Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 169: Trăm Ngàn Thiên Binh Giáng Xuống (2)




Mặc dù mùi thối kia đã tản đi, nhưng Tôn Ngộ Không vẫn không dám tới gần, lòng còn sợ hãi.

Gào...

Trư Bát Giới trực tiếp chọc thủng pháp lực giam cầm của Tôn Ngộ Không, thân thể tiếp tục bành trướng, đón gió mà lên, nhanh chóng cao tới trăm thước, mà vẫn chưa kết thúc, hắn còn tiếp tục lớn lên.

Ba trăm thước, năm trăm thước, chín trăm thước...

Cuối cùng, sau khi cao tới một ngàn thước, Trư Bát Giới mới dừng lại.

- Ha ha ha...

Trư Bát Giới ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười đinh tai nhức óc, như sấm rền, trời đất cũng chấn động.

Từ xa nhìn lại giống như một con heo tuyệt thế đang cười to, vô cùng dọa người, bởi vì bộ dáng đầu mập tai to của hắn khiến cho ai nhìn cũng sợ.

- Lão Trư ta rốt cuộc đột phá tới Thiên Cương thập nhất biến rồi!

Trư Bát Giới hưng phấn nói, Thiên Cương ba mưới sáu biến, mỗi một lần tăng lên, thực lực cũng sẽ thay đổi tới long trời lở đất.

- Đáng tiếc bây giờ không có thi thể dị chủng thiên địa cho lão Trư ta dung hợp, nếu không thực lực lão Trư ta tuyệt đối còn có thể tăng gấp đôi!

Trư Bát Giới vô cùng hưng phấn, hắn ở chỗ đó phát tiết một lúc lâu, rồi mới thu nhỏ lại, tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời cũng tản đi, vô ảnh vô tung.

- A di đà phật.

Đường Tăng ở ngoài trăm dặm kêu lên:

- Bát Giới, Ngộ Không, tới bên này, tiếp tục lên đường, không nên trì hoãn thời gian.

- Dạ, sư phụ!

Tôn Ngộ Không đạp một Cân Đẩu Vân trên không trung, hóa thành lưu quang bay tới bên cạnh Đường Tăng,

- Sư phụ, lão Trư cũng tới!

Trư Bát Giới hét lớn, rồi bước ra từng bước, một bước chính là trăm dặm như súc địa thành thốn vậy, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Đường Tăng.

- Bái kiến sư phụ!

Trư Bát Giới cúi đầu lạy, hắn sao còn không biết, lúc trước Đường Tăng bảo hắn uống nước hồ chính là giúp hắn đột phá.

Mặc dù loại phương thức đột phá này quả thực không tưởng tượng nổi.

- Con hiểu tâm ý của vi sư là được, đứng lên đi.

Đường Tăng vui mừng cười nói.

- Sư phụ...

- Sư phụ, cũng chỉ điểm cho con đi...

Sa Tăng và Tiểu Bạch Long cũng chạy đến, hưng phấn gào thét, muốn Đường Tăng chỉ điểm bọn họ.

Nếu đột phá lúc trước của Tôn Ngộ Không còn có thể coi là trùng hợp, vậy lần đột phá này của Trư Bát Giới, tuyệt đối là bản lĩnh thật sự.

Làm cho một Huyền Tiên đột phá tới Tiên Đế, chuyện này quả thực còn khó hơn lên trời, nhưng Đường Tăng làm được.

Giờ khắc này, ánh mắt Sa Tăng và Tiểu Bạch Long nhìn Đường Tăng có một loại cuồng nhiệt. Bọn họ đã cam tâm tình nguyện coi Đường Tăng là sư phụ, chứ không còn là vì điểm hóa của Quan Âm Bồ Tát mà qua loa lấy lệ.

Đường Tăng khẽ mỉm cười, đang muốn nói, vẻ mặt đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy trên trời lại kéo mây tới, thiên binh đạp mây ùn ùn kéo tới, mênh mông bát ngát, một cỗ khí tức thiết huyết lan ra.

Bầu trời vốn đã về đêm lại càng thêm tối.

- Sư phụ...

- Trăm ngàn thiên binh, lúc này là muốn đi nơi nào lùng bắt đại yêu tuyệt thế sao?

Tiểu Bạch Long giật mình.

Tôn Ngộ Không vội vàng che trước mặt Đường Tăng, nghi hoặc nhìn thiên binh cuồn cuộn kia, còn có thần tiên dẫn đầu.

- Lý Thiên Vương?

Trư Bát Giới nhận ra thần tiên dẫn đội đứng đầu, bất ngờ lại là Thác Tháp Thiên Vương - Lý Tĩnh.

- Đường Tam Tạng!!!

Lý Thiên Vương dẫn đầu trăm ngàn thiên binh, chân đạp một đám mây cực dày quát to:

- Bổn vương phục mệnh Ngọc Đế, mời ngươi lên Thiên Đình hỏi chút chuyện!