mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm mới có thể đột phá.

Hơn nữa mình đột phá đến Huyền Tiên, địa vị ở Thiên Đình sẽ trong nháy mắt tăng lên rất nhiều, tối thiểu đãi ngộ so với trước đó khẳng định tốt hơn rồi.

- Tỷ tỷ, trước đó Ngọc Đế truyền ý chỉ, để chúng tiên của Thiên Đình từng nhóm hạ phàm, tế bái Thần Miếu của Quan Âm nương nương.

Thỏ ngọc đi ra Vô Danh hoa, mở miệng nói.

- Ta biết.

Hằng Nga gật đầu, có chút do dự, phất tay thu hồi Vô Danh hoa, thầm nghĩ, muốn nên trả Vô Danh hoa cho Đường Tam Tạng hay không?

- Mặc dù Đường Tam Tạng ghê tởm, nhưng bản cô nương cũng không phải người ham bảo vật của người khác.

- Hơn nữa ta cũng coi như đạt được chỗ tốt.

- Thế nhưng, ngộ nhỡ đóa hoa này thật chỉ có năng lực để cho người ta ngộ đạo duy nhất một lần, ta chẳng phải là dùng hết một lần này rồi sao?

- Mặc kệ!

Cuối cùng Hằng Nga vẫn quyết định, trả Vô Danh hoa cho Đường Tăng.

...

Thời điểm Hằng Nga đột phá, Đường Tăng ở Nhân Gian giới đã cảm ứng được, bởi vì ý chí của hắn dung nhập Vô Danh hoa, để hắn có thể cảm ứng được một chút chuyện trọng yếu ở phụ cận Vô Danh hoa.

- Đóa hoa kia vậy mà tự động nhận chủ rồi?

Đường Tăng kinh dị.