Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 39: Tìm được chú Sirius




Ngày hôm sau, Harry đáp ứng lời mời đến trang trại Hang Sóc.

Cho dù Harry không còn là học sinh Nhà Gryffindor nữa, bác Molly vẫn cư xử với cậu bình thường như đang đối đãi với con cháu, khiến cho đôi song sinh phải kêu to không công bằng.

“Hic hic, mẹ thân yêu à, mẹ không thể như vậy.” Fred nhìn mẹ mình vẫn không ngừng gắp đồ ăn vào bát Harry kêu lên.

“Mẹ chưa từng làm vậy với chúng con à.” George nói tiếp.

“Điều này làm cho chúng con cảm thấy……”

“Harry mới là con ruột của mẹ đó.” Đôi song sinh đồng thanh nói.

“Nếu các con cũng ngoan như Harry thì mẹ sẽ đối xử như thế với các con.” Bác Molly hung tợn nhìn đôi song sinh luôn khiến mình phiền lòng, trong giọng nói cũng không hề mang nặng ý tứ trách móc.

Đây là thiên tính của người mẹ, cho dù con mình có nghịch ngợm như thế nào đi chăng nữa, bà cũng sẽ bao dung cho con của mình. Harry nhìn đôi song sinh cùng bác Molly đang ồn ào, mỉm cười nghĩ.

“Đây, con yêu, con cần phải ăn nhiều một chút, con rất gầy đó.” Bác Molly nhìn Harry, bất mãn nói, “Gia tinh trong nhà con làm gì vậy, nghe nói con kế thừa gia tộc, vậy chuyện gia tộc nhất định đã đủ bận rộn rồi, chúng nó không biết tăng thêm cho con thực phẩm dinh dưỡng sao!”

Haiz, đừng để July nghe được câu này, nói cách khác, mỗi bữa tối trong nhà cậu luôn luôn bày một bàn dài đầy thức ăn. Merlin biết, mỗi lần ba oán giận cậu rất gầy, nhóm gia tinh phụ trách phòng bếp luôn luôn xuất hiện đầu tiên, vừa kêu gào chúng nó không tốt vừa đập đầu vào tường.

“Vâng, cám ơn bác.” Harry trả lời, không cự tuyệt ý tốt của bác Molly.

“A, chúc mừng mẹ đã có được đứa con thứ tám!”

“Chúc mừng nhà chúng ta đã có thêm một thành viên mới!”

Đôi song sinh nhìn Harry và mẹ họ, trăm miệng một lời nói.

Bọn họ cũng quen biết không tính là tốt lắm với Kẻ Được Chọn nhưng thiếu niên này thành tích học tập tốt lại ôn hòa với người ngoài, đúng khẩu vị của đôi song sinh nên bọn họ quyết định làm bạn với cậu.

Harry chớp chớp mắt với bọn họ, “Rất vui được gia nhập với mọi người.”

“Harry, không thể không nói, hình ảnh mới của cậu,” Đây là lời của Ron vẫn đang trong trạng thái ngây dại, “Rất xinh đẹp.” Cậu chàng ấp a ấp úng nói.

“Ron à,” Harry bất đắc dĩ, “Mình hy vọng cậu nói ‘đẹp trai’ hơn nhiều.”

“Mình chỉ sợ, cả đời cũng sẽ không nói được ra những lời này.” Không chịu lừa gạt Harry, Ron thành thật nói.

Harry bóp trán, khi còn đeo kính vẫn tốt mà, đến khi không đeo nữa lại được khen bằng từ ‘xinh đẹp’. Haizzz, tất thối Merlin, là con trai thì không thích từ này mới đúng, vì sao Draco và Ron đều dùng từ này miêu tả mình cơ chứ?

Harry ở đây vài ngày, nhưng cậu lại thủy chung không phát hiện ra bóng dáng chú Sirius, mắt thấy sinh nhật mình đã qua, sáng sớm ngày mồng hai tháng tám cậu sẽ trở về biệt thự thôi. Chiều tối ngày mồng một tháng tám, cậu quyết định ăn may một lần

Sau bữa tối, cậu tìm khoảng trống né tránh nhà Weasley, hoảng hốt tới nơi đã gặp con rắn lớn kia. Đây là một ngọn đồi nhỏ, ở đây tầm nhìn tương đối rõ ràng quang đãng.

Nhưng không đợi Harry tìm được vị trí đám chó hoang liền bị dao động pháp thuật quen thuộc hấp dẫn chú ý.

Tuy rằng cảm thấy đối phương không nên xuất hiện ở đây nhưng cậu vẫn ôm tâm tình nửa tin nửa ngờ truy tìm dao động pháp thuật kia mà đi tới.

Harry biết chung quanh trang trại Hang Sóc có một rừng cây nhỏ nhưng ở đây yên lặng hoang vắng sẽ không có nhiều người tới nơi này, điều này làm cho cậu có nghi ngờ, vì sao đối phương lại tới đây?

Không đợi cậu xoay người, một thần chú đánh tới cậu, cảm nhận được nguy hiểm cơ thể theo bản năng làm động tác tránh né, đối phương cũng không hết hy vọng liên tiếp tung ra hai ba ác chú tới đây.

Harry vội vàng ếm phòng hộ trước mặt mình, đồng thời la lớn, “Giáo sư Snape, là con.”

Đối diện, pháp thuật nhất thời dừng lại, thầy Snape mặc áo choàng đen nghiêm mặt xuất hiện trước Harry, “Ha, xem ra, Kẻ Được Chọn của chúng ta gần đây rất thích trò chơi trinh thám?”

“A, con cũng không theo dõi thầy, chẳng qua cảm nhận được chung quanh có dao động pháp thuật quen thuộc liền tới nhìn xem.” Harry vô tội nhìn thầy Snape, “Nhưng không đợi con rõ ràng, thầy đã dùng thần chú liên tiếp với con rồi.”

“Hừ, tâm tình tò mò của Gryffindor,” Snape lạnh lùng hừ nói, “Trò ở đây làm gì hả, trò Potter?”

“Ron mời con tới đây làm khách,” Harry nhún nhún vai nói, “Cũng tiện tìm hiểu tin tức ba đỡ đầu của con luôn. Con có được một ít tin tức liên quan tới chú ấy, hình như gần nhất chú Sirius đã tới nơi này.”

“Trò vẫn ngu xuẩn như cũ, trò Potter.” Thầy Snape nói, “Trò hẳn là biết lúc này đây người giữ bí mật không hề thay đổi nhưng ba mẹ trò vẫn chết.” Thần chú giữ bí mật là tuyệt đối an toàn, chỉ cần người giữ bí mật không nói ra thì cho dù là dùng Lời nguyền Độc đoán hay Chân Dược thì cũng không có tác dụng.

“Con biết nhưng con chỉ muốn hỏi một chút thôi,” Harry kiên trì ý kiến của mình, “Hơn nữa bọn họ đều nói rằng khi bắt được chú Sirius phát hiện Dấu hiệu Đen trên tay chú, nhưng trong những lần họp Tử thần Thực tử thầy có từng bắt gặp Chúa tể Hắc ám in dấu hiện lên chú ấy hay sao?”

Snape nhất thời nghẹn lời.

Quả thật, anh chưa từng gặp qua. Thời kỳ cuối, Chúa tể Hắc ám ngày càng thích thú giết hại phù thủy hoặc Muggle, không hề tích cực tìm kiếm tùy tùng như lúc trước, anh căn bản không biết con chó ngu ngốc kia khi nào thì bị in dấu hiệu nữa.

“Cũng giống như năm đó tất cả mọi người đều cho rằng thầy giết cụ Dumbledore vì hoàn thành mệnh lệnh của Voldemort. Cho tới tận khi con biết được thầy bắt buộc phải làm vậy, chuyện đó nói cho con biết nhất định không thể tin tưởng bề mặt ngoài nông cạn. Huống chi hiện tại căn bản con chưa nhìn thấy chú Sirius, những chuyện liên quan đến chú ấy phản bội toàn bộ là nghe từ người khác. Cho nên con cảm thấy con phải tìm được chú hỏi chú rõ ràng là vì sao, nếu thật sự chú ấy phản bội ba mẹ con…”

Còn lại, Harry không nói tiếp nữa nhưng Snape chú ý tới tay Harry đang cầm đũa phép hơi hơi nắm chặt lại.

Snape biết, nếu con chó ngu ngốc kia thực sự phản bội Lily thì thiếu niên trước mắt này sẽ tự tay xử lý cậu ta. Bởi vì thằng nhóc này sẽ không thể tiếp nhận được ba đỡ đầu kiếp trước đã từng luôn luôn quan tâm, lo lắng cho mình lại biến thành một tên phản bội không hơn không kém trong kiếp này.

“À giáo sư, sao thầy lại ở đây, xung quanh chỗ này hẳn là không có dược liệu để thầy hái mới đúng.” Harry tò mò hỏi.

Câu hỏi của Harry làm Snape nhất thời trầm mặc, anh cần phải nói như thế nào đây? Nói rằng mình biết được chuyện đám chó hoang ở chỗ này nên đoán con chó ngu ngốc kia định tới xem xét tình huống trước khi người Bộ Pháp thuật đến sao?

Anh tuyệt đối không thừa nhận là vì nhớ tới biểu tình vui sướng năm đó của thằng nhóc kia sau khi biết mình có một người ba đỡ đầu cho nên nhất thời mềm lòng mới chạy tới nhìn xem.

Rất nhanh Snape phát hiện mình không cần trả lời vấn đề này, vì anh và Harry đều sâu sắc phát hiện ra có người…hoặc là nói có động vật đang đi tới gần. Harry thậm chí phản xạ có điều kiện đánh một ác chú tới đó. (Nguyệt Nguyệt: Nhóc à, vì sao cậu chưa biết đây là ai mà đã trực tiếp đánh thần chú tới vậy, giống hệt một người nào đó á?)

Harry biết mình đánh hụt, ngay khi cậu định ếm thêm vài thần chú nữa thì có cái gì đó xuất hiện trước mặt cậu.

Đó là một con chó lớn màu đen.

Thân hình nó rất lớn nhưng lại có vẻ gầy nhom lộ cả xương, lớp lông màu đen nhìn bết dính hình như đã rất lâu rồi chưa được tắm rửa, nhìn qua rất bẩn thỉu, ánh mắt đầy tơ máu không hề chớp nhìn Harry, Harry nhận ra được vui mừng, đau đớn cũng như hối hận trong mắt nó.

Đây là chú Sirius! Harry cực kỳ xác định.

Cậu thoáng đi lên vài bước nhưng Sirius cảnh giác lui về sau, khi nhìn thấy Snape ở sau lưng Harry thì chú lộ ra biểu tình hung ác.

“Xem ra thì nghi vấn của trò rất nhanh sẽ có đáp án thôi, Potter,” Thầy Snape gợi lên khóe môi, cười châm chọc, “Dù sao đây cũng không phải kiếp trước, chẳng lẽ trò thực sự nghĩ đến cậu ta vô tội sao?”

“Con tin tưởng chú ấy, Severus.” Lúc này, Harry không xưng hô ‘giáo sư’ với đối phương nữa mà trực tiếp xưng hô tên cúng cơm, là để nhắc nhở thầy Snape. Theo lời thầy, đây đã không phải là thế giới trước đó, cho nên cậu cũng không còn là một Harry Potter ‘cuồng vọng, tự đại’ trong miệng thầy Snape nữa. Hiện tại cậu có tư cách ngồi ăn cùng thầy Snape, mà cũng có đủ lý trí để giải quyết chuyện của mình.

Nghe Harry nói như vậy, Snape cũng không nói gì nữa chỉ là trừng mắt nhìn con chó lớn kia, tay nắm chặt đũa phép chuẩn bị lúc không ổn sẽ lập tức công kích.

Harry chậm rãi đến gần con chó lớn, vươn tay, “Con sẽ không làm hại chú, đừng sợ.”

Con chó lớn lui về phía sau vài bước, nhìn thấy Harry không làm gì, thả lỏng cảnh giác nhưng nó không tới gần Harry, ngược lại xoay người định rời đi.

Nhưng mà trong nháy mắt, Harry đột nhiên vươn đũa phép, không niệm thần chú nhưng một tia sáng lại trực tiếp bắn tới trên người chú Sirius. Harry có thể chỉ dùng một thần chú Stupefy đơn giản để đối phó với thầy Snape huống chi chỉ là một con chó lớn không hề phòng bị chứ.

Nó rất nhanh ngã xuống trên nền đất.

“Potter!” Nhìn Harry ra tay, Snape hơi kinh ngạc.

“Chú ấy rất cảnh giác với xung quanh,” Giọng nói Harry gần như rét lạnh, “Nhưng con không thể để chú ấy lại đi xung quanh đây được nữa.” Lại dùng đũa phép, một thần chú phản hóa thú bắn tới trên người Sirius, không cần một lát, con chó lớn biến mất, thay thế nó là một người đàn ông cực kỳ tiều tụy.

“Con sẽ không để chú ấy tiếp tục.” Áo choàng người đàn ông đã cực kỳ cũ nát, có một số chỗ thậm chí mở toang ra. Harry ngồi xuống, đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy của ba đỡ đầu, bộ dáng này thậm chí còn thê thảm hơn cả khi cậu nhìn thấy chú Sirius năm đó.

Đột nhiên Harry tựa hồ nhớ tới cái gì, cậu cầm tay trái chú Sirius lên.

Nơi đó, bên trong ống tay áo rách bươm, Dấu hiệu Đen như ẩn như hiện.

“Đó đúng là…… Dấu hiệu Đen.” Harry nhẹ nhàng nói, nước mắt dần dần tràn đầy hốc mắt, “Ba đỡ đầu, là chú sao?”

Snape đứng ở một bên, giật giật môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Thật lâu sau, Harry nhắm mắt bình tĩnh lại, nói với thầy Snape, “Thầy có thể giúp con đưa chú ấy về biệt thự Potter không?”

“Trò nói cái gì?”

“Đưa chú Sirius trở về, con đi chào Ron và mọi người trước đã.” Cho dù vội vàng muốn biết sự thật nhưng Harry biết chính mình không thể vô duyên vô cớ biến mất, cậu cần phải trở về chào tạm biệt nhà Weasley, “Thầy cũng rất muốn biết sự thật, đúng không ạ?”

Snape trầm mặc trong chốc lát sau nói, “Không cần nghĩ ta sẽ giúp đỡ cậu ta.”

Harry cười cười, kêu, “July.”

“Ba!” Cơ hồ là nháy mắt, July xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Xin cậu chủ phân phó.” July cung kính nói.

“Ngươi mang theo vị này,” Harry chỉ vào chú Sirius, nhẹ giọng nói với July, “Cùng với giáo sư của ta đi về trước, chiêu đãi tốt hai người, tối hôm nay ta sẽ quay về.”

“Dạ, thưa cậu chủ!” July ếm thần chú để chú Sirius trôi lơ lửng, sau đó nói với thầy Snape, “Thưa ngài, xin đi cùng ta!”

Snape trừng mắt liếc Harry một cái, “Không cần trông cậy vào việc ta sẽ ở chung một cách hòa bình với con chó ngu ngốc này.“

Harry cười nói, “Thầy có thể làm cho chú ấy hôn mê cho đến khi con trở về.”

Snape hừ lạnh một tiếng, độn thổ.

Harry chậm rãi đi tới trang trại Hang Sóc, cậu cần phải chào từ biệt trước đã.

– Hết chương 39 –

Tác giả có lời muốn nói: Giáo sư vốn có thể không đếm xỉa gì đến nhưng bởi vì lo lắng cho tiểu Harry, cuối cùng vẫn đi tới biệt thự Potter, vì thế, cảm tình dần dần thay đổi.