Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 467: Hồ Lô lăn đất




Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

- Sinh mổ?

Tất cả mọi người sững sờ, sau đó sắc mặt của Trư Bát Giới tái xanh, chỉ nghe cái từ này, liền biết rất khủng bố a.

- Bát Giới đừng sợ, đến lúc đó vi sư sẽ chích cho ngươi một liều thuốc mê, để ngươi không có cảm giác thống khổ.

Đường Tăng nói.

- Thuốc mê là cái gì?

- Là một loại thuốc tê, tóm lại đến lúc đó các con liền biết.

Đường Tăng nói xong, hắn lật tay một cái, một cái dao mổ heo to lớn xuất hiện ở trong tay:

- Đến lúc đó, chỉ cần một đao liền xong, cam đoan con không có chút đau đớn.

Trư Bát Giới lập tức quẹo đầu, hôm mê bất tỉnh.

- Bát Giới...

- Nhị sư huynh?

- Sư phụ, Nhị sư huynh hôn mê.

...

Nữ Vương thấy Đường Tăng lấy ra dao mổ heo to lớn dọa giật nảy mình, bởi vì con dao kia là trống rỗng xuất hiện.

Bất quá nàng đã từng gặp qua năng lực thần kỳ của Đường Tăng, rất nhanh liền tiếp nhận.

- Được rồi, các ngươi chiếu cố tốt hắn, cần gì cứ việc nói.

Nữ Vương nói, sau đó nhanh chóng rời đi, yêu quái ở Nam đồn bị giết sạch, nàng phải nắm chặt thời gian để người phía dưới đi chưởng khống Phá Thai Tuyền.

- Sư phụ, thật chẳng lẽ để Nhị sư huynh sinh con?

Sa Tăng hỏi Đường Tăng.

- Con còn có biện pháp khác sao?

Đường Tăng hỏi.

Sa Tăng lắc đầu.

- Không có ạ.

Đường Tăng nói:

- Các ngươi chiếu cố tốt Bát Giới, vi sư có chuyện phải làm.

- Sư phụ, sự tình gì? Để lão Tôn đi cho.

Tôn Ngộ Không nói.

- Vi sư muốn đi tán gái, ngươi giúp được sao?

Đường Tăng hỏi.

Tôn Ngộ Không lập tức vò đầu bứt tai, không rõ ràng nhìn Đường Tăng.

- Đi, Ngộ Không, vi sư mang ngươi đi tán gái.

Đường Tăng bỗng nhiên mỉm cười, kéo Tôn Ngộ Không đi ra ngoài.

- Không được a sư phụ, con đã có Tử Lan.

Tôn Ngộ Không biến sắc.

Nhưng Đường Tăng mặc kệ hắn, trực tiếp kéo hắn đi ra ngoài.

- Sư phụ, lão Ngưu cũng muốn đi.

Ngưu Ma Vương kêu lên.

- Con trông chừng Bát Giới.

- Thế nhưng...

Đường Tăng đã kéo Tôn Ngộ Không biến mất, không biết Ngưu Ma Vương ở đằng sau nói cái gì.

- Sư phụ, thật không thể a.

Vẻ mặt Tôn Ngộ Không đau khổ.

- Đừng khẩn trương, chờ sau đó vi sư dạy ngươi một chiêu, cam đoan ngươi ôm mỹ nhân về.

Đường Tăng nói.

Hai sư đồ ra đại điện, trên đường đi rất nhiều cung nữ đều mắt sáng lên nhìn bọn hắn, tựa như nam nhân thế giới bên ngoài nhìn mỹ nữ vậy.

- Thế nào? Những cô nương này có đẹp hay không?

Đường Tăng hỏi Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu, theo bản năng gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu.

- Sợ cái gì, nam nhân mà, tam thê tứ thiếp rất bình thường, hơn nữa hiện tại Tử Lan không có ở đây, ngươi không nói, vi sư không nói, ai biết chứ?

Đường Tăng dụ dỗ nói.

- Như vậy không tốt đâu?

Tôn Ngộ Không có chút chột dạ, bất quá tựa hồ động tâm rồi.

Đường Tăng hiểu ý cười một tiếng, mang theo Tôn Ngộ Không đi về phía một cung nữ.

Nữ Nhi quốc không hổ là quốc đô của nữ nhân, cho dù chỉ là cung nữ, vẫn xinh đẹp như Thiên Tiên.

Cung nữ kia nhìn thấy Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không trực tiếp đi về phía mình, lập tức tim đập rộn lên.

- Vị nữ thí chủ này, xin hỏi Lam Diên tướng quân ở đâu?

Đường Tăng hỏi.

- A? Tại... Tại Tụ Tinh cung, Quốc vương bệ hạ vừa triệu kiến tướng quân, giống như có chuyện quan trọng.

Cung nữ này vội vàng mở miệng.

- Cám ơn ngươi, vì cảm tạ câu trả lời của ngươi, bần tăng cho ngươi mượn đại đồ đệ Tôn Ngộ Không chơi đùa một chút.

Đường Tăng đẩy Tôn Ngộ Không lên cho cung nữ trước mặt.

- A?

- A?

Cung nữ cùng Tôn Ngộ Không đồng thời kêu lên sợ hãi, nhưng thanh âm của cung nữ là mang theo kinh hỉ cùng không dám tin, mà Tôn Ngộ Không là kinh ngạc.

Mặc dù Tôn Ngộ Không toàn thân là lông, nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân, cung nữ mỹ lệ sẽ không ghét bỏ.

Phải biết, tại Tây Lương nữ quốc, ngay cả động vật cũng đều là mẫu, nơi này âm thịnh dương tuyệt, trăm năm khó mà nhìn thấy một nam nhân.

- Không cần khách khí, muốn chơi như thế nào đều được, hắn sẽ không bị ngươi chơi hỏng đâu mà sợ.

Đường Tăng mỉm cười, sau đó quay người đi đến Tụ Tinh cung, tiên thức của hắn đã tìm được Tụ Tinh cung ở đâu.

Tôn Ngộ Không vội vàng muốn theo sau, nhưng cung nữ kia đột nhiên giữ chặt Tôn Ngộ Không.

Sắc mặt của Tôn Ngộ Không tối sầm:

- Đi đi đi...

Hắn nhẹ nhàng đẩy, cung nữ kia liền ngã văng ra ngoài, thành hồ lô lăn đất.

Tôn Ngộ Không chợt lách người chạy đến không còn hình bóng, lúc cung nữ kia đứng lên, toàn thân chật vật, tóc rối loạn, nhưng trong mắt nàng lại không có ủy khuất như nữ nhân bình thường, mà là phiền muộn, cảm giác con vịt tới miệng lại bay mất.

- Đáng đời.

- Nam nhân trân quý như vậy, há là ngươi có thể hưởng dụng?

Cách đó không xa, mấy cung nữ trào phúng, cũng có lẽ là ghen ghét.

Đồng thời, những cung nữ này cũng cực kỳ giật mình, bởi vì tốc độ của Tôn Ngộ Không quá nhanh.

...

Đường Tăng lấp lóe mấy cái liền đi tới bên ngoài Tụ Tinh cung, những Cấm Vệ quân kia ngay cả tư cách phát giác được hắn cũng không có.

- Bệ hạ, Tây Cương xuất hiện vô số hoa dại, cực kỳ cổ quái, lính trinh sát tiến vào bên trong tất cả đều biến mất, không thấy thi cốt, không biết sinh tử.

Đường Tăng vừa xuất hiện ở bên ngoài Tụ Tinh cung, liền nghe bên trong truyền ra giọng của nữ nhân.

- Nam Cương cũng xuất hiện một quái sự, một gốc cây khô hồi xuân, mọc đầy cành lá, hơn nữa đang bằng tốc độ kinh người lớn lên, bây giờ đã cao hơn năm trăm mét.

- Phía đông cũng có chuyện, bất quá chuyện kia có chút cổ quái, các binh sĩ trải qua một khu vực, rõ ràng đều cảm giác thần thanh khí sảng, trí nhớ tựa hồ mạnh hơn rất nhiều, cái này nguyên bản không tính chuyện xấu, nhưng ở lâu, trong đầu sẽ xuất hiện thân ảnh của Quan Âm Bồ Tát.

- Bắc Cương hết thảy bình thường.

Một đám nữ tướng ở phía dưới bẩm báo sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này, Nữ Vương ngồi trên bảo tọa chăm chú lắngnghe.

Đường Tăng phát hiện, bên người Nữ Vương có một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, mặc váy dài kim sắc, mỹ lệ mà cao quý.

Chủ yếu nhất là, dung mạo của thiếu nữ kia cùng Quốc vương có sáu bảy phần tương tự.

- Sự tình phía đông trẫm đã biết được, tục truyền nửa năm trước trong tràng hạo kiếp kia, Quan Âm Bồ Tát Đại Từ Đại Bi hiển hóa thần tích, ở cực đông Tây Lương quốc xuất hiện một Thần Miếu to lớn, ngày khác trẫm sẽ tự mình đi tế bái.

Nữ Vương không nhanh không chậm mở miệng.

- Sự tình Tây Cương, phái thêm quân lực trấn thủ, lấy trấn thủ làm mục đích, dưới tình huống không có biết rõ ràng, không được vọng động.

- Về phần Nam Cương,

Quốc vương dừng lại một chút, nói:

- Gốc cây kia tạm thời không cần phải để ý, chỉ cần nó không thương tổn người, tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến.

- Mặt khác…

Quốc vương nhìn về phía Lam Diên:

- Lam tướng quân, ngươi đi thu phục Nam đồn, thu hồi Phá Thai Tuyền, tiến hành bảo hộ.

- A?

- Bệ hạ nghĩ lại a, đám yêu quái ở Nam đồn kia thực lực cường lớn, cho dù Lam tướng quân thiên phú dị bẩm, cũng chưa hẳn là đối thủ.

Có nữ tướng khuyên.

- Đúng vậy bệ hạ, sinh tử của Lam tướng quân quan hệ trọng đại, ngộ nhỡ Lam tướng quân có nguy hiểm, chúng ta không mặt mũi gặp trấn quốc đại nguyên soái chết đi a.

Một nữ quan khác cũng mở miệng.

Đường Tăng ở phía ngoài nghe những lời này vào trong tai, hắn hơi có vẻ kinh ngạc, uy vọng của Lam Diên rất cao a, lại có nhiều người giúp nàng như vậy.

Tụ Tinh cung, trên vương tọa, Quốc vương mỹ lệ mà cao quý mỉm cười, nói:

- Chúng ái khanh đừng vội, trẫm đương nhiên sẽ không để Lam tướng quân mạo hiểm.

Vậy có ý tứ gì? Một đám văn võ bá quan đều nghi hoặc, yêu quái ở Nam đồn chiếm cái giếng cổ kia, đã không phải sự tình một năm hai năm, lúc trước Quốc vương cũng không phải là không có tính toán thu phục nơi đó, nhưng cuối cùng thảm bại, không cách nào chống cự.

Mặc dù đám yêu quái ở Nam đồn kia còn không có đạt tới tình trạng phiên giang đảo hải, nhưng như cũ không phải đại quân của phàm nhân có thể đánh bại.