Lư Vũ vô cùng tò mò về anh chàng Ngưu Lang giống Lôi Phong kia, chỉ đợi ngày nào rảnh để đi tiệm Ngưu Lang lần nữa, xem xem anh ta liệu có mua một đống quần áo cho mình không.
Có điều miệng Đường Mật kín như bưng, cô nàng nghĩ đủ mọi trò hỏi đến cả nửa ngày cũng không thu được chút thông tin có ích nào, sau cùng chỉ đành từ bỏ.
Hôm sau Hội nghị giao lưu sẽ chính thức bắt đầu, lần này có sự tham gia của mười mấy đầu bếp chuyên làm bánh đến từ bảy quốc gia, Đường Mật không thể ngờ Lâm Triệt cũng có trong số đó.
Nhìn thấy cô đi đến, Lâm Triệt nói gì đó với đầu bếp Hàn Quốc bên cạnh rồi cười bước về phía cô: “Thật không ngờ ở nước ngoài cũng gặp được em, đây có phải cái gọi là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ không nhỉ?”
Đường Mật chỉ thấy đen đủi: “Biết trước là anh cũng đến thì chắc tôi chẳng đến đâu.”
Lâm Triệt bật cười, cũng không tức giận: “Hội nghị giao lưu là một cơ hội rất tốt, Úc Ý phái em đến tham gia, xem ra anh ta xem trọng em lắm.”
Đường Mật quay đầu đi không nói gì, ban tổ chức tới mời mọi người ngồi vào chỗ, phát biểu khai mạc một tràng dài bô lô ba la, sau đó bưng lên những đĩa bánh khá tinh xảo để mọi người thưởng thức.
Đây là đồ đầu bếp Nhật Bản chuẩn bị trước, trong hội nghị giao lưu mọi người đều phải làm một số món điểm tâm bánh ngọt sở trường của bản thân, bởi vì Nhật Bản là nước chủ nhà nên liền để thợ bánh Nhật Bản mở màn.
Lư Vũ chụp vài bức hình bánh xong đi sang một bên ngồi chỉnh sửa đăng weibo, vừa mới đăng xong liền thấy Úc Ý và La Hạo đi tới. Lư Vũ kinh ngạc, giật mình suýt chút rơi cả điện thoại xuống đất.
Úc tổng cũng đến tham gia Hội nghị giao lưu? Sao lúc trước không nghe nói nhỉ?
“Chào Úc tổng!” Lư Vũ tràn đầy năng lượng chào hỏi Úc Ý, “Úc tổng cũng đến tham gia Hội nghị giao lưu ạ?”
“Không, tôi sang bên này khảo sát, tiện qua đây xem xem.” Úc Ý liếc nhìn phía hội trường, mọi người đều đang nếm thử bánh, thỉnh thoảng quay sang giao lưu vài câu với người bên cạnh, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Ánh mắt anh quét một vòng bên trong rồi dừng lại trên người Đường Mật.
Đường Mật cũng đang cúi đầu ăn bánh, khi nghĩ đến chuyện gì đó sẽ ngẩng đầu lên, nói chuyện vài câu với Jonathan ở bên trái. Ngồi bên phải là một chàng trai tóc đen, lúc Úc Ý nhìn thấy anh ta, ánh mắt như có như không khẽ động một chút.
Là Lâm Triệt.
Lúc trước anh xem danh sách người tham gia Hội nghị giao lưu đã biết ngay Lâm Triệt sẽ tham gia.
La Hạo đưa mắt liếc hướng Úc Ý đang nhìn, sau khi thấy Lâm Triệt ngồi cạnh Đường Mật bèn nhếch miệng trong im lặng.
“Đi thôi.” Úc Ý quay người, đi ra phía bên ngoài, khi lướt qua cạnh Lư Vũ lại dừng bước chân hỏi: “Cô rất hiểu biết về văn hóa Nhật Bản?”
Lư Vũ không rõ nên gật gật đầu: “Cũng tạm ạ.”
“Vậy cô viết một bài giới thiệu về văn hóa Nhật Bản cho tôi, không được ít hơn 30 nghìn chữ.”
Lư Vũ: “…”
Đợi đã, vì sao cô phải viết cái này? Cô thuộc phòng PR chứ có phải phòng văn hóa đâu!
“Úc…” Lư Vũ nhìn bóng lưng Úc Ý đã đi xa, nuốt lại tiếng còn chưa ra khỏi miệng.
Các bạn đang đọc truyện Đường Tâm Mật Ý – Viio dịch và đăng tại: https://phuongviio.wordpress.com/ Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hội nghị giao lưu ngày đầu tiên đến tận 3 giờ chiều mới kết thúc, thời gian sau đó tùy mọi người tự do sắp xếp.
Đường Mật định về khách sạn một chuyến trước, vừa đi ra khỏi hội trường thì bị Lâm Triệt đằng sau gọi lại: “Không dễ gì đến Nhật một lần, hay là chúng ta đi dạo chút nhé?”
Đường Mật đáp: “Không cần đâu, hôm qua tôi mới đi rồi, bây giờ thấy hơi mệt.”
Lâm Triệt không nản lòng nói tiếp: “Vậy chúng ta đi ăn gì đó đi, anh biết một nhà hàng kiểu Nhật khá ngon.”
“Tôi không đói.”
Đường Mật quay người lại định đi, Lâm Triệt định bắt lấy tay cô theo phản xạ, liền thấy hai người đàn ông vóc dáng thon dài đang đi về hướng này.
Người đi đằng trước là Úc Ý, mặc một bộ Âu phục ba món màu khói xám, khí chất ưu nhã nhưng mang theo cảm giác khó gần.
Hoàn toàn khác với lần gặp trước ở nhà hàng Ý.
Đỉnh mày Lâm Triệt khẽ động, thu lại cánh tay mình.
Úc Ý đi tới cạnh hai người, dừng lại liếc mắt nhìn anh, sau đó quay đầu nói với Đường Mật: “Đi thôi, đã hẹn là đi ăn rồi mà!”
Đường Mật: “…”
Hẹn lúc nào vậy??
… Úc Tâm? Không không không, Úc Tâm không thể đẹp trai như này được.
Úc Ý nhìn cô không nói gì, giống như đang chờ cô trả lời. Đường Mật đối diện với đôi con ngươi đen đẹp như ngọc thạch của anh, nói ngay lập tức: “À, đúng rồi, đi ăn.”
Lâm Triệt ở một bên tự cười trào phúng, nói với Đường Mật: “Không phải em không đói sao?”
Đường Mật đáp: “Nhưng nhìn thấy Úc tổng tôi liền đói rồi.”
…
Đến tận lúc ngồi lên xe lướt qua đường phố Tokyo, Đường Mật vẫn chưa rõ sự tình sao lại chuyển biến thành như lúc này.
Cô nhìn Úc Ý ở một bên không phát ra một lời, thử há miệng ra, sau cùng lại khép lại.
Khóe mắt Úc Ý bắt lấy hết những động tác nhỏ của cô, nhàn nhạt mở miệng: “Quan hệ của cô với Lâm Triệt rất tốt?”
Đường Mật vọi vàng phủ nhận: “Không tốt một chút nào! Còn không tốt bằng quan hệ của tôi với sếp!”
Úc Ý nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, tim Đường Mật khẽ thót, lại bổ sung: “Tôi chỉ muốn chứng minh quan hệ của mình với anh ta thật sự là không tốt mà thôi.”
Úc Ý quay đầu lại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Dùng quan hệ của tôi với cô để chứng minh quan hệ giữa hai người không tốt, chứng tỏ cô nghĩ rằng quan hệ của chúng ta cũng không tốt.”
Đường Mật:”…”
Úc tổng có phải quá mẫn cảm rồi không?
Cô nuốt ngụm nước miếng, cười bảo: “Tôi với anh là quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ của chúng ta không thể chỉ dùng ‘tốt hay không tốt’ để định vị được.”
Úc Ý hỏi: “Trong tim cô tôi chỉ là cấp trên thôi à?”
Giọng Úc Ý không có gì đặc biệt, nhưng anh vừa hỏi như thế, tim Đường Mật liền tăng tốc nhịp đập.
Úc Ý đợi một lúc thấy cô không đáp gì liền cho rằng cô đã mặc nhận như thế. Ánh mắt anh trầm xuống, lại hỏi: “Còn Úc Tâm thì sao?”
“Úc Tâm?” Đường Mật cười khô hai tiếng: “Chẳng phải anh bảo trí lực của anh ấy có chút vấn đề à? Tôi liền coi anh ấy như anh bạn nhỏ thôi hahaha.”
Úc Ý không nói gì nữa, chỉ đem ánh mắt dời ra phía ngoài cửa sổ, trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh.
Đường Mật có cảm giác như là thập tử nhất sinh.
Không lâu sau xe dừng lại, Đường Mật vốn cho rằng Úc Ý sẽ đưa cô đi một nhà hàng Nhật cao cấp nào đó, không ngờ lại là một phòng bánh kiểu Nhật.
Trong phòng bánh trang trí rất có phong cách, ngay đến nhân viên cũng đều mặc kimono đi guốc gỗ.
Giống những nhà hàng khác, ở đây cũng có phòng bao riêng, nhân viên mở cửa cho hai người, nghiêng thân mời họ vào.
Trong phòng bày bàn thấp, dài hơn rất nhiều so với những chiếc bàn thấp kiểu Nhật thông thường, một cạnh ít nhất phải ngồi được 5 người. Mặt tường hướng về phía cửa chính treo một bức tranh thủy mặc hình hoa anh đào, cánh hoa hồng nhạt nở rộ như những đám mây nhiễm hồng cả vùng trời.
Đường Mật quỳ xuống trước bàn theo Úc Ý, Úc Ý nói câu gì đó với nhân viên, đối phương lộ ra một vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó lại cung kính lui ra ngoài.
Tư thế ngồi quỳ khiến Đường Mật thấy không thoải mái, cô vụng trộm điều chỉnh lại dáng ngồi, thấy Úc Ý quay sang liền vội vàng ngồi thẳng nhìn anh cười.
Úc Ý giúp cô rót một cốc trà, đặt trước mặt cô: “Cô có thể ngồi theo tư thế bản thân thấy thoải mái nhất.”
Đường Mật trù trừ một lát, sau cùng không nhịn được vẫn phải chuyển về kiểu ngồi khoanh chân.
Ngay sau đó có nhân viên đứng ngoài cửa nói câu gì đó, cửa bị mở ra, một hàng người nối nhau đi vào.
Đường Mật nhìn những đĩa bánh Nhật các loại không ngừng được bày lên bàn, chắc đã hiểu ra vì sao lúc nãy nhân viên kia lại ngạc nhiên rồi.
Đợi người đều đi ra ngoài hết, Đường Mật mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn bày đầy trên chiếc bàn dài, hỏi Úc Ý: “Đừng nói là anh gọi hết tất cả những món của tiệm ra nhé?”
Úc Ý điềm nhiên gật gật đầu: “Đúng.”
Đường Mật: “…”
Bánh đại phúc dâu Daifuku, bánh mochi anh đào, bánh Dorayaki, bánh thạch Yokan, bánh màn thầu Kuri Manju(*), bánh bao,… Cho heo ăn cũng không nhiều thế này đâu.
(*)Chú thích các loại bánh nằm ở cuối bài.
“Cái này… chúng ta ăn hết nổi không?”
“Không cần ăn hết.” Úc Ý lấy một xiên kẹo tròn đưa cho Đường Mật: “Chỉ là ăn thử thôi.”
“Ăn thử?” Đường Mật nhận lấy xiên trên tay anh, nhìn anh không hiểu.
Úc Ý đáp: “Cô có biết trung tâm bách hóa Ánh Sao trong quảng trường Ánh Sao không, sàn diễn ở tầng dưới cùng đang sửa lại từ đầu.”
Đường Mật gật gật đầu: “Biết ạ, nghe nói phải quy hoạch lại từ đầu.”
“Ừm, tôi đã thuê chỗ đó lại, chuẩn bị biến nó thành một thánh địa bánh ngọt.”
Đường Mật ngây người, sau đó trái tim bắt đầu đập thình thịch thình thịch.
Wth(*) phải chăng cô đã biết được một cơ mật thương nghiệp siêu khủng!
(*) What the… (tác giả mượn từ đồng âm để diễn đạt nỗi kinh ngạc của Đường Mật.)
“Tôi muốn phân chỗ đó thành những cửa hàng bánh khác nhau, mỗi hàng sẽ bán những loại bánh đặc sắc của các quốc gia khác nhau, như vậy sẽ không cần đi nước ngoài, trực tiếp đến các cửa hàng bánh ở đó liền có thể nếm được mỹ thực trên toàn thế giới.”
“Nghe tuyệt quá đi!” Đường Mật thả xiên kẹo trên tay xuống, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn nhìn Úc Ý: “Như thể nhất định có thể thu hút được rất nhiều người! Chính là thiên đường cho những người sành ăn ham ăn!”
Úc Ý nhìn cô, lông mi khẽ chớp: “”Cô cũng cho rằng cách này khá hay?”
“Đâu chỉ là khá hay, phải là siêu siêu tuyệt vời! Nếu sửa chữa xong rồi tôi nhất định phải ghé thăm, phải đi một lượt tất cả những cửa hàng ở đó!”
Úc Ý hình như cũng bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khóe môi hơi nhếch lên một chút xíu: “Nhưng để làm ra những món bánh mang hương vị chuẩn, mỗi đầu bếp của từng cửa hàng đều phải lựa chọn thật thận trọng, cả việc sử dụng nguyên vật liệu, rồi chọn bán những món bánh nào, đều không thể qua loa.”
“Vâng vâng.” Đường Mật gật đầu lia lịa bày tỏ sự tán đồng.
“Tôi vốn muốn mời Yuichi phụ trách cửa hàng Nhật Bản, tiếc rằng cậu ta từ chối rồi.”
Đường Mật suy nghĩ, hỏi: “Yuichi chính là ông chủ tiệm Ngưu Lang đó?”
“Ừ.”
Đường Mật an ủi: “Không sao, mặc dù món bánh ở đó làm đúng là rất ngon, nhưng nhất định có thể tìm được người khác thích hợp mà.”
Úc Ý gật nhẹ đầu: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi đến Nhật Bản lần này.” Anh nhìn những món bánh long lanh trên bàn, nói với Đường Mật: “Bánh của phòng bánh này đã bao trọn hầu hết các kiểu bánh của Nhật, nhưng chủng loại nhiều quá, chúng ta phải chọn lọc ra mới được.”
“Ồ, thì ra là thế.” Cô bảo mà, Úc tổng sao đột nhiên lại mời cô ăn cơm, thì ra vẫn là vì công việc.
Cô mím môi cầm xiên kẹo lên, đưa lên miệng cắn một miếng: “Ừm, loại này mùi vị thanh nhẹ, nước sốt lại đậm đà, tôi nghĩ sẽ được yêu thích đấy.” Cô nuốt xuống, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó lại bảo: “Trợ lý La đâu rồi ạ? Bảo anh ấy tới ăn cùng cho nhanh đi?”
Úc Ý cầm một chiếc mochi anh đào trên bàn lên, điềm nhiên đáp: “Cậu ta tự có sắp xếp, chúng ta ăn của chúng ta là được.”
ddm: “…”
Trợ lý La quả không dễ dàng gì!
Hết chương 31