Nghĩ tới đây, Đường Tăng mỉm cười, nói với Tôn Ngộ Không:
- Ngộ Không, con nghe thấy rồi đó, Đại Vũ có huyết thống của Hồng Hoang Thần Viên.
- Lão Tôn cũng biết đôi chút về điều này.
Tôn Ngộ Không nói, hắn từng nghe lão Long Vương kể khi cướp Kim Cô Bổng năm xưa.
Tuy chỉ là vài ba câu, nhưng có nhắc tới thân hình khủng khiếp của Đại Vũ, nên mới có thể sử dụng được Định Hải Thần Châm khổng lồ như vậy.
Theo lời của Long Vương thì năm đó Đại Vũ sử dụng Định Hải Thần Châm, nhưng không biến nó nhỏ lại như Tôn Ngộ Không, mà cầm Định Hải Thần Châm siêu lớn mà đập kẻ địch.
Truyền thuyết dân gian và chân tướng sự thật luôn có điểm khác biệt. Rất nhiều người đều nói rằng Định Hải Thần Châm được rèn ra để khống chế lũ lụt. Nhưng lại có rất ít người biết rằng trước khi được dùng để trị lũ, Định Hải Thần Châm từng là vũ khí của Đại Vũ. Mãi cho tới khi gặp được lũ lụt diệt thế, Đại Vũ mới dùng nó để trị thuỷ.
Mà theo tục truyền, chính khi đó Đại Vũ đã biến mất, không ai biết Đại Vũ sống hay chết.
Cũng vì cảm thấy Đại Vũ quá mạnh, Đông Hải Long Vương mới không tin Tôn Ngộ Không sẽ mạnh như Đại Vũ, không tin Tôn Ngộ Không có thể cầm được Định Hải Thần Châm, nên mới bảo Tôn Ngộ Không cầm được thì cho mượn.
Ai ngờ Tôn Ngộ Không quả thực không cầm được một Kim Cô Bổng siêu lớn, nhưng lại có thể khiến Kim Cô Bổng nhỏ đi.
Lúc đó, Đông Hải Long Vương phải nói há hốc mồm, hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
- Vậy sư phụ sẽ nói cho con biết, con có huyết thống Hồng Hoang Thần Viên.
Đường Tăng nói với Tôn Ngộ Không.
- Dạ?
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái:
- Lão Tôn có huyết thống của Hồng Hoang Thần Viên?
- Đại sư huynh có huyết thống của Hồng Hoang Thần Viên?
Trư Bát Giới khiếp sợ.
- Sư phụ nói thật sao?
Tiểu bạch long và Sa Tăng cũng rất kinh ngạc. Tuy bọn họ không biết gì mấy về Đại Vũ, nhưng từng được đọc qua về Hồng Hoang Thần Viên trong sách cổ.
Hồng Hoang Thần Viên là một dị chủng thời thượng cổ có cơ thể to lớn khủng khiếp, mạnh mẽ tới đáng sợ. Nhưng tới nay, Hồng Hoang Thần Viên đã tuyệt tích, không còn thấy được nữa.
- Đúng vậy, sư phụ có thể khiến con kích hoạt huyết thống của Thần Viên.
Đường Tăng nói:
- Tuy thân thể con là khỉ, có huyết thống Thần Viên là chuyện không kỳ quái, nhưng trùng hợp là Đại Vũ cũng có huyết thống đó. Lúc trước Kim Cô Bổng có thể nghe lời của con, đã là trùng hợp. Nay nhiều trùng hợp đồng thời xuất hiện, đây không chỉ đơn giản là trùng hợp.
Tôn Ngộ Không lại chớp chớp mắt, sau đó nói:
- Xin sư phụ hãy giúp đệ tử kích hoạt huyết thống Thần Viên.
- Được, tiếp theo con hãy làm theo những gì sư phụ bảo.
...
Những ngày tiếp theo, Tôn Ngộ Không rèn luyện theo cách mà Đường Tăng bảo. Cách đó khá kỳ quặc, đó là cõng núi lớn rồi chạy đi.
Một ngọn núi cao tới cả cây số, đường kính cả vạn mét được Tôn Ngộ Không cõng trên lưng, rồi chạy qua chạy lại trong thập vạn đại sơn. Mỗi một bước chạy đều khiến mặt đất rung chuyển.
Hơn nữa Đường Tăng còn bảo Tôn Ngộ Không cố gắng thu pháp lực lại, dốc sức mà chỉ dùng sức mạnh cơ thể để cõng núi.
Ban đầu, do Tôn Ngộ Không cân bằng chưa tốt khiến ngọn núi nghiêng sang một bên. Nhìn từ xa thì như cả quả núi đang mọc chân mà chạy, hơn nữa còn là xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chỉ chớp mắt mà đã nửa năm trôi qua. Nửa năm này, Đường Tăng không hề nghỉ ngơi, ngày nào cũng giám sát công cuộc rèn luyện của Tôn Ngộ Không. Mà phương thức thì thường xuyên được điều chỉnh.
Làm Danh Sư, hắn có thể nhìn rõ trạng thái của một người, từ đó điều chỉnh cách thức để kích hoạt được huyết thống tiềm tàng.
Tuy Đường Tăng mới chỉ là Danh Sư bốn sao, mà thực lực của Tôn Ngộ Không đã vượt qua khỏi phạm vi năng lực của hắn, nhưng kích hoạt huyết thống không phải việc khó.