Lộ trình năm trăm dặm, đó là khoảng cách Tôn Ngộ Không bay thẳng tắp, đi trên mặt đất lại rất dài, lên một sườn núi xuống sườn núi, cong cong lòng vòng, tuyến đường thành dài gấp mấy lần.
Hai ngày sau, sư đồ Đường Tăng cuối cùng có thể nhìn thấy được Hỏa Diệm sơn, nơi đó có ánh lửa trùng thiên, ở bên trong phạm vi này gần như không tồn tại đêm tối, bởi vì ánh sáng của Hỏa Diệm sơn khiến cho bên trong phạm vi này trước sau đều sáng trưng.
Có lẽ là bởi tới gần Hỏa Diệm sơn, khu vực này không có một ngọn cỏ, gần như hoàn toàn bị hoang mạc hóa, rất hiếm có dấu chân của con người.
Hơn nữa, nhiệt độ không khí xung quanh càng lúc càng cao, dưới hoàn cảnh như vậy, thực vật bình thường căn bản không có cách nào sống sót.
Sau khi tới gần ba trăm dặm, người phàm đã không có cách nào đến được, đi tới nơi này rất nhanh sẽ bị nướng chết.
Nơi này chính là lò lửa, Hỏa Diệm sơn vĩnh viễn không tắt.
Khi chỉ còn cách Hỏa Diệm sơn chỉ có một trăm dặm, mặt đất hình như đều muốn bị nung chảy, giầy bình thường giẫm lên trên mặt đất, chắc hẳn rất nhanh sẽ bị đốt thủng.
- Đây là Hỏa Diệm sơn sao? Còn lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Đường Tăng thở dài nói.
Phía trước có lửa lớn cháy hừng hực, lửa trên Hỏa Diệm sơn dường như muốn đốt xuyên qua bầu trời, khiến cho bầu trời cũng vặn vẹo, khó có thể nhìn xuyên qua được.
- Lửa ở trên Hỏa Diệm sơn hình như là Tam Vị Chân Hỏa. Đúng rồi, sư phụ từng nói qua, đây là Tam Vị Chân Hỏa, Thái thượng lão quân vì Thiết Phiến công chúa cố ý lưu lại mồi lửa này.
Trư Bát Giới nói.
- Trước đây lão Tôn ta ở trong lò bát quái bị đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, thiếu chút nữa bị chết cháy, Ngưu Ma Vương đại ca ở chỗ này, chắc hẳn cũng sắp bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, ha ha, hắc hắc...
Dọc đường đi, Tôn Ngộ Không đều cao hứng vô cùng, trước đây hắn ở trong lò bát quái tốt xấu gì còn có thể giãy dụa, nhưng Ngưu Ma Vương lại là bị trấn áp, ngay cả động một cái cũng không làm được, kiên trì bị thiêu đốt, chắc hẳn không thể thoải mái như hắn khi trẻ tuổi bị trấn áp năm trăm.
- Thật muốn xem thử bộ dạng của Ngưu Ma Vương bị trấn áp ở dưới Ngũ Chỉ Hỏa Diệm sơn.
Đường Tăng nhìn có chút hả hê nói.
...
Ở dưới đáy của Hỏa Diệm sơn hóa thành năm ngón tay khổng lồ, ở đó mặc dù không có lửa, nhưng nhiệt độ lại hoàn toàn không thấp hơn nơi có lửa, ở đây quả thực chính là lò luyện tuyệt thế, nhiệt độ cao tới dọa người.
Ngưu Ma Vương đã ở chỗ này bị nướng hơn một tháng, nướng cho hắn mệt mỏi muốn ngủ, cũng sắp bị nướng chín rồi. Nếu không phải hắn tu luyện qua pháp môn Thần Ma Luyện Thể, đồng thời pháp lực hùng hồn, hiện tại đã sớm là một con trâu nướng.
- A?
Bỗng nhiên, Ngưu Ma Vương mở mắt, nhìn về phía trước, tuy rằng trên thực tế không nhìn thấy được cái gì, nhưng trong mắt hắn lại lộ ra vẻ hưng phấn.
- Thế nào lại có mùi của con khỉ? Lẽ nào Đường Tam Tàng kia tới rồi?
- Đường Tam Tàng đáng chết, tại sao bây giờ mới đến? Lão Ngưu ta sắp bị nướng chết rồi!
- Chỉ có điều, muốn bảo lão Ngưu ta bái sư, vậy phải xem Đường Tam Tàng hắn có đủ tư cách hay không đã?
Ngưu Ma Vương hừ lạnh, tuy rằng hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, nhưng muốn bảo hắn dễ dàng khuất phục, hiển nhiên không có khả năng.
...
- Sư phụ, ngài có nghĩ tới, vì sao Như Lai Phật Tổ trấn áp Ngưu Ma Vương ở chỗ này hay không?
Tôn Ngộ Không cười hì hì hỏi.
- Còn có thể vì sao nữa? Ngưu Ma Vương lại dám khai chiến với Thiên Đình, Như Lai Phật Tổ làm vậy là muốn trừng phạt Ngưu Ma Vương chứ sao?
Trư Bát Giới bĩu môi nói.
- Đồ ngốc, lại đúng là cái đầu heo, có thể nghĩ thông suốt được chuyện này, mặt cũng từ phía tây đi ra.
Tôn Ngộ Không trừng mắt.
- Chuyện đơn giản như vậy, là bản thân ngươi suy nghĩ phức tạp.
Trư Bát Giới không phục tranh luận.
- Đại sư huynh, sư huynh biết nguyên nhân sao?
Tiểu Bạch Long hiếu kỳ nói.
- Ngộ Không, nói thử suy nghĩ của con xem.
Đường Tăng cũng mở miệng.
- Hắc hắc, hắc hắc...
Tôn Ngộ Không cười nói:
- Sư phụ, năm đó lão Tôn ta bị trấn áp ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, Như Lai Phật Tổ thần thông quảng đại, nếu muốn giết lão Tôn ta, chắc hẳn là rất dễ dàng, nhưng hắn cũng không làm vậy, chỉ trấn áp ta, đồng thời vừa lúc sư phụ ở trên đường lấy kinh đi về phía tây.
Nói đến đây, Tôn Ngộ Không thoáng dừng lại một chút, tiếp tục cười nói:
- Ngưu Ma Vương này bị trấn áp ở nơi đây, cũng ở trên đường sư phụ lấy kinh, hắc hắc...
- Sẽ không phải cũng muốn để cho sư phụ thu đồ đệ chứ?
Trư Bát Giới kinh ngạc nói.