Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 76: Bị thương




—o0o—

Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, cho đến khi Harry nhớ tới cái gì đó mới né khỏi ôm ấp của Snape.

“Sao vậy?” Snape khó hiểu nhìn cậu.

“Tôi muốn đòi nợ.” Harry nghiến răng nghiến lợi nói, “Làm hại tôi không thể không đối mặt với một trăm tên Giám ngục, thật sự tức chết tôi rồi.”

Snape đợi động tác kế tiếp của Harry.

Chỉ thấy Harry huơ huơ tay trong không khí, rồi dường như đụng phải cái gì, cậu làm một động tác nắm lấy rồi kéo cái gì ra, Snape nhận ra đó là áo tàng hình của Harry.

Áo tàng hình bị mở ra, Bellatrix vô hồn cứng đơ đứng ở đó.

“Em bắt được mụ?” Snape sáng tỏ.

“Nếu không phải mụ ngu ngốc thì Giám ngục cũng sẽ không đến.” Harry nghiến răng nghiến lợi, tuy cậu không còn là thiếu niên không chống đỡ được phần lớn Giám ngục kia, nhưng hơn một trăm tên Giám ngục vẫn khiến cậu nhớ tới chuyện rất nhiều năm về trước. Cũng là một năm như vậy, tuy thời gian khác nhau nhưng cũng là một trăm tên Giám ngục khiến cậu gần như đã mất đi chú Sirius.

“Em định làm gì?” Snape đứng cạnh Harry, “Em ếm Lời nguyền Độc đoán lên mụ ta?”

Harry gật gật đầu, nhìn vẻ mặt mê man của Bellatrix, lạnh lùng hỏi, “Nói cho ta biết, đêm nay mi tới Hogwarts làm gì?”

“Chủ nhân giao cho tôi một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, muốn tôi lấy lại một vương miện đặt trong Phòng Yêu Cầu.” Bellatrix nói.

“Là ai cứu mi ra khỏi Azkaban?”

“Chủ nhân vĩ đại của tôi.”

Chẳng lẽ là chủ hồn hả? Đợi đã, Trường Sinh Linh Giá bên trong vương miện là bị phân tách sau bản nhật ký, nói cách khác không chỉ có chủ hồn mà Trường Sinh Linh Giá khác chỉ cần có ý thức của bản thân cũng sẽ biết chuyện này. Dường như Harry nghĩ tới cái gì, cậu hỏi, “Hắn lấy hình thái gì đứng trước mặt của mi?”

“Chủ nhân phái Zedilavies tới cứu chúng tôi, gia tộc Lestrange chúng tôi vẫn được chủ nhân coi trọng như trước.” Bellatrix đắc chí nói, cho dù đã bị khống chế thì người đàn bà này vẫn không quên khoe ra sự đắc ý của mụ.

Harry hiểu được, cứu đám người Bellatrix hẳn là Zedilavies đã bị Trường Sinh Linh Giá khống chế, hồn phiến kia hẳn đã nói dối cho Zedilavies đủ quyền lợi gì đó, khiến Zedilavies truyền lại lệnh của hắn. Mà chỉ có một mảnh linh hồn của hắn thì sức mạnh ở xa không đủ, cho nên hắn đã nghĩ tới vương miện đặt trong Hogwarts, chỉ có địa điểm đặt vương miện là không bố trí phòng ngự thôi.

Có lẽ bọn chúng còn phái người đi tìm Lucius muốn cầm lại bản nhật ký, ai mà biết được.

“Ha, muốn thay thế được vị trí chủ hồn.” Harry hiểu rõ nở nụ cười. Cậu đưa ra cái gì đó đặt vào trong tay Bellatrix, “Trong vòng mười phút giao cái này cho chủ nhân của mi, về phần bạn đi cùng mi không trở về, tin chắc chủ nhân của mi sẽ rất hài lòng khi bọn chúng vì cam đoan cái thứ trên tay mi giao được đến chủ nhân mà hy sinh, sau đó đi tìm Cúp Vàng mà năm đó chủ nhân của mi đưa mi bảo quản, lấy tới đây cho ta.”

Dưới ám chỉ của Harry, Bellatrix lại khôi phục bộ dáng điên cuồng trước đó, nhưng dường như mụ không nhìn thấy Harry, chỉ lo cầm vương miện giả trong tay cất tiếng cười to, nhanh chóng độn thổ.

“Em cho hắn cái gì vậy? Vương miện thật sự sao?”

“Không.” Vương miện thật sự còn đang nằm trong phòng ngủ của cậu kìa, “Tôi nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mà bọn chúng làm hồi tôi năm thứ tư, bọn chúng biến cúp của tôi thành Khóa Cảng, chẳng qua tôi cũng chỉ học tập bọn chúng mà thôi.” Gậy ông đập lưng ông mà.

Snape nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, không thể không nói, thật sự là có thù tất báo, thật đúng là tác phong của Slytherin mà.

Cúp bị đổi đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, tên nhóc này lại vẫn nhớ rõ như vậy.

“Hừ, tôi đương nhiên nhớ rõ rồi,” Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Snape, Harry nhướng mày nói, “Đó là sự đối mặt đầu tiên khi tôi còn là học sinh với Voldemort, còn bị hắn lấy máu của mình nữa.” Cedric chết trước mặt cậu khiến lần đầu tiên cậu hiểu được chính mình nhỏ yếu, khiến cậu hiểu được sự đau đớn khi nhìn người khác chết vì mình, đó là lần đầu tiên cậu đối diện trực tiếp với đen tối, làm sao lại có thể quên được chứ?

Chưa tới mười phút, trong không khí liền truyền đến một tiếng vang trầm đục, Harry nhanh chóng ếm một thần chú trói buộc lên người này ngay khi vừa rớt xuống. Rất may mắn vì đối phương không nghĩ thứ mà Bellatrix mang về là Khóa Cảng, trong nháy mắt kinh ngạc thì hắn đã bị thần chú trói buộc của Harry đánh trúng, không thể động đậy.

“Mi chẳng qua cũng chỉ là một mảnh linh hồn mà thôi.” Harry từ trên cao nhìn xuống hắn.

Zedilavies nhìn chằm chằm Harry, đôi mắt mày đỏ dưới ánh sáng mờ mờ lại phá lệ dọa người.

“Nếu là chủ hồn thì không chừng khi lấy được vương miện hắn sẽ ếm một tá thần chú kiểm tra đo lường đảm bảo là vương miện thật mới có thể động tay vào, nhưng mi quá nóng vội rồi, muốn nhanh chóng dung hợp linh hồn mà.”

Nếu là chủ hồn, vậy thì sẽ vì phân tách linh hồn mà tính cách trở nên đa nghi, hắn tuyệt đối sẽ bỏ xuống lấy thần chú kiểm tra đo lường Trường Sinh Linh Giá của mình không có chuyện gì mới có thể tự động tay vào. Bản thân Voldemort trời sinh đã có tính đa nghi, sau khi chia linh hồn của mình càng thêm không tin tưởng bất cứ người nào khác.

Theo lý mà nói, hồn phiến trên người Zedilavies cũng có thể có tính cách như vậy, nhưng sự vui sướng có thể dung hợp được linh hồn lại bao phủ hắn, cho nên hắn mới có thể không phòng bị tiếp nhận vương miện Bellatrix mang về, kế hoạch Harry nhờ đó mới có thể thành công.

“Ba!” Trong không khí lại truyền đến một âm thanh, Bellatrix vô hồn đưa Cúp Vàng cho Harry.

Trên mặt Zedilavies bắt đầu xuất hiện sợ hãi.

Harry nhẹ nhàng cười cười, “Xem ra, Chúa tể Hắc ám luôn luôn không sợ trời không sợ đất chỉ có khi đối mặt với cái chết mới có thể xuất hiện sợ hãi, nếu nhóm Tử thần Thực tử của mi nhìn được dạng này của mi thì cũng sẽ nghi như thế thôi.”

Harry niệm thần chú, bắt ép linh hồn bám trên người Zedilavies vào trong Cúp Vàng.

Zedilavies thét chói tai, dường như linh hồn bên trong cậu ta không muốn đi ra làm cho cậu ta đau đớn.

Harry chớp chớp mắt, lại niệm thêm vài thần chú.

Một mảnh linh hồn không hoàn toàn không thể nào là đối thủ của Kẻ Được Chọn trải qua kinh nghiệm chiến tranh được, cho dù cố gắng phản kháng lại nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Harry ép trở về trên Cúp Vàng.

“Ý tưởng muốn thay thế được chủ hồn trong đầu mi rất tốt,” Harry nhìn Cúp Vàng nói, “Nhưng tiếc là, đã có người cố gắng làm chuyện này rồi, có lẽ ta có thể dung hợp nhóm các ngươi lại chăng?” Xóa đi tư tưởng của đối phương, hóa thành một mảnh linh hồn ban đầu cái gì cũng không có, rồi dung hợp nó với linh hồn của Tom, phương pháp này hẳn là có thể làm. Bọn họ đều là Trường Sinh Linh Giá bị Voldemort chia tách ra, dung hợp một chỗ chỉ làm tăng sức mạnh mà không đối nghịch, hơn nữa nhiều thêm một mảnh linh hồn cũng khiến cơ thể thật của Tom có thêm một phần tỷ lệ thành công.

“Em định dung hợp hắn và người kia sao?” Đối với Snape mà nói, anh vẫn không thể nào nói được cái tên Tom này.

“Tôi bắt đầu tạo cơ thể thật cho Tom, dung hợp sẽ tốt hơn cho anh ta.” Harry cười trả lời, “Anh ta sẽ rất vui, anh ta muốn thoát khỏi bộ dáng quỷ kia đã lâu lắm rồi.”

Snape nhẹ nhàng xoa xoa tóc của Harry, tóc dài được Harry buộc lên đã không còn bù xù như kiếp trước mà cực kỳ mềm mại, bị tay Snape xoa nhẹ vài cái cũng không lộn xộn, “Trở về thôi.”

“Ừ.” Chắc tiệc tối cũng đã chuẩn bị kết thúc, cậu cần phải chạy về trước khi mọi người trở về lôi vương miện ra, hẳn Tom đã đợi không kịp rồi.

Harry ếm vài thần chú lên trên Cúp Vàng, cất thật cẩn thận rồi mới đi lấy áo tàng hình.

“Harry…” Trong chớp mắt có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nghe được tiếng la hoảng hốt của Snape vang lên đũa phép của Harry nhanh chóng nâng lên đánh ra thần chú vào nơi cậu cảm thấy nguy hiểm, cùng lúc đó cậu nhận đến sự va chạm cực lớn – Snape đẩy cậu.

Harry bị lực đẩy mạnh cực lớn ngã xuống, Snape nằm trên người cậu, hơn nữa không định đứng lên. Harry cảm thấy có chất lỏng ấm áp gì đó chảy từ hai má của mình xuống dưới, cậu ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

“Giáo sư!” Harry kinh hoảng la lên.

Không ai trả lời cậu, Snape im lặng đến đáng sợ.

“Giáo sư!” Harry giúp đối phương để hai người đều đứng lên, lúc này một thần chú đánh tới chỗ bọn họ, nhưng bị Protego của Harry ngăn lại.

“Chúng bay đi tìm chết cho ta hết đi!” Bellatrix đã lâm vào điên cuồng triệt để kêu chói tai, mặt mụ đều là máu, xem ra vừa bị thần chú của Harry đánh trúng rồi. Mụ biết mình không duy trì được bao lâu nữa, cho nên dùng hết sức mình muốn Harry chôn cùng.

Harry không ngờ Bellatrix lại có thể giải được Lời nguyền Độc đoán của mình, người đàn bà này trung thành với Voldemort đến nỗi Harry không thể nào hiểu được.

Bellatrix xuất thân từ thế gia pháp thuật hắc ám, Harry biết dù Lời nguyền Độc đoán của mình có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa cũng không thể khống chế được mụ bao lâu, nhưng Harry biết chắc chắn không thể nào nhanh như vậy được. Vậy cũng chỉ có một giải thích, Bellatrix biết Harry phân nhiệm vụ cho mụ không có lợi cho Voldemort, bản thân Bellatrix lại không muốn phản bội Voldemort, đó cũng làm cho mụ có thể giải được Lời nguyền Độc đoán nhanh như thế.

“Giáo sư?” Harry nhịn không thể kiểm tra cơ thể của Snape, toàn bộ cánh tay của Snape toàn là máu, xem ra Bellatrix vừa đánh tới không chỉ là một thần chú, xem ra Snape ngã xuống cậu đồng thời đã tránh được Lời nguyền Chết chóc, nhưng vẫn không thể tránh được vài pháp thuật Hắc ám nhỏ rồi.

“Crucio.” Harry giơ đũa phép của mình.

Bellatrix vốn không còn sức lực không thể né tránh, mụ xem thần chú hướng tới mình, trên mặt mang theo khinh thường.

Trong mắt mụ, Harry có thể phóng được Lời nguyền Độc đoán chỉ là đúng lúc, Crucio không thể nào mà một học sinh năm thứ ba ếm ra được.

Nhưng rất nhanh mụ đã tính sai, khi thần chú đánh vào cơ thể của mụ, đau đớn lập tức lan tràn toàn bộ cơ thể mụ ta.

“Aaaaa!” Nỗi đau đớn không thua sự trừng phạt của chủ nhân dành cho mình thổi quét mà đến, Bellatrix kêu lên.

Harry lạnh lùng nhìn Bellatrix đang lăn lộn trên mặt đất, Snape bị thương lại một lần nữa nhắc nhở Harry, Bellatrix không thể lưu lại, kiếp trước mụ đã hại chết chú Sirius. Lúc này nếu không phải Snape nhanh nhẹn, như vậy Lời nguyền Chết chóc đó sẽ đánh trúng Snape, nghĩ vậy, sau lưng Harry toát ra một thân mồ hôi lanh.

Bellatrix không thể lưu lại được!

Harry nâng Snape dậy, đũa phép chỉ vào Bellatrix, một thần chú thẳng tắp đánh trúng mụ ta.

“A a a a!” Bellatrix càng kêu lên đau đớn hơn trước đó, bị ngọn lửa quỷ liếm toàn bộ cơ thể tra tấn mụ, nhưng mụ không thể giải thoát.

Harry không quay lại, ếm thêm một thần chú tĩnh âm lại nơi này, sau đó nửa đỡ nửa ôm Snape, khoác áo tàng hình về Hogwarts.

Một lúc sau thì thần chú tĩnh âm ở nơi này sẽ biến mất, nhưng sẽ không ai biết được nơi này đã phát sinh chuyện gì, mà cụ Dumbledore lo lắng vì dao động pháp thuật Hắc ám ở nơi này, Harry biết sau khi mình nói ra tất cả, đối phương cũng sẽ không nói gì nữa.

– Hết chương 76 –

Tác giả có lời muốn nói: Haizzz, Bellatrix điên cuồng ta cũng không thể giải thích được, vẫn là cho mụ cháy thành tro để không làm thêm chuyện tình không rắc rối nào nữa gây rắc rối cho Har và Sev đi.