Trong lúc tiến hành cải tạo Danh Sư, Đường Tăng từng gặp được chuyện này trong luân hồi ảo cảnh.
Sinh linh mà trời sinh đất nuôi đều có chung một cái tên, đó chính là
Thần!
Mà sinh linh trời sinh đất nuôi này đều là một loại thần thông kinh thiên động địa, đó là thiên phú, tu luyện sau này không bao giờ có được.
- Thần thông?
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái:
- Lão Tôn ta thì có thần thông gì?
Tôn Ngộ Không tuy tự nhận là mình có thực lực rất mạnh, thậm chí còn không coi Ngọc Đế ra gì. Nhưng ngoài bảy mươi hai phép thần thông ra, hình như không hề có thần thông thiên phú nào hết.
Thần thông là thứ cao cấp hơn thuật pháp. Nếu đọc ngược lại thì biến thành “thông thần“. Chỉ có thông thần mới được coi là thần thông.
Tuy một số thần thông có thể có được khi trải qua tu luyện, nhưng theo lời của Đường Tăng, thần thông thiên phú này chính là năng lực bẩm sinh.
- Hoả Nhãn Kim Tinh thì có được tính không?
Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không khẽ hỏi.
- Phì... Đại sư huynh à, Hoả Nhãn Kim Tinh của ngươi hình như không phải là tiên thiên đã có mà?
Trư Bát Giới cười nói.
- Đầu heo, ngươi biết cái gì! Mắt của Lão Tôn vốn đặc thù, chẳng qua không biết tại sao không thể thức tỉnh. Mãi tới khi ăn kim đan của Thái Thượng lão nhân, lại bị lò bát quái đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, thế mới xuất hiện Hoả Nhãn Kim Tinh. Nó tự xuất hiện, chứ không phải Lão Tôn cố tu luyện cho có.
Tôn Ngộ Không nói:
- Nhưng ta cảm thấy hình như đôi mắt ta còn năng lực gì đó... Đúng rồi, chính là hai tia sáng kia, chính là năng lực của đôi mắt ta. Nhưng không thể chủ động phóng thích được.
Nghe vậy, Đường Tăng lập tức nghĩ tới đôi mắt của Tôn Ngộ Không.
Từ những gì biết được ở kiếp trước kiếp này, Đường Tăng biết rằng dường như lúc sinh ra, đôi mắt Tôn Ngộ Không đã phóng ra hai chùm tia sáng khủng bố, chiếu thẳng lên Thiên Đình.
Lẽ ra về sau gần như không bao giờ xuất hiện hai chùm tia sáng ấy nữa. Mãi cho tới khi hắn xuất hiện, thay đổi vận mệnh của Tôn Ngộ Không, nên lần đột phá tu vi cách đây không lâu, hai chùm tia sáng ấy lại xuất hiện.
Đường Tăng khẽ nhíu mày, tình hình dường như phức tạp hơn những gì hắn nghĩ. Nhưng có thể khẳng định một điều, Tôn Ngộ Không có quan hệ với Đại Vũ.
- Ngộ Không, con có muốn biết rõ thân thế của mình không?
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không, hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
- Thân thế ạ?
Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái, định nói là mình vốn chẳng có thân thế gì, bởi vì hắn đã xác định rằng mình chính là khỉ đá trời sinh, do trời đất sinh ra và nuôi dưỡng. Nhưng ban nãy sư phụ phân tích như vậy lại khiến hắn thấy mơ hồ.
Thân thế?
Chẳng lẽ Lão Tôn thật sự có thân thế à?
- Ngộ Không, sư phụ không ép con. Nhưng sư phụ muốn nói cho con một đạo lý thế này: Nếu con có cha mẹ, mà không dám đi nhận, như vậy không phải vấn đề gan dạ hay không, mà là vấn đề tính cách. Nếu từ đầu con đã chắc chắn rằng mình do trời sinh đất nuôi, không có chuyện hôm nay thì không phải truy cứu chuyện này làm gì. Nhưng hiện giờ con đã không chắc chắn về thân thế của mình, nếu không tra rõ ràng, rất có khả năng trở thành tâm ma của con.
Đường Tăng nói.
- Gan dạ? Tính cách? Tâm ma?
Tôn Ngộ Không càng không hiểu, nhưng hắn kiên định nói:
- Lão Tôn này thì sợ ai chứ!
Tôn Ngộ Không quỳ một cái bịch xuống trước mặt Đường Tăng, khẩn cầu:
- Mong sư phụ giúp con tìm được chân tướng, để xem liệu Lão Tôn có cha mẹ hay không!?
- Tốt lắm, con dám đối mặt với chân tướng, sư phụ rất vui!
Đường Tăng vui mừng gật đầu:
- Đứng lên trước đã.
Tôn Ngộ Không đứng dậy, nhìn Đường Tăng với ánh mắt chờ mong, đồng thời cũng có cảm giác không yên mà trước nay chưa từng có.
Đối với hai chữ “cha mẹ”, ban đầu Tôn Ngộ Không chẳng có cảm giác gì, bởi vì hắn thấy cha mẹ hắn là trời và đất, là không có tình cảm. Hắn chính là một sinh linh không có cha sinh, không có mẹ dạy.