Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 16: Xuất phát, đi trước Hogwarts






“Con yêu, đã chuẩn bị tốt rồi sao?” Sáng sớm, giọng nói mẹ Lily đã vang lên, “Hôm nay cũng không phải ngày có thể ngủ nướng đâu – tuy rằng mẹ biết con vẫn luôn thức dậy rất sớm.”
“Dạ, mẹ, buổi sáng tốt lành.” Harry đi đến trước bức ảnh, “Quả thật con có ngủ quên, cám ơn mẹ đã bảo July đến đánh thức con.” Vì sắp đến Hogwarts, tối hôm qua Harry vui quá đến khuya mới ngủ, hậu quả hôm nay suýt nữa thì ngủ quên.
“Không có gì, con yêu.” Mẹ Lily chớp chớp mắt, “Mẹ nghĩ con nên đi ăn sáng, sau đó nhớ mang thêm vài thứ lên xe rồi ăn, đến tối các con mới tới được Hogwarts.”
“Dạ, vâng.” Lúc trước, dì Petunia cũng không căn dặn cậu cái này, nên cậu chỉ có thể mua chút đồ ăn vặt trên xe lửa cho qua buổi chiều. Mà hiện tại cậu rốt cuộc có thể chuẩn bị đồ ăn từ nhà mà không phải mua đồ ăn vặt nữa.
“Con yêu, thật sự không cần July đưa con đi tới nhà ga sao?” Từ tối hôm qua ba James đã rầu rĩ vì Harry sắp phải rời đi, sau khi được vợ khuyên nhủ cuối cùng cũng có vẻ mặt bình thường mà không phải là vẻ mặt cầu xin nữa.
“Dạ không cần thưa ba, con nghĩ tự mình có thể tới nơi đó.” Harry nói.
“Nhưng hành lý của con nhiều như vậy…”
“Ba à, con không sao, con có thể đi được một mình.” Harry nhiều lần cam đoan.
“Haiz, vì sao chúng ta lại không thể đưa Harry tới nhà ga.” Ba James lại oán giận, “Anh bắt đầu luyến tiếc Harry rồi.”
“Được rồi James à, Harry cũng không phải không trở lại, đừng bày ra cái bộ mặt thối đó, hay con hy vọng Harry ở đây không đến trường nữa?”  Ông nội Harry – ông Charlus Potter xuất hiện trong một khung ảnh khác, “Năm đó khi con đi Hogwarts, ba không có như con.”
“Ôi, ba à, ba không thể như vậy được.”
Harry cười nhìn ba cùng ông nội bắt đầu ồn ào, trao đổi với mẹ một ánh mắt bất đắc dĩ.
Cuối cùng, dưới sự đồng ý của mẹ Lily, Harry mang theo hành lý rời khỏi biệt thự. Nếu để July đưa cậu đi, tuyệt đối sẽ trực tiếp đưa mình tới nhà ga, nhưng cậu không định làm vậy, nơi cậu muốn đến chính là nhà ga Ngã Tư Vua, rồi từ đó xuất phát. Bởi vì đó chính là nơi đã từng bắt đầu tình bạn của cậu và Ron.
Harry đứng dựa vào một bức tường chỗ vào sân ga Chín Ba Phần Tư, nhìn đám người đi lại, kiên nhẫn chờ đợi. Cho tới khi tiếng “…đầy nhóc Muggle, biết ngay mà…” truyền đến, cậu mới đè nén kích động trong lòng, vỗ vỗ mặt, đi tới mục tiêu.
“Xin phép hỏi bác…”
“Ôi, chào con, cũng là đi Hogwarts hả?” Bác hòa ái nhìn cậu, “Ron cũng là học sinh mới đấy.”
“Dạ phải nhưng thực xin lỗi ý con là con không biết…”
“Không biết làm sao vô sân ga hả? Không sao, đến đây, con làm theo Ron là được…”
Bà Weasley cổ vũ vỗ vỗ sau lưng cậu, Harry mỉm cười nói cảm ơn.
Trên sân ga chật ních người, Harry kéo theo hành lý đi lên xe, hiện tại với hành lý cồng kềnh như thế này, cậu có thể giải quyết bằng một thần chú trôi nổi nhưng cậu không làm. Cậu cảm thấy cần phải đợi Fred và George đến giúp cậu.
“Cần giúp một tay sao?” Ôi, cảm ơn Merlin, vừa nghĩ tới bọn họ, bọn họ đã xuất hiện.
“Dạ phải làm phiền hai anh rồi!” Harry lau mồ hôi, làm lộ vết sẹo.
“Ôi, trời ạ, Fred, em nhìn thấy cái gì?”
“A, George, anh nhìn thấy cái gì?”
“Đó là cái gì?”
“Là vết sẹo!”
“Sẹo gì!”
“Vết sẹo đặc trưng của Kẻ Được Chọn!”
“A, cậu ta nhất định là…”
“Harry  Potter…”
“Vĩ đại!”
Harry nghe lời đối thoại của hai anh em sinh đôi, không tự giác nở nụ cười. Ừm, đã bao lâu rồi cậu không nhìn thấy hai anh em sinh đôi hợp xướng nhỉ? Thật sự có chút nhớ!
Sau tất cả, giống như trong trí nhớ của Harry, Fred cùng George nói cho bác Weasley về cuộc gặp gỡ của bọn họ, rồi cậu và Ron ngồi cùng khoang xe, tất cả đều là một bắt đầu hoàn hảo.
“Nếu mình vào Slytherin, nhất định mẹ sẽ cho mình nghỉ học.” Ron nói.
“Vào Slytherin không tốt sao? Cậu là máu trong, rất có khả năng vào đó.” Harry nói đùa.
“Ôi, Harry, cậu không biết là phù thủy hắc ám đều đi ra từ đó sao. Slytherin có danh xưng là dự bị cho Tử thần Thực tử đấy, nếu vào đó mẹ sẽ đánh mình lột mất một tầng da!” Ron sợ hãi rùng mình một cái.
“Ron, mình không tán thành ý kiến của cậu!” Harry lắc đầu nói, “Tương lai một người kỳ thật bị ảnh hưởng rất lớn bởi hoàn cảnh xung quanh, nếu chỉ vì nơi đó đi ra một… xin lỗi ý mình là bởi vì bên trong đi ra một phù thủy hắc ám khiến mọi người đau khổ, như vậy mọi người đều cho rằng người ở bên trong đều là người xấu, làm sao có thể là tâm địa tốt nữa đâu? Không ai khi sinh ra đã là xấu, nhưng vì mọi người cảm thấy người kia dùng pháp thuật hắc ám là đương nhiên mà khi người đó cứu người lại coi là không có lòng tốt, lúc đó, người kia cũng cam chịu chính mình chỉ có thể dùng pháp thuật hắc ám. Nếu ngay từ ban đầu, chúng ta dùng thái độ khác đối xử với họ, vậy thì cậu không biết sẽ ra một kết quả khác sao?”
Ron bị lời nói của Harry làm cho hơi mê man, hiển nhiên từ lời nói hiện tại của Harry cùng lời nói cậu nghe được từ bé cực kỳ khác biệt! Nhưng không thể phủ nhận Harry nói đúng.
“Nói như thế, Ron, cậu biết là mình cũng xuất thân máu trong, như vậy nếu vì vấn đề huyết thống, mình vào Slytherin, như vậy có nghĩa là mình là người xấu sao?” Harry đặt câu hỏi theo cách khác.
“Không thể nào. Harry, cậu không thể vào Slytherin, ba và mẹ cậu đều là Gryffindor.” Ron nhảy dựng lên phủ định giả thiết của Harry.
“Ý mình là, nếu…”
“Ơ… cái đó… mình không biết…”
“Vậy nếu vì huyết thống, cậu vào Slytherin, sau đó người khác bắt đầu nói cậu là thành viên dự bị cho Tử thần Thực tử, xem nào, cậu sẽ có cảm nhận ra sao đây. Khi đó cậu sẽ biết nhóm học trò nhà Slytherin, khi gặp phải mọi người chỉ trích sẽ bất đắc dĩ như thế nào.”
“Harry, mình nghĩ mình hiểu được ý của cậu.” Ron ấp úng nói, “Không phải vào Slytherin đều là người xấu, chúng ta không nên ngay từ đầu nói người nào là tốt hay là xấu, đúng không?”
Harry cười gật đầu. Ai có thể đoán được, những lời nói hiện tại, Harry chính là nói với mình cùng Ron năm đó?
Ron sau khi đã trải qua chiến tranh rồi trưởng thành sẽ hiểu ra được rất nhiều điều, đến lúc đó cậu sẽ không vì là con út trong nhà mà tự ti nữa, cũng không phải Gryffindor xúc động nhìn mặt mà bắt hình dong, mà là phù thủy khiến giới pháp thuật kính trọng. Chỉ là Ron năm nay mới mười một tuổi, chưa đủ trưởng thành, còn cần nhiều thời gian nhưng Harry không thể nào đợi bảy năm sau Ron mới thay đổi quan điểm của mình, bởi vì rất nhanh Draco sẽ đến đây.
“Harry, tại sao cậu lại ở đây? Khiến mình tìm từ nãy tới giờ!” Vừa mới nhắc tới, Draco liền xuất hiện.
“Draco, nhanh đến đây, mình vừa quen một người bạn mới, nên mới lâu như vậy.” Harry kéo Draco vào, “Trong lúc mình chưa tìm được sân ga là nhờ cậu ấy giúp mình đó. Draco, đây là Ron, Ron Weasley; Ron, đây là Draco, Draco Malfoy.”
Draco cùng Ron nhìn nhau, không nói gì.
Harry vừa lòng gật gật đầu, rất tốt, không phải vừa gặp mặt liền đả kích nhau, thật sự rất tốt rồi.
“Các bạn có nhìn thấy một con cóc không?” Ngay khi Draco và Ron vẫn đang giằng co, cửa bị mở ra.
“À, chúng mình không nhìn thấy.” Harry nhìn Hermione đã lâu không gặp, có vẻ rất vui mừng, “Nhưng đừng lo, sinh vật pháp thuật đều có linh tính, sẽ tìm được chủ nhân của nó thôi, sao cậu không vào đây nghỉ ngơi một chút nhỉ?”
“Đó là một đề nghị tuyệt vời.” Hermione vui vẻ đồng ý.
“Ừ, Harry à, cậu nói đúng, từ khi mình có con chuột Scabbers này, mình rất muốn bỏ nó đi nhưng rõ ràng là nó biết làm sao để có thể quay về bên mình.” Ron không nhìn Draco nữa, lấy vật nuôi của mình, buồn rầu nói, cũng không chú ý tới vẻ mặt Harry nhất thời khó coi. Cậu không nhận sai đâu nhỉ, con chuột này chính là… Peter Pettigrew! Hắn không chết! Hắn lại không chết, còn trở thành thú nuôi của Ron!
Trong một khoảnh khắc, Harry thậm chí muốn hóa giải trạng thái hóa thú của đối phương. Khi thấy con chuột, Harry càng khẳng định chuyện năm đó có uẩn khúc, Sirius nhất định đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến Voldemort chiếm được tin tức nhà của cậu, mà mấu chốt chắc chắn là con chuột này!
“Harry, cậu làm sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch như thế?” Chú ý tới Harry, Draco lo lắng hỏi.
Đè nén lửa giận trong lòng, Harry miễn cưỡng cười cười, “Draco, mình không sao, chỉ là lo lắng cậu cùng Ron có thể gây hấn, vẫn biết, vẻ mặt của hai người vừa nãy không tốt tí nào.”
“Ha, Malfoy mới không làm ra chuyện không lịch sự như vậy.” Draco không tự nhiên nói, hiển nhiên Harry nói đúng, cậu thật sự rất muốn làm chuyện này.
“Ừ, được rồi, tất cả mọi người đều là bạn cùng trường, không cần phải vừa tới trường đã khúc mắc như vậy.” Harry vỗ vỗ bả vai Draco nói.
“Harry, cả nhà Malfoy đều là Tử thần thực tử, cậu không thể chơi cùng cậu ta được.” Từ nhỏ tới lớn Ron đều nghe lời nói không tốt về gia đình Malfoy, đem lời của người lớn nói ra, “Ba của mình nói, cả nhà bọn họ không có ai tốt đẹp cả!”
“Ron.” Không đợi Draco phản pháo, Harry nhíu mày, “Cậu luôn nghe lời ba cậu nói, như vậy cậu có thể tự mình kiểm nghiệm sự thật được không? Cậu nói cả nhà Malfoy đều là Tử thần Thực tử, nhưng cậu vẫn biết, khi Voldemort…” Được rồi, cậu cố ý, nghĩ là dọa Ron thôi nhưng không ngờ Draco và Hermione đều sợ hãi, nhưng có ai quản được điều này đâu, “…mạnh nhất, Draco vẫn chưa được sinh ra. Sau khi chào đời, đã là thời kỳ hòa bình, hiện tại đã không còn tồn tại Tử thần Thực tử nữa. Draco chỉ là bạn của chúng ta, không nên đeo tiếng xấu đời trước, cậu đã quên mình cùng cậu vừa mới nói cái gì sao?”
“Nhớ… nhưng mà…”
“Mình cảm thấy cậu ấy nói rất đúng,” Hermione còn chưa biết tên ba người đã bắt đầu phân tích, “Đánh giá một người là tốt hay xấu không phải vì gia đình người đó, bảy năm sau chúng ta vẫn học cùng một trường, nếu người kia trở nên xấu xa, thì người xung quanh chắc chắn phải chịu trách nhiệm.”
“Cậu nói đúng,” Harry mỉm cười nói, “Mình tên là Harry Potter, rất vui vì được biết cậu.”
“A, cậu là Harry Potter! Mình mua mấy quyển sách đều giới thiệu về cậu, bọn họ nói cậu là Kẻ Được Chọn của thế giới pháp thuật. A, còn chưa giới thiệu, mình là Hermione Granger, trong nhà chỉ có mỗi mình là phù thủy. Khi nhận được giấy báo nhập học, mình không thể tin được, mình đã học thuộc lòng tất cả các sách giáo khoa, nó sẽ giúp ích rất lớn khi phân Nhà đó.”
“…có thể có ích đó.” Draco hơi ngơ ngẩn, hiển nhiên đối với chuyện học thuộc lòng toàn bộ sách giáo khoa, cậu chủ Malfoy vẫn chưa thể tin được, “Chuyện này thực sự giúp ích rất nhiều khi cậu được phân tới Ravenclaw, nơi đó đều là đám mọt sách.”
“Cậu có ý gì?” Hiển nhiên Hermione không phải rất thích từ “mọt sách” này.
“Ý cậu ấy là, cậu thật chăm chỉ khiến cậu ấy tự ti.” Harry cười nói, “Cho dù là cậu chủ nhà Malfoy cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ học thuộc lòng toàn bộ sách.”
“Ra là vậy, nhưng mình hy vọng có thể đi vào Gryffindor,” Hermione nói, “Cụ Dumbledore chính là học từ đó ra.”
“Nhà mình thì tất cả đều ở Gryffindor.” Ron mặc dù hơi lo lắng, nhưng căn cứ vào di truyền thế hệ, việc mình tiến vào Gryffindor cậu nắm chắc 80% – 20% còn lại ít khi để trong lòng.
“Nhà Malfoy, các thế hệ đều vào Slytherin.” Draco kiêu ngạo vì gia tộc của mình.
“Haizzz, mình chỉ có một nơi để đi,” Harry bâng quơ nói, “Bởi vì mình không thể nào tiến vào cả hai Nhà được, xem trường học sắp xếp như thế nào đã. Nhưng mình hy vọng dù chúng ta được phân vào Nhà nào cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta.” Đây là nguyện vọng lớn nhất của cậu, cậu không bao giờ tưởng tượng, đợi đến khi tất cả mọi người đều qua đời, chỉ còn lại một mình mới hối hận khôn nguôi.
Không có xung đột, thời gian kế tiếp, thực sự rất vui. Vài phù thủy nhỏ ở chung một chỗ, không hề thảo luận về Nhà nào, cũng không thảo luận về gia tộc mà thảo luận về hiểu biết của chính mình. Hermione tuy xuất thân Muggle nhưng cô đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều phong cảnh kỳ lạ, mà Ron chỉ biết được những chuyện xảy ra trong giới phù thủy, Draco vì là quý tộc, từ nhỏ được nhận giáo dục nghiêm khắc, nghe hai thời thơ ấu không khỏi mê mẩn. Mà hai người đối với Draco từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục mà cảm thấy không thể tin, đây chính là không có vui thú thời thơ ấu, nhưng hiển nhiên Draco không cần.
“Mình là người kế thừa gia tộc Malfoy, có trách nhiệm duy trì hưng thịnh cho gia tộc,” Draco nói, “So với vui chơi, mình sẽ ưu tiên cho gia tộc hơn.”
“Gia tộc Malfoy, tuy yêu cầu lễ nghi nghiêm khắc nhưng các thế hệ Malfoy đối với người trong nhà cực kỳ quan tâm chăm sóc. Khác với tình yêu bao dung của Gryffindor, tình yêu của Slytherin rất ích kỷ nhưng không ai có thể trách cứ được sự ích kỷ này.” Harry cảm thán nói.
Kiếp trước, sau khi Harry cùng Draco giải hòa, Harry mới thực sự cảm nhận được sự ích kỷ này, đó là sự ích kỷ có thể khiến người ta ấm áp.
Harry nhìn Ron có vẻ đăm chiêu, cười trộm. Quan niệm từ nhỏ của Ron đã bị hỗn loạn, mặc dù có chút không thể tiếp nhận nhưng không thể phủ nhận thái độ của Ron thực sự đã tốt hơn nhiều.
Mà Draco, vì quan hệ với Harry, cũng chậm rãi tiếp nhận Ron, mà với quan niệm luôn chán ghét Muggle, bởi vì Hermione ngay từ đầu đã biểu hiện ra ngoài sự ưu tú cũng không có bài trừ nhiều lắm.
Harry gật đầu, thật vừa lòng. Tới tận khi đến nơi, bọn họ trò chuyện với nhau thật vui.
– Hết chương 16 –