- Ầm ầm ầm ầm ầm...
Những con khỉ kiacó nắm đấm cứng rắn đánh bay từng thiên binh thiên tướng.
- Yêu hầu, nhận lấy cái chết!
Bỗng nhiên, một tiếng hét phẫn nộ vang lên, một thần tướng đột phá hầu tử lông đỏ bảo vệ, xông về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không cũng không quay đầu lại, chợt đánh ramột quyền.
- Ầm!
Quyền uy mênh mông cuồn cuộn, thần tướng kia trực tiếp bị một quyền đánh bay, thân thể ở trên không trung tan rã, trực tiếp nổ thành sương máu bay đầy trời.
- Ầm ầm ầm...
Đạo sấm sét thứ năm hạ xuống, thiên uy kinh khủng hơn bao phủ xuống, tia chớp lớn đỏ như máu rơi vào trên người của Tôn Ngộ Không.
Trên bầu trời,lôi vân đỏ như máu dầy đặc xoay tròn, vô cùngtia điện như những con rắn đỏ như máu xuyên tới xuyên lui, lúc này đang có rất nhiều thiên binh thiên tướng phấn đấu quên mình xông vào, muốn phá hủy những lôi vân này.
- Ầm ầm ầm...
Ở trong tầng mây,pháp lực nổ mạnh, những thiên binh thiên tướngkia không sợ chết, liều lĩnh phá hủy lôi vân.
- Xuy nữa...
- Ầm ầm ầm...
Tia chớp đỏ như máu xuyên tới xuyên lui, một ít thiên binh thiên tướng bị đánh trúng, trực tiếp nổ tung, không có cách nào chống đỡ được lôi điện khủng khiếp này.
Mà ở vô số thiên binh thiên tướng hi sinh dưới, lôi vân đỏ như máu quả nhiên chịu ảnh hưởng, mơ hồ có thu nhỏ lại xu thế.
Phía dưới, Tôn Ngộ Không phát giác ra tất cả những điều này, hắn hừ lạnh một tiếng, vừa lúc đạo sấm sét thứ sáu hạ xuống, hắn chợt đánh ra một quyền.
- Ầm ầm...
- Ầm...
Nắm đấm và sấm sét lớn màu đỏ như máu va chạm, lôi điện đỏ như máu bị đánh tan ra, đồng thời một đạo quyền phong khủng khiếp cuốn khắp bầu trời, đánh vào bên trong lôi vân.
- Vù...
Một sóng khí với mắt thường có thể thấy được cuốn ra, nó đi qua nơi nào, những thiên binh thiên tướng nhảy vào trong vòng xoáy lôi vân đều bay ngược, hoặc là thân thể nổ nát, tan thành mây khói.
- Ầm ầm ầm...
Mất đi những thiên binh thiên tướng kia phá hủy, vòng xoáy lôi vân đỏ như máu lại tập trung lại với phạm vi lớn hơn, sấm sét ngưng tụ ra càng khủng khiếp hơn.
Lúc này, rất nhiều thần tiên đều phát hiện ra, so với nói lôi kiếpnày là thiên kiếp, còn không bằng nói là lực lượng sấm sét nào đó giúp đỡ Tôn Ngộ Không kích hoạt.
Từ chuyện Tôn Ngộ Không có ý thức hấp thu sấm sét đỏ như máu cũng có thể thấy được, sấm sét đỏ như máu này có quan hệ rất lớn với việc Tôn Ngộ Không thức tỉnh lực lượng.
Lôi vân đỏ vô cùng to lớn giống như máu xoay tròn, đang ngưng tụ ra sấm sét với năng lượng lớn hơn.
...
Trong không gian tối tăm u ám, sương mù dày đặc bao phủ nơi đây.
Bốn người Ngưu Ma Vương, Trư Bát Giới, Sa Tăng, còn có Tiểu Bạch Long đang nhanh chóng đi ngang qua, đuổi theo di thể của Đường Tăng nhanh chóng đi về phía trước.
- Ở đây đã là âm phủ, trước mặt chính là Quỷ Môn Quan.
Ngưu Ma Vương nói.
Di thể của Đường Tăng đã không còn là sử dụng thuấn di, màtheo bản năng bay về phía Quỷ Môn Quan.
- Sư phụ sắp đi vào, chúng ta đuổi theo!
Ngưu Ma Vương nói.
Bốn người nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh lại xuất hiện ở phía sau thân thể của Đường Tăng chỉ cách có mấy thước, Thân thể của Đường Tăng chỉ lo đi về phía trước, căn bản không để ý tới phía sau.
Rất nhanh, bọn họ tiến vào Quỷ Môn Quan, cảnh tượng xung quanh thay đổi lớn, tất cả khu vực đều có quỷ khí dày đặc.
Điều khiến cho đám người Trư Bát Giới nghi ngờ chính là, nơi này có vô số quỷ hồn đang bay loạn chạy loạn, vô cùng hỗn loạn.
- Hắc Bạch Vô Thường...
Sa Tăng kêu lên.
Chỉ thấy phía trước là Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường cầm pháp khí bắt quỷ đuổi theo những quỷ hồn kia, đang bắt quỷ.
Bỗng nhiên, Hắc Bạch Vô Thường nhìn thấy được thân thể của Đường Tăng, đột nhiên sắc mặt đại biến:
- Chạy mau, Đường Tăng tới...
- Chạy mau...
Hắc Bạch Vô Thường giống như phản xạ có điều kiện xoay người chạy, chỉ có điều vừa chạy không được bao xa bọn họ đãdừng lại.
- Không đúng, Đường Tăng không phải là bị đánh vào luân hồi rồi sao?
Bạch Vô Thường kỳ quái nói.
- Lão Bạch ngươi xem, đây không phải là hồn thể, là thân thể máu thịt đấy.
Hắc Vô Thường run giọng nói.
Bạch Vô Thường trừng mắt, chỉ thấy thân thể của Đường Tăng nhắm mắt lại, cứ như thế bay về một hướng, giống như u linh, bay qua không trung của Âm Tào Địa Phủ.
- Mau đuổi theo!
Bạch Vô Thường kêu lên.
- Vèo vèo vèo...
Đột nhiên, trước mắt có bóng đen lóe lên, Hắc Bạch Vô Thường chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể lại không có cách nào nhúc nhích.
Đợi đến bọn họ kịp phản ứng, sắc mặt lập tức đại biến.