Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 326: Tôn Ngộ Không nổi giận, dấu hiệu ma hóa (1)




Đường Tăng thấy thế thầm nghĩ không tốt, vội vàng thuấn di rời khỏi Lạc Già sơn, xuất hiện ở trên không trung của Nam Hải.

- Chết!

Không đợi Đường Tăng thở phào một cái, Hồng Hài Nhi hóa thành một đạo hỏa quang, trong nháy mắt xuyên qua năm sáu trăm cây số, một thương đâm về phía Đường Tăng.

- Nhanh như vậy sao?

Đường Tăng giật mình kinh ngạc, theo bản năng nghiêng đầu một cái, Hồng Anh Thương nóng rực đâm lướt qua đầu hắn, sau đó hắn vội vàng thuấn di.

- Đường Tăng, bản đại vương nhất định phải giết ngươi!!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Hài Nhi đỏ bừng, hoàn toàn nổi giận, tuy rằng nàng vẫn không rõ ràng lắm về sự khác biệt giữa nam và nữ, lại cảm giác rất tức giận, nàng thề phải giết Đường Tăng.

Trạng thái Hồng Hài Nhi như vậy, cho dù Đường Tăng phát ra toàn bộ thực lực cũng chưa chắc là đối thủ, tốc độ của Hồng Hài Nhi lại quá nhanh, hắn căn bản không có cơ hội kéo dài khoảng cách thi triển Như Lai Thần Chưởng.

Đường Tăng chỉ có thể nhanh chóng bỏ chạy trở về, thật ra hắn có thể trốn vào trong Tiên giới tùy thân, nhưng như vậy lại không chơi vui nữa, hắn thật vất vả mới dụ được Hồng Hài Nhi tới đây, nói không chừng có thể để cho Tôn Ngộ Không liên thủ với Ngưu Ma Vương, bắt tiểu nữ tử này.

Tuy rằng không thể ăn tiểu tử nữ này, nhưng có thể lấy nuôi nhốt, không có việc gì có thể xoa bóp mặt.

Đặc biệt là quan hệ giữa Hồng Hài Nhi và Thái thượng lão quân có lẽ có một ngày có thể phát huy công dụng.

Đường Tăng âm thầm lên kế hoạch, đồng thời lần lượt nhanh chóng thuấn di bỏ chạy, nhiều lần gặp nguy hiểm bị truy sát, không phải hắn không muốn nhanh hơn, nhưng trong lúc tức giận, Hồng Hài Nhi phát huy vượt xa bình thường, tốc độ không ngờ nhanh hơn so với Linh Cảm đại vương thi triển bí thuật một phần.

Xem ra Thái thượng lão quân âm thầm cho Hồng Hài Nhi không ít bảo vật, quả nhiên là cha ruột.

...

Bên bờ Thông Thiên Hà, trước đây không lâu ở đây vừa phát sinh qua đại chiến, nước sông vỡ đê, hoàn toàn hỗn loạn.

Tiểu Bạch Long vừa sử dụng pháp thuật của Long tộc cản lại nước sông xong, lại phát hiện Ngưu Ma Vương và Tôn Ngộ Không ở bên này đang tranh cãi ầm ĩ.

- Hầu tử đáng chết, bản vương khuyên ngươi nhường lại vị trí đại sư huynh, bằng không đừng trách bản vương không khách khí dùng Ngưu Ma Quyền!

Ngưu Ma Vương nói, vung vẩy cánh tay ở trong không khí, cơ bắp của hắn bạo phát khiến cho không khí nổ lớn.

- Đi sang một bên, con trâu đực đáng chết, nếu không phải sư phụ không cho gây sự, lão Tôn ta hiện tại đã làm thịt ngươi!

Tôn Ngộ Không nhe răng, hàm răng của hắn rất sắc nhọn.

- Lý do lý trấu, không dám động thủ thì nói là không dám động thủ, còn cho rằng lão Ngưu ta không biết ngươi sao? Sư phụ căn bản không quản được ngươi!

Ngưu Ma Vương xem thường:

- Nếu không phải vì lời thề thiên đạo ràng buộc, lão Ngưu ta mới không thèm nhìn sắc mặt hắn.

- Con trâu đực đáng chết, ngươi muốn phản bội sư phụ sao?

Tôn Ngộ Không trừng mắt.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, lão Ngưu ta nói sẽ giữ lời, bảo vệ hắn đi tới Tây Thiên.

Ngưu Ma Vương nói:

- Nhưng không phản bội hắn, không có nghĩa là tuân theo lệnh lệnh của hắn. Con khỉ đáng chết, có phải ngươi bị trấn áp năm trăm năm, bị trấn áp tới choáng váng rồi không? Không ngờ cung kính với hắn như vậy, thật sự mất mặt, Ngưu Ma Vương ta không có huynh đệ như ngươi.

- Lăn, lão Tôn ta cũng không có loại đại ca kết bái như ngươi.

Tôn Ngộ Không hừ lạnh nói.

- Không nên nói sang chuyện khác, chờ sư phụ trở về, bản thân ngươi nói với sư phụ, lão Ngưu ta muốn làm đại sư huynh.

- Suy nghĩ thật là hay, con trâu đực đáng chết!

- Con khỉ đáng chết, ngươi nói thêm một câu con trâu đực đáng chết thử xem?

Ngưu Ma Vương trừng mắt.

- Con trâu đực đáng chết, con trâu đực đáng chết, vậy thì thế nào? Ngay cả lão bà của mình cũng bị Thái Thượng lão nhi móc đi mất, nhưng ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, nếu như ta là ngươi, ta trực tiếp đâm đầu chết cho rồi.

Tôn Ngộ Không cười nhạo nói.

- Ngươi...

Ngưu Ma Vương trừng mắt:

- Con khỉ đáng chết, ngươi nghĩ rằng ngươi cũng rất quang vinh sao? Ngươi là một dã loại không có phụ thân sinh không có nương dạy, ngươi là dã loại từ trong tảng đá vỡ ra, nói cái gì mà trời sinh đất dưỡng, theo lão Ngưu ta tháy, ngươi căn bản là dã loại bị vứt bỏ.

Tôn Ngộ Không nghe vậy, ánh mắt chớp hiện, trong đầu không nhịn được hiện lên một hình ảnh ban đầu nhìn thấy ở trong bức tường thời không, nữ tử mặc áo da thú kia bị đá năm màu bắn vào thân thể, bị hóa đá, khóe mắt lưu lại một giọt nước mắt.

- Dã loại không có phụ thân sinh không có nương dạy, chỉ với ngươi cũng có tư cách bình luận về lão Ngưu ta sao? Con khỉ đáng chết, may là ngươi không có nương, bằng không lão Ngưu ta nhất định khiến cho ngươi biết sự lợi hại của nương ngươi!