- Đường Tam Tạng, nếu để cho bản Chân Quân biết ngươi đối xử không tốt với muội muội ta, bản Chân Quân chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!
Giọng nói của Dương Tiễn truyền đến từ trên trời.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thiền nhất thời tràn ra một nụ cười vui vẻ:
- Ca ca ta đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi.
- Đương nhiên, bản cao tăng ưu tú như vậy mà, ca ca nàng không biết đang ở đâu vụng trộm vui vẻ đây.
Đường Tăng ngạo nghễ nói.
- Tự kỷ!
Dương Thiền nhất thời bĩu môi, nhỏ giọng nói:
- Chàng... Hay là, chàng đừng làm hòa thượng nữa.
- Như vậy sao được, không làm hòa thượng thì làm sao đi lấy kinh?
Đường Tăng nói, thật ra hắn muốn nói là, không lấy kinh thì đánh yêu quái ở đâu để thăng cấp?
- Cùng lắm thì không lấy kinh nữa, gia nhập Thiên Đình đi.
Dương Thiền nói.
- A di đà Phật, nữ nhân quả nhiên ngực lớn nhưng không có đầu óc.
- Ngươi nói ai ngực lớn nhưng không có đầu óc?
Dương Thiền nhất thời nổi giận trừng mắt.
- Thiền Nhi, nếu như bây giờ nàng nói không muốn làm thần tiên, hoặc là ca ca nàng muốn rút khỏi Thiên Đình, nàng sẽ cảm thấy như thế nào?
Đường Tăng hỏi ngược lại.
Dương Thiền sững sờ:
- Ta vốn là Thần Tiên, trừ phi tự phế đi pháp lực. Ca ca ta là người có sức chiến đấu quan trọng ở Thiên Đình, nếu rút khỏi Thiên Đình, Ngọc Đế khẳng định sẽ cho là ca ca ta muốn phản bội Thiên Đình, gia nhập những thế lực khác.
- Đúng như vậy rồi còn gì.
Đường Tăng nói.
Dương Thiền còn muốn nói điều gì, nhưng vào lúc này, ba đạo lưu quang từ chân trời bay tới, rơi xuống bên cạnh.
Chính là Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới còn có Sa Tăng.
- Sư phụ...
- Sư phụ người không sao chứ?
- Sư phụ, người ở đây à, con yêu quái kia đâu?
Ba tên đồ đệ vừa đến đã sốt sắng hỏi han, có điều lúc này ánh mắt ba tên đồ đệ đều cổ quái nhìn Đường Tăng.
Bởi vì Đường Tăng lúc này khác hoàn toàn lúc trước, mái tóc màu đen rẽ sang hai bên, rất đẹp trai, bộ âu phục màu đen kèm theo chiếc ca-ra-vat màu trắng, khác hoàn toàn với hình tượng cao tăng lúc trước.
- Người là sư phụ?
Tôn Ngộ Không theo bản năng hỏi, nếu không phải dung mạo không thay đổi, nếu không phải khí chất không thay đổi, nếu không phải hắn nắm giữ Hỏa Nhãn Kim Tình, hắn gần như không dám nhận.
- Phí lời, chẳng lẽ muốn sư phụ niệm Kim Cô Chú đến xác nhận sao?
Đường Tăng nói.
- Không cần không cần.
Tôn Ngộ Không vội vàng lùi về sau hai bước.
- Sư nương cũng ở đây ạ.
Trư Bát Giới bỗng nhiên kêu lên.
- Tam Thánh Mẫu?
Tôn Ngộ Không cũng phát hiện sự tồn tại của Dương Thiền.
- Ngộ Không, Ngộ Tịnh, đây là sư nương của các con, sau này phải tôn kính một chút.
Đường Tăng nói.
- Sư nương?
Sa Tăng có chút ngây ngốc vò đầu.
Mà Tôn Ngộ Không lại có chút khó chịu nói:
- Sư phụ, Tam Thánh Mẫu trở thành sư nương của lão Tôn con, lão Tôn con thì không thành vấn đề, nhưng nàng là muội muội của Ba Mắt, đây không phải nói, sau này Ba Mắt là trưởng bối của lão Tôn con sao?
- Không, cái nào ra cái đó, nếu Nhị Lang Thần làm xằng bậy, đánh gãy răng hắn như thường.
Đường Tăng nói.
- Ồ? Ha ha, như vậy rất tốt, con thích.
Tôn Ngộ Không nhất thời cao hứng lộn nhào một cái.
Dương Thiền nhất thời bất mãn, dùng sức bấm một cái vào bên hông Đường Tăng, nhưng rõ ràng không làm đau Đường Tăng.
- Sư phụ, yêu quái kia đâu rồi?
Trư Bát Giới lại hỏi.
- Yêu quái nào? Có yêu quái sao? Làm sao sư phụ lại không biết?
Đường Tăng nghi ngờ nói, sau đó nhìn về phía Dương Thiền:
- Lão bà, nàng đi về trước, vi phu rảnh rỗi liền đến Hoa Sơn thương yêu ngươi.
Khuôn mặt Dương Thiền đỏ lên, trừng mắt nhìn Đường Tăng một cái:
- Đồ xấu xa, vậy ta đi về trước đây.