Tử Lan hơi nghi hoặc một chút, trí nhớ của nàng vẫn còn dừng lại ở thời điểm trước khi Đường Tăng đẩy nàng ra, sau đó nàng bị một đạo hỏa diễm xâm nhập vào trong cơ thể.
Toàn bộ ký ức về sau đều là thống khổ vô tận, sau đó chẳng biết nàng hôn mê từ lúc nào, hoặc nói là đã ngủ thiếp đi, hiện giờ mới nàng mới tỉnh lại.
- Tử Lan, ngươi còn có chỗ nào không thoải mái nữa hay không?
Vương Mẫu cũng hỏi.
- Đa tạ Vương Mẫu quan tâm.
Tử Lan nhìn thấy Vương Mẫu nương nương xuất hiện, nàng giật nảy mình, vội vàng ngồi dậy.
Nhưng rất nhanh nàng đã nhìn thấy ở phía xa có thiên binh thiên tướng vô biên vô tận, sắc mặt nàng lập tức đại biến:
- Đây là... Sao vậy?
Tử Lan có một loại dự cảm không tốt, bởi vì màn này nàng quá quen thuộc.
Năm trăm năm trước, trăm vạn thiên binh thiên tướng tiến về Hoa Quả Sơn đuổi bắt Tôn Ngộ Không cũng có cảnh tượng như thế này.
- A Di Đà Phật.
Thanh âm của Đường Tăng ở bên cạnh vang lên.
Lúc này Tử Lan mới phát hiện ra Đường Tăng và Trư Bát Giới, còn có Tiểu Bạch Long đều ở bên cạnh mình.
- Tử Lan, là vị Đường Tam Tạng này đã cứu ngươi về.
Tử Vi tiên tử nói.
Tử Lan nghe vậy, nghĩ đến hỏa diễm xâm nhập vào trong cơ thể của mình trước đó, nàng lập tức hiểu rõ ngọn nguồn, lập tức cảm kích nói với Đường Tăng:
- Tử Lan đa tạ ân cứu mạng của sư phụ.
Nói xong nàng muốn đứng dậy hành lễ, thế nhưng lại được Tử Vi tiên tử đỡ lấy.
Đường Tăng vội vàng nói:
- Tử Lan, không nên khách khí, nếu không phải trước đó ngươi đẩy vi sư một cái thì hiện giờ người nằm ở nơi này chính là vi sư rồi, ngươi đã cứu mạng của vi sư, vi sư cứu ngươi chỉ có thể coi như là hòa mà thôi.
- Sưu...
Bỗng nhiên quang mang lóe lên, Tôn Ngộ Không và Sa Tăng đồng thời xuất hiện.
- Tử Lan.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Tử Lan đã tỉnh lại, lập tức kích động, không để ý tới sắc mặt khó coi của Vương Mẫu nương nương mà trực tiếp nhào về phía Tử Lan, đè nàng xuống dưới.
- Khụ khụ, Hầu tử, ngươi làm gì vậy, làm đau người ta.
Tử Lan bất mãn nói.
Tôn Ngộ Không vội vàng buông Tử Lan ra, nhưng vẫn rất hưng phấn như cũ, sau đó hắn đi tới trước mặt Đường Tăng, đột nhiên quỳ xuống ở bên trong hư không:
- Ngộ Không đa tạ sư phụ đã cứu mạng của Tử Lan.
Đường Tăng mỉm cười:
- Tử Lan vốn vì cứu vi sư cho nên mới bị thương, huống chi, xem như không có chuyện này thì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, vi sư cũng nên làm như vậy.
Đối với câu nói này, Tôn Ngộ Không và đám người Tử Vi tiên tử không có bao nhiêu cảm giác, duy chỉ có Trư Bát Giới và Tiểu Bạch Long, thậm chí Sa Tăng, đều có cảm giác cổ quái.
- Bất kể nói thế nào, cảm ơn sư phụ đã cứu ta.
Tử Lan nói.
- Đúng, cảm ơn sư phụ đã cứu Tử Lan.
Tôn Ngộ Không cũng nói.
- Được rồi, còn khách khí với vi sư hay sao?
Đường Tăng cười mắng một câu, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Con khỉ nhà con, tính khí quá nóng nảy, thật là quá vọng động, không ngờ xém chút đánh nhau cùng Thiên Đình.
- Đệ tử biết sai rồi.
Tôn Ngộ Không ra vẻ nhu thuận nói, đồng thời còn nằm rạp trên mặt đất, nhìn thế nào cũng giống như một con khỉ rất là nhu thuận.
Cảnh này khiến cho Vương Mẫu nương nương và Tử Vi tiên tử trợn mắt há hốc mồm, trăm vạn thiên binh thiên tướng ở phía xa xa và vô số thần tiên nhìn thấy vậy cũng trợn mắt líu lưỡi.
- Tề Thiên Đại Thánh lại rạp đầu quỳ xuống trước mặt Đường Tam Tạng kia sao?
- Chuyện này sao có thể được chứ?
- Con Hầu tử kiệt ngạo bất tuân kia lại còn biết điều như vậy sao?
Rất nhiều thần tiên đều cảm giác thế giới quan bị lật đổ, có chút khó thích ứng được.
- Biết sai có thể thay đổi, hướng thiện là tốt.
Đường Tăng vui mừng cười nói.
Vương Mẫu thấy thế, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Nhưng đúng lúc này, Đường Tăng đột nhiên hỏi:
- Ngộ Không, Thái Thượng Lão Quân kia đâu?