Đường Tăng cũng không muốn bỏ qua như thế, Thái Thượng Lão Quân muốn đánh lén hắn, mà lại dùng Tam Vị Chân Hỏa, đây quả thực là muốn mạng của hắn a.
Phải biết trước đó tu vi của hắn mới là cấp22, đối mặt với Tam Vị Chân Hỏa cơ hồ không có năng lực phản kháng, có lẽ sẽ bị đốt cháy thành tro bụi ở trong thống khổ.
Coi như cuối cùng được Tử Lan cứu, thế nhưng chuyện này cũng không có khả năng bỏ qua như thế được.
- Đệ tử không tìm được.
Tôn Ngộ Không thành thật trả lời.
- Không tìm được? Sao lại không tìm được chứ?
Đường Tăng kỳ quái hỏi.
- Con đã phá hủy hoàn toàn phủ đệ của Thái Thượng lão nhi, thế nhưng vẫn không tìm được, không biết đối phương đã chạy đi đâu rồi.
Tôn Ngộ Không cũng rất kỳ quái.
- Ngộ Không, sao con không động não một chút đi, Thái Thượng Lão Quân đã không ở phủ đệ, như vậy hắn còn có thể chạy đến nơi nào cơ chứ?
Đường Tăng nói.
- Ý của sư phụ là?
Tôn Ngộ Không sững sờ, dường như đã nghĩ tới điều gì đó.
- Ting, nhiệm vụ nhánh: Đến Thiên Đình một lần, hoàn thành ban thưởng 1 điểm thuộc tính, 5 điểm kỹ năng!
Thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu của Đường Tăng, khiến cho trong lòng Đường Tăng rất là vui mừng.
Nhưng sau một khắc, thanh âm của hệ thống lại một lần nữa vang lên:
- Hiện giờ tuyên bố nhiệm vụ nhánh: Làm siêu cấp Đường Tăng, sao có thể có thù mà không báo cơ chứ? Nội dung nhiệm vụ: Đại náo Lăng Tiêu Bảo Điện, đòi lại công đạo thuộc về ngươi!
Con bà nó!
Đường Tăng lập tức ngẩn ngươi, hệ thống đưa ra nhiệm vụ này là có ý gì đây?
Đại náo Lăng Tiêu Bảo Điện, như vậy không phải tương đương đại náo thiên cung rồi sao?
Chỉ là, rất nhanh Đường Tăng đã trấn định lại, coi như không có nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra thì hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy, hắn cũng không phải là một Đường Tăng chỉ biết nén giận, ngậm bồ hòn làm ngọt!
Nghĩ đến chỗ này, Đường Tăng lập tức nói với Tôn Ngộ Không:
- Đương nhiên là đi nơi khác rồi, thậm chí có khả năng đã được Ngọc Đế giấu đi rồi.
- Đường Tam Tạng ngươi có ý gì?
Vương Mẫu nương nương quát lớn.
- Bần tăng đang dạy dỗ đồ nhi.
Đường Tăng ra vẻ nghiêm chỉnh nói:
- Ngộ Không, suy nghĩ một chút mà xem, Thái Thượng Lão Quân ở trong Thiên Đình vì Ngọc Đế mà làm nhiều chuyện như vậy, tất nhiên Ngọc Đế sẽ không thấy chết mà không cứu. Nói không chừng khi con đang tìm hắn thì Ngọc Đế đã dấu hắn đi rồi.
- Đường Tam Tạng, đủ rồi.
Vương Mẫu nương nương nhíu mày quát.
- Ngươi gấp cái gì, chẳng lẽ là ngươi dấu Thái Thượng Lão Quân đi hay sao?
Đường Tăng nhìn về phía Vương Mẫu nương nương.
- Nói hươu nói vượn, bản cung không có!
Vương Mẫu nương nương trừng mắt nói.
- Vậy thì đúng rồi, ngươi đừng có gấp, bần tăng chỉ muốn lấy lại công đạo cho Tử Lan mà thôi. Thái Thượng Lão Quân kia khinh người quá đáng, không ngờ lại dùng Tam Muội Chân Hỏa đánh lén Tử Lan, nếu không phải bần tăng may mắn biết được phương pháp giải cứu thì hiện giờ Tử Lan đã vẫn lạc rồi.
Đường Tăng nghiêm túc nói.
- Thế nhưng Tử Lan đã không sao rồi mà.
- Nếu như Tử Lan có chuyện thì hiện giờ sẽ không hài hòa đứng nói chuyện ở nơi này nữa.
Đường Tăng bỗng nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này lại làm cho Vương Mẫu nương nương cảm giác trong lòng phát lạnh.
Tử Lan cảm động đến mức con mắt ướt át nhìn về phía Đường Tăng.
- Ngộ Không.
- Đệ tử ở đây!
Tôn Ngộ Không lập tức đứng ra.
- Đi trước dẫn đường, đi tới Lăng Tiêu Bảo Điện, yết kiến Ngọc Đế lão nhân gia một chút.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không lật tay một cái, lấy ra Kim Cô Bổng, đằng đằng sát khí.
- Đường Tam Tạng, ngươi không thể làm như vậy.
Tử Vi tiên tử sốt ruột nói, nàng không nghĩ tới vị hòa thượng này lại lớn gan tới như vậy.
- Đường Tam Tạng, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi làm vậy là tự rước lấy họa đó!
Vương Mẫu nương nương cũng nổi giận.
- Tự rước lấy họa sao? Là Tam Muội Chân Hỏa sao? Chẳng lẽ Vương Mẫu còn muốn để cho tên Thái Thượng Lão Quân kia đánh lén một lần nữa hay sao?
Đường Tăng cười lạnh nói.
- Ngươi...
Vương Mẫu nương nương cắn răng, nàng phát hiện ra thân phận tôn quý của mình ở trước mặt tên hòa thượng này lại không có chút tác dụng nào cả. Chủ yếu nhất là, gia hỏa này cưỡng từ đoạt lý, hung hăng càn quấy, rất thích làm loạn, mà lại quá lớn mật.