Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 71: Tình Dược




—o0o—

Nghe nói ngày đó, âm thanh lớn nhất vang trong phòng học không phải là tiếng nổ vạc, cũng không phải là tiếng Snape mắng học trò, mà chính là tiếng thét thảm thiết của Draco vang vọng toàn bộ lâu đài Hogwarts.

Nghe nói Snape đã dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể cứu chữa được mái tóc của Draco, mà trực tiếp cho Draco xin phép về nhà. Vì cậu không muốn vác cái đầu ngắn ngủn đi gặp người khác, cho dù cậu đã có thể dùng thần chú lẫn lộn để mê hoặc ánh mắt của mọi người nhưng cậu vẫn kiên trì chờ cho đến khi hiệu quả của độc dược trôi qua mới trở về. Mà biết rõ một nhà Malfoy cực kỳ chú trọng vào vè bề ngoài của mình, Snape đau đầu đồng ý xin phép của Draco.

Cho đến tận khi chuyện của Draco kết thúc thì Snape cũng cho người thông báo tới Harry, cấm túc của Harry bắt đầu từ tám giờ tối, địa điểm ở trong hầm, nhưng không ngờ không lâu sau thì người thông báo kia cực kỳ khủng hoảng đi về.

“Thưa chủ… nhiệm.” Cậu ta lắp bắp nói.

Snape chú ý đối phương gọi mình là ‘chủ nhiệm’ mà không phải ‘giáo sư’, anh nhíu mày, nói cách khác thông tin mà đối phương mang đến là nội bộ trong Slytherin.

“Thủ tịch Potter cậu ấy…” Đối phương nuốt nuốt nước bọt, không dám nói tiếp.

Potter? Harry! Trong lòng Snape nhói lên, anh bỗng nhiên có một loại dự cảm không hề tốt.

Cuối cùng, con rắn nhỏ kia cũng không dám nói tiếp, chỉ nghiêng người tránh đường nói, “Thầy vẫn nên đi xem ạ, thủ tịch đang ở trong phòng sinh hoạt chung.”

Chẳng lẽ Harry đã xảy ra chuyện gì sao?

Snape sớm đã không còn tức giận vung áo choàng đi ra ngoài, đương nhiên, nhìn qua cũng không khác cách đi đường bình thường của anh, giống về vạt áo chùng tung bay, giống về cách bước chân, chỉ có đáy mắt lộ ra tia vội vàng mới tiết lộ ra tâm tình lúc này của anh.

Vị bạn học báo tin kia cũng bước nhanh theo sau Snape, trên mặt vẫn mang theo vẻ khó xử.

Phòng sinh hoạt chung không đóng cửa, ở đó có một học trò có vẻ là đang chờ anh, xem khi nào thì anh đi đến.

“Tránh ra.” Snape nói, người nọ nhanh chóng tránh ra.

Snape vừa mới bước vào phòng sinh hoạt chung thì lập tức dừng bướcại. Cho dù vì đột nhiên dừng lại làm cậu nhóc học trò phía sau đập vào người thì anh cũng không hề phun nọc độc lên người thằng bé – hiện tại anh thầm nghĩ đem hai tên ngu ngốc trong phòng sinh hoạt chung kia ra mắng té tát một lần.

Trong phòng sinh hoạt chung, Harry đang treo trên người Blaise, vẻ mặt say đắm yêu thương. Dường như Blaise rất xấu hổ, cậu ta không ngừng đẩy Harry ra nhưng cũng không thể vứt xuống được.

“Cưng à, chúng ta đi hẹn hò ở Hogsmead cuối tuần này đi, nghe nói tiệm Công Tước Mật ra sản phẩm mới đó. Chúng ta có thể đi xem một lần, cậu cảm thấy thế nào?” Harry đang treo trên người Blaise, híp mắt cười tươi nhìn Blaise.

“Trò Zabini, có lẽ trò có thể giải thích xem hai người các trò đang làm gì trong phòng sinh hoạt chung thế này.” Snape lạnh lùng nhìn Blaise, đáng chết, anh có một xúc động muốn giết người.

“Giáo sư, rốt cuộc thầy cũng đến rồi!” Nghe được giọng nói của Snape, ánh mắt Blaise nhìn qua người tới cứu mình như Đấng cứu thế, “Mau cứu con đi ạ, Harry uống nhầm Tình Dược.”

Cái gì? Tình Dược? Snape mặt càng đen.

“Trò Zabini, rốt cuộc là sao lại thế này?”

“Thưa giáo sư, có thể để Harry bỏ con ra trước được không ạ?” Blaise vẻ mặt đau khổ nói, dường như việc Harry đang đu lên người thật sự làm cậu rất khó chịu.

“Không đâu,” Vẫn say đắm nhìn Blaise, Harry lập tức phản đối, “Mình muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cậu cơ, ai cũng không thể chia cách đôi ta đâu.” Cậu lớn tiếng tuyên bố.

Chưa từng gặp qua bộ dáng thủ tịch nhà mình như vậy, nhóm rắn nhỏ Slytherin mở to hai mắt nhìn, cho dù là trúng Tình Dược đi nữa cũng không thể nào biến tính cách trở thành… một Gryffindor như thế này đâu!

Bọn họ không biết là bọn họ đang nhìn đến bản chất thật nhất của Harry, tính cách chân thật nhất.

Sau hơn hai trăm năm Harry đã học được bình tĩnh, học được cách ở chung với Slytherin, học cách giả vờ mình thành Slytherin, nhưng bản chất của cậu vẫn là Gryffindor, cho dù lăn lộn ở trong hang rắn vài năm, thì sư tử dù sao vẫn là sư tử.

Sau khi Harry trúng Tình Dược, những bộ mặt giả vờ bên ngoài đã vứt bỏ hoàn toàn, Harry không chỉ là một Gryffindor dũng cảm táo bạo, mà còn chứa dòng máu trực hệ của gia tộc Potter.

Người trong gia tộc Potter khi yêu đều có thể làm ra những chuyện khiến người khác giật mình rớt cằm xuống đất, huống chi Harry trúng Tình Dược lại đang vô cùng ‘yêu say đắm’ Blaise nữa chứ.

“Giáo sư…” Blaise đau khổ nhìn Snape, trong mắt tràn ngập ý tứ cầu xin giúp đỡ.

“Cưng à, cậu chán ghét mình sao, vì sao cậu vẫn không nhìn mình chứ.” Nhìn ánh mắt ‘tình yêu sâu đậm’ của Blaise về phía Snape, Harry giận dỗi chớp chớp đôi mắt xanh biếc, nhìn qua dường như chỉ cần Blaise dám nói ‘không’ thôi thì cậu sẽ khóc cho Blaise xem.

“Harry… Mình không phải…” Mình không phải là người yêu của cậu, mình chỉ là bạn của cậu mà thôi!

Blaise còn chưa nói xong, Harry vui vẻ hôn chụt lên má Blaise một cái, “Mình biết cậu thích mình nhất mà!” Cằm Blaise rớt trên mặt đất, thậm chí quên cả hít thở.

Harry lại nghiêng đầu nhìn Snape, dường như uy hiếp nói, “Này, Severus thầy có nghe được không, Blaise nói cậu ấy thích tôi đó. Cho nên thầy không được có ý với cậu ấy đâu nha, cậu ấy nhất định sẽ ở bên cạnh tôi, thầy vẫn nên đi tìm người khác đi.”

Quần của Merlin, râu của Merlin, … của Merlin… Ôi! Một đám rắn nhỏ không hẹn mà cùng rớt cằm.

Thủ tịch bọn họ không chỉ đang yêu – cho dù do độc dược quấy rối nhưng cứ tạm thời tính là đang yêu đi – Zabini, lại còn coi chủ nhiệm nhà mình là tình địch, hơn nữa trực tiếp gọi thẳng tên của chủ nhiệm, Tình Dược quả thật quá đáng sợ!

Mặt Snape dường như có thể mài ra cả mực!

Anh giơ đũa phép, nhuần nhuyễn đánh ngã tên ngu ngốc còn đang cọ cọ trên người Blaise kia, cho dù có sức mạnh lớn đi nữa thì Harry vẫn luôn chú ý tới Blaise nên chưa kịp đánh lại, bị thần chú của Snape làm cho hôn mê.

Dường như tất cả những người đang ở đây đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ôi Merlin à, thủ tịch như vậy rất khủng bố!

“Hiện tại nói xem,” Snape nhìn những người ở xung quanh, giọng nói khẽ khàng cộng thêm ánh mắt lạnh lùng thành công làm đám người run rẩy, sự tức giận của chủ nhiệm lại tăng lên rồi.

“Hửm?” Không thấy ai mở miệng, giọng nói Snape càng nhỏ, “Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc tên ngu ngốc không có đầu óc nào lại mang Tình Dược vào trong phòng sinh hoạt chung hả.” Hơn nữa sao Harry lại thế này, lại có thể uống hết cả Tình Dược?

“Thưa chủ nhiệm…” Blaise vẻ mặt cầu xin, “Tình Dược là của con, nhưng con không ngờ Harry lại uống phải nó.” Sao cậu lại biết chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi cậu trở về thì Harry đã uống xong Tình Dược rồi, đó lại còn là Tình Dược tinh chế nữa chứ.

Snape nhìn Blaise, ánh mắt lạnh lùng làm Blaise cảm thấy giờ cậu nên thắt cổ tự sát thì tốt hơn.

“Con không phải cố ý.”

Hóa ra, Blaise nhận được Tình Dược mà mẹ mình gửi tới – trên thư mẹ cậu đã viết ‘Nó có thể giúp con phát triển tình yêu, con trai yêu quý à, hãy hưởng thụ tuổi thanh xuân của con đi’, thật sự làm Blaise đau đầu. Theo tình huống hiện tại cậu thật sự vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì mẹ cậu muốn cậu ‘hưởng thụ’ tuổi thanh xuân của mình hay lại hy vọng con trai mình đều phải vượt qua tương lai trong cấm túc chứ? – Blaise vốn định xử lý nhưng vì Pansy lại gọi cậu, cậu thuận tay đặt lọ Tình Dược trên bàn rồi rời khỏi. Học trò Slytherin chưa bao giờ nghịch đồ vật của người khác nên Blaise rất yên tâm đặt chai ở đây, lại có Harry để mắt, có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Blaise không nghĩ tới, người khác không gặp chuyện không may, lại cứ là Harry vì đầu óc hoảng hốt mơ màng, lo lắng Snape sẽ báo cấm túc vào buổi tối, đang rối tung đầu nghĩ ngợi nên làm thế nào để đối diện với Snape nhưng vẫn không biết làm sao, Harry thuận tay coi nó là nước bí đỏ uống vào. Mà rất không khéo lúc Blaise trở về lại nhìn thấy hình ảnh này đầu tiên, cậu thét lên một tiếng gây sự chú ý của Harry, vì thế sự tình không thể nào cứu chữa được nữa.

Cho nên khi Snape chạy tới thì thấy được cảnh tượng Harry đang cọ cọ trên người Blaise.

Bởi Tình Dược không cho thêm tóc của ai vào nên người uống xong Tình Dược tinh chế này sẽ yêu ngay người đầu tiên mình nhìn thấy, hơn nữa hiệu quả lại hơn hẳn Tình Dược bình thường mà khi nào kết thúc thì phải đợi Snape điều chế ra giải dược. Nhưng Blaise cảm thấy đây không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể giải quyết vì cậu tin chắc Tình Dược mà mẹ cậu gửi tới có pha trộn thêm thứ gì đó.

Snape lạnh lùng nhìn Harry ngã trên mặt đất, hồi lâu sau anh cúi đầu cầm lấy cái chai còn sót một ít chất lỏng bị ném ở bên cạnh, thuận tay ôm lấy Harry rồi quay người rời đi.

Blaise thở phào nhẹ nhõm.

Snape đi tới cửa thì ngừng lại, giọng nói nhẹ nhàng lại có thể làm một đám người ở đây đều nghe rõ ràng, “Mọi người, một trăm bản hành vi thủ tục của Slytherin, trò Zabini gấp đôi, thuận tiện thêm ba tháng cấm túc, tin chắc rằng như vậy có thể giúp trò càng ngày làm việc càng thêm cẩn thận.”

Sắc mặt một đám rắn nhỏ càng thêm xanh mét, một trăm bản? Một trăm bản cơ á!

Blaise khóc không ra nước mắt, cậu trêu phải ai ghẹo phải ai thế này!

Snape ôm Harry về tới hầm, hung hăng ném lên sô pha, Harry co lại, than một tiếng dường như Snape làm cậu đau. Đáy mắt Snape chợt lóe lên một tia lo lắng, tiến lên kiểm tra xem cơ thể Harry có bị đập mạnh hay không – tuy sô pha của anh rất mềm mại không thể nào làm bị thương nhưng anh vẫn lo lắng – nhưng ai biết đột nhiên lúc này Harry nỉ non một câu, “Blaise, hẹn hò với mình đi.” Được rồi cho dù bị thần chú hôn mê đánh ngất cũng không thể nào ngăn cảm người trúng Tình Dược sản xuất nội tiết tố được.

Snape dừng một chút, lửa giận lại chớm lên đáy mắt, anh hừ lạnh, “Rầm!” một tiếng hung hăng đóng lại cửa phòng điều chế độc dược. Trước đó anh không nên chỉ cấm túc Blaise ba tháng thôi đâu, hẳn là vẫn nên cấm túc cho đến khi tốt nghiệp mới dừng.

Mà Harry còn đang ngủ sâu trên sô pha, cho dù tác dụng của thần chú hôn mê đã qua nhưng cậu vẫn còn đang ngủ.

Hơn nửa tiếng sau, Snape bưng một ly độc dược ra ngoài, Tình Dược mà mẹ Blaise gửi đến có pha thêm một số thứ khác, trong khoảng thời gian ngắn anh không kiểm tra được rốt cuộc là gì – anh hận cái bí quyết độc dược mà gia tộc cổ xưa không muốn cho người biết kia – cho nên anh tạm thời điều chế giải dược cơ bản nhất cho Tình Dược, hy vọng nó có hiệu quả.

Anh nâng Harry còn đang ngủ say dậy, cho Harry nuốt độc dược, động tác rất thô lỗ làm khá nhiều độc dược chảy vào xoang mũi Harry làm Harry bị sặc mà tỉnh.

“Khụ khụ…” Sau một trận ho khan, Harry mở mắt.

“Tỉnh rồi.” Snape nhìn đối phương nói.

Harry chớp chớp mắt nhìn Snape, hơi mê man nói, “Severus, vì sao tôi lại ở đây thế?”

Snape nhướng mày, “Hửm, Kẻ Được Chọn vĩ đại đã quên mất chuyện ngu xuẩn mình làm lúc trước rồi sao?”

“Lúc trước?” Harry chớp chớp mắt, bỗng nhiên vỗ mạnh vào đầu, “A tôi nhớ ra rồi!”

“Hừ.” Snape hừ lạnh nói.

Harry vội vàng đứng lên, vội vàng nói, “Tôi vừa mới hẹn Blaise mà, trời ạ, cậu ấy còn chưa trả lời tôi đâu nha. Sao tôi lại hỏi mới được một nửa mà đã rời khỏi vậy. Cưng à, đợi tí nhé, hiện tại mình đi tìm cậu đây…”

Snape mặt không chút thay đổi nhìn Harry lại té xỉu, đũa phép trong tay anh run nhè nhẹ.

Anh không chỉ nên cấm túc tên nhóc kia, hẳn là anh nên cho tên nhóc kia uống Tình Dược rồi ném vào trong hang nhện tám mắt mới đúng!

– Hết chương 71 –

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Har thật thất bại mà, ngay cả Tình Dược cũng uống hết, haizzzz, con trai à, ta nên nói nhóc như thế nào mới tốt đây?