- Đây là…
Đường Tăng hít khí lạnh, hình như nghĩ đến cái gì đó, da đầu của hắn như nổ tung.
- Khốn kiếp, chẳng lẽ Ngộ Không đã…
Nghĩ đến khả năng xảy ra chuyện, toàn thân hắn lập tức lạnh buốt, có lẽ trừ đám người Quan Âm Bồ Tát, không có người nào hiểu rõ hơn hắn, Tôn Ngộ Không sau khi ma hóa sẽ đáng sợ cỡ nào.
- Cái gì đó...
- Đây là...
Ngưu Ma Vương và Trư Bát Giới cảm nhận được khí tức hung tàn, bọn họ cảm giác thân thể nổi da gà.
Về phần Tiểu Bạch Long và Sa Tăng càng không chịu nổi, thân hình bọn họ run rẩy và sợ hãi từ sâu trong nội tâm.
- Nhanh đi theo ta!
Đường Tăng không dám lãnh đạm, sau khi nhìn rõ phương hướng liền chạy đi, hắn rất lo lắng Tôn Ngộ Không sẽ tạo thành tai nạn khó vãn hồi.
- Sư phụ, cẩn thận ah, dường như phương hướng này có đại hung, chúng ta phải đi sang nơi đó hay sao?
Trư Bát Giới vội vàng kêu lên.
Tuy Ngưu Ma Vương tự đại nhưng lại không cuồng vọng, lúc này cũng lo lắng nhìn Đường Tăng, lo lắng Đường Tăng mang bọn họ xâm nhập hung địa của quái vật.
- Ít nói nhảm, đuổi theo!
Đường Tăng không do dự, bất kể nguyên nhân do nhiệm vụ hay nguyên nhân khác, hắn phải ngăn cản Tôn Ngộ Không ma hóa, có khả năng hiện tại đã ma hóa nhưng hắn không thể trốn tránh.
Càng đến gần phương hướng kia, khí tức hung tàn càng khủng bố, càng đi về phía trước, khí tức kia bao phủ thiên địa và làm người ta có cảm giác tuyệt vọng.
Đó là uy áp đến từ sâu trong linh hồn, khó mà tránh khỏi.
Cũng chỉ có ý chí Đường Tăng cường đại mới có thể mặt không đổi sắc khi bị khí tức như vậy bao phủ, thời điểm này ý chí của hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn.
- Âm binh quá cảnh... Sư phụ, là âm binh quá cảnh...
Bỗng nhiên Trư Bát Giới cả kinh kêu lên.
Quả nhiên, hiện tượng âm binh quá cảnh lúc trước lại xuất hiện lần nữa, phía trước tối tăm lu mờ, cũng không biết có bao nhiêu âm binh cầm binh khí gỉ sét trong tay, chúng xuyên qua sương mù và biến mất trong không gian.
- Âm binh không phải đi phương hướng kia?
Đường Tăng nghi hoặc, hắn phát hiện phương hướng của âm binh quá cảnh cũng không phải hướng phát ra khí tức hung tàn, hắn cảm thấy quá kỳ quái.
- Mặc kệ, Ngộ Không trọng yếu nhất.
Đường Tăng tiếp tục xông lên phía trước.
Rất nhanh, một cái động lớn vài vạn trượng và đen kịt xuất hiện, bên trong tối tăm không nhìn thấy cái gì.
- Ngộ Không đang ở nơi này hay sao?
Đường Tăng run sợ, hắn có cảm giác cái động chính là cửa vào địa ngục, nó đang há mồm chờ hắn tiến vào.
Cắn răng một cái, Đường Tăng không để ý tất cả tiến lên phía trước, dù sao kết quả xấu nhất chính là bọn họ bị trói buộc trong Tiên giới tùy thân cả đời, hoặc hắn không kịp phản ứng và bị chém giết ngay lập tức.
- Sư phụ...
Đám người Trư Bát Giới cảm thấy da đầu run run, nhưng cuối cùng bọn họ cắn răng đuổi theo.
Vừa mới đi vào cái động đen kịt, Đường Tăng cảm giác không gian nghịch chuyển, thời gian thay đổi, cảnh tượng trước mắt biến ảo, đồng thời pháp tắc trở về, lực lượng trở về, cảm giác lại mạnh như lúc trước, làm cho hắn muốn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, ngay sau đó có một đạo khí tức hung tà càng kinh khủng hung bao phủ, thân thể của hắn lạnh buốt.
Ảo cảnh chung quanh biến hóa, hang động đen kịt biến hóa trở thành mặt đất vỡ nát, còn có các vết nứt không gian khó tra xét.
Phía trước còn có hố trời như động không đáy, khí tức hung tàn khủng bố sinh ra từ bên trong.
Đường Tăng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cái động kia liên kết với thế giới bên ngoài, có lẽ chính loại kết nối này mới làm khí tức hung tàn bao phủ khắp nơi.
- Rống...
Một tiếng rống đầy giận dữ mang theo áp lực vang lên.
Mọi người sợ âm thanh kia từ tận đáy lòng, cảm thấy khó có thể an tâm.
Đường Tăng cảm thấy mặt đất dưới chân run rẩy, ngay sau đó một bóng dáng khủng bố xuất hiện trước mặt.
Đó là cự viên tóc đỏ khủng bố, thân thể của nó to lớn như ngọn núi hùng vĩ.
Sau đó là bả vai lớn như sơn mạch, ngay sau đó là thân thể to lớn như đại lục.
Lúc này đám người Trư Bát Giới nhìn thấy bóng dáng khủng bố kia đang dần dần đứng lên.