Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 106: Bài thi thứ hai




—o0o—

Fudge bị dân chúng phẫn nộ la hét xuống đài, vì không thể quyết định bộ trưởng mới ngay lập tức, cho nên mấy ngày này Bộ Pháp thuật hỗn loạn, mà Rita Skeeter lại vui vẻ gây thêm rắc rối cho nhân viên Bộ Pháp thuật.

Đã không còn hành động lùng sục của mụ Umbridge không có đầu óc nữa, nhóm phù thủy nhỏ Hogwarts không chỉ tốt hơn, mà càng quan trọng hơn là, ngay cả giáo sư cũng nhìn ra, quan hệ giữa Gryffindor và Slytherin đã không chỉ dịu đi. Nếu nói thật thì hẳn là ngăn cách gần như đã biến mất, vì ít nhất từ tháng mười hai đến tháng một thôi thì xung đột giữa hai Nhà đã biến mất, đây tuyệt đối là bước đột phá lớn của Hogwarts trong nhiều năm như vậy.

Nhưng bọn họ không thể chờ mong đứa nhỏ hai Nhà Gryffindor và Slytherin thân thiết cỡ nào trong cuộc sống thường ngày, vì tính cách đứa nhỏ hai Nhà quá khác biệt, bọn họ có thể im lặng ngồi cạnh nhau, khi gặp mặt thoáng chào hỏi đã là trạng thái tốt nhất rồi.

Sau khi Umbridge rời khỏi Harry gọi Eleanors, nước mắt Eleanors có tác dụng rất tốt với vết thương, cho dù là vết thương do pháp thuật hắc ám tạo thành thì cũng không khó khăn gì với Eleanors cả. Cụ Dumbledore cũng gọi Fawkes của mình lên, sau khi hai Phượng Hoàng gặp mặt thì dường như cũng ấn tượng không tệ với nhau, Eleanors giúp đỡ chữa khỏi vết thương trên tay đám động vật nhỏ cũng làm nũng với Harry không chịu đi. Từ đó Harry kết luận như vậy.

Đến tháng một, nhóm động vật nhỏ lại giao luận văn cho Harry. Ba lượt tới nay, người nộp luận văn càng nhiều, thậm chí nhóm Gryffindor ngày thường tùy tiện cũng bắt đầu dốc lòng viết luận văn không được tính là bài tập này.

Bốn người bên trong, vừa lòng nhất coi như là Godric, anh từng không chỉ một lần đau lòng vì thay đổi của Gryffindor. Cho dù nhóm Slytherin có bị người khác xa lánh thế nào nhưng gì thì gì họ vẫn kiên trì chưa từng thay đổi, nhưng Gryffindor lại đã sớm quên đi sự kiêu ngạo ban đầu, sao lại không khiến Godric khổ sở chứ?

Cho dù bình thường khi Harry đi vào anh vẫn cười không đau buồn gì hết, nhưng lần đầu tiên khi nhìn số lượng luận văn không nhiều trong tay Harry thì sự ngưng trọng trong mắt anh vẫn làm tâm tình người khác nặng nề theo. Mà hiện tại, Hogwarts thay đổi rõ rệt khiến Godric càng ngày càng hài lòng, dường như sau khi Umbridge đi khỏi anh hài lòng với tất cả vậy.

“Lần này thì tương đối nhiều.” Harry nhìn một đống lớn tấm da dê hơi đau đầu nói, “Nếu mọi người vẫn thức đêm sửa bài tập thì lần sau tôi sẽ không giúp mọi người nữa.”

Salazar cười cười, khẽ gật gật đầu.

Rowena nói đùa, “Đã rất lâu rồi không ai uy hiếp chúng ta như vậy nha, Harry à.”

Harry nghiêm mặt nói, “Cho nên mọi người mới có thể càng ngày càng tùy hứng như vậy. Mọi người chỉ là linh hồn chứ không phải là một bức ảnh thật sự, cho nên mọi người cần phải nghỉ ngơi, nhất là bây giờ mọi người còn đang chống đỡ trận pháp phòng ngự nữa.”

“Ôi, sao Severus lại có thể chịu đựng được nhóc chứ?” Godric thở dài một hơi, “Chẳng may về sau nhóc quản Severus rất nghiêm thì làm sao anh ta đi tìm người khác được nữa.”

Harry co rút khóe miệng không bình luận gì với lời của Godric, cậu nhún nhún vai rời khỏi phòng.

Tháng hai, chú Sirius vào Hogwarts, đồng thời, cụ Dumbledore tuyên bố chú Lupin tạm thời từ chức cũng dốc lòng giới thiệu Tom với nhóm học sinh. Nhóm phù thủy nhỏ tò mò đánh giá Tom thản nhiên kiêu ngạo, nhất trí cho rằng giáo sư Black đã từng được công nhận là đẹp trai nhất cũng phải ngả mũ chào thua trước mặt vị giáo sư Riddle này mà thôi.

Vì thế, trước khi lên lớp Tom đã có được cảm tình từ nhóm học sinh chỉ nhờ vào vẻ ngoài của mình.

Về phần tuy rằng không nhận ra Tom là ai, nhưng ‘Moody’ vẫn đổi sắc mặt. Harry đoán vì Voldemort vẫn dùng xương cha mình để đắp nặn cơ thể nên ‘Moody’ có một chút ấn tượng với tên này vì thế mới trắng mặt khi nghe cụ Dumbledore giới thiệu Tom.

Harry chợt nghĩ đến, chuyện của Tom kỳ thật cũng không có bao nhiêu người biết, có lẽ chủ hồn – hoặc là linh hồn trong nhẫn? – sớm đã nghĩ chúng bị tiêu hủy rồi? Vậy nếu ‘Moody’ báo chuyện này lên thì Voldemort sẽ có biểu tình gì nhỉ?

Harry không tự giác mô phỏng Voldemort xanh mét trong đầu, đột nhiên phát hiện, cái mặt Voldemort vốn đã để người chán ngán lại xanh mét thì không chỉ còn ở cấp bậc dọa người nữa, có lẽ lại có ích cho hắn làm bạn với nữ quỷ thì sao?

Harry lắc đầu vứt cái bộ dáng đã mô phỏng ra ngoài não, cậu còn chưa ăn bữa sáng, nếu cứ tiếp tục thì sẽ ngán tận răng mất.

“Harry.” Ăn xong bữa sáng, chú Sirius chào con đỡ đầu của mình trước mặt bao nhiêu người.

“Chú Sirius,” Harry cũng không để ý chú Sirius ‘đánh bất ngờ’, cậu đứng vững mặc ba đỡ đầu ôm mình, “Chú xong chuyện của Bộ Pháp thuật rồi ạ?”

Chú Sirius gật mạnh đầu, “Lúc ấy giúp chuyển rồng tới rồi có chuyện liền rời khỏi, chưa kịp xem trận đấu của con. Nhưng con yên tâm, những trận đấu còn lại chú nhất định sẽ xem hết, chú sẽ ở trong này cho đến khi Thi đấu chấm dứt.” Chú Sirius cười sang sảng.

Kỳ thật Harry cảm thấy rất xin lỗi chú Sirius, vì sắp tới thôi thì chú Sirius sẽ phải nhận được tin tức mình và Severus ở cạnh nhau, ôi, có thể nghĩ chú ấy sẽ bị đả kích đến mức nào. Được rồi, ít nhất chú Remus vẫn còn ở đây, nếu có chú thì chắc sẽ tốt hơn một chút rồi.

Harry không chắc chắn lắm.

Vì chú Sirius đến, thời gian Harry ở chung với Snape rõ ràng ít đi hẳn.

Vì dường như chú Sirius thuộc lòng thời khóa biểu của Harry, chỉ cần Harry không phải lên lớp thì phần lớn thời gian đều sẽ bị chú Sirius lôi đi. Ngay cả lễ Tình nhân ngày đó cũng bị chú Sirius kéo ra ngoài, phần lớn thời gian Harry cũng chỉ có thể gặp Snape vào buổi tối. Nhưng vì bài thi thứ hai tới gần cần phải chuẩn bị rất nhiều nên gần đây ngoài sửa bài tập thì Snape sẽ canh giữ trước vạc điều chế một ít độc dược thường dùng để dự bị, thường thường khi anh trở lại phòng thì Harry đã ngủ rồi.

Mãi cho tới trước một ngày bài thi thứ hai, Harry bị cụ Dumbledore tìm tới văn phòng thì cậu mới có thể gặp được Snape vào ban ngày.

“Giáo sư Dumbledore, thầy tìm con ạ?” Harry đi tới cạnh Snape ngồi xuống, hỏi cụ Dumbledore.

“Harry đây là thứ quý giá nhất của quán quân do Chiếc Cốc Lửa chọn ra.” Cụ Dumbledore đưa một mảnh da dê đã bị đốt mất một góc cho Harry, “Con và Severus có ý kiến gì với cái này không?”

Harry cầm lấy tấm da dê, không hề ngạc nhiên khi trên đó viết ‘Severus Snape’, cậu cười nhìn về phía Snape, hỏi, “Sev, anh thấy sao?”

Snape nhìn cậu một cái rồi lại nhìn nhìn tấm da dê trong tay cậu, khẽ nói, “Cứ vậy đi.”

Trở thành thứ quý giá nhất của Harry rồi công bố quan hệ, anh không thể có ý kiến gì. Lúc trước chính là anh theo đuổi Harry, giờ phút này không có lý do gì, mà Harry cũng không để ý người khác biết tình cảm của bọn họ, anh lại để ý chuyện này, “Nhớ cột chặt cẩu ba đỡ đầu của em lại nếu không muốn anh ta điên loạn cắn người.”

“Yên tâm, chú Remus hôm đó sẽ đến cùng chú ấy.” Harry mỉm cười nói. Có chú Remus ở đấy cậu cũng không cần lo lắng, ít nhất chú Remus bình tĩnh hơn chú Sirius rất nhiều, nên dù chú kinh ngạc thế nào cũng không phản ứng như chú Sirius.

Sáng sớm ngày hai mươi tư tháng hai, khi Harry ăn sáng nhận được ánh mắt lo lắng từ chung quanh, vì cậu quên nói cho bọn họ bài thi thứ hai, nên tới bây giờ bọn họ vẫn còn đang lo lắng cậu đi đánh nhau với sinh vật không biết tên.

Không phải cậu cố ý đâu, chẳng qua cậu lười nói thôi. Harry bình tĩnh ăn sáng, vô tội nghĩ.

Khi chính thức bắt đầu thì mọi người mới biết được bài thi là gì, rất nhiều người buồn vì Harry có thể hô hấp được cả tiếng dưới nước hay không. Nhóm Slytherin thấy biểu tình bình tĩnh của Harry thì thoáng thả lỏng, ít nhất bọn họ tin chắc thủ tịch đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

“Bài thi thứ hai, bắt đầu!” Ông Luco Bagman nói.

Khi tiếng còi vang lên, Fleur và Krum cùng nhảy vào trong nước, Harry nhanh chóng uống hết độc dược Snape đưa cho mình, theo sau nhảy vào.

Không giống như năm đó, khi ăn cỏ mang cá khiến cậu có được đặc trưng của cá, Harry hô hấp vô cùng thông thuận dưới nước.

Cái hồ này được gọi là ‘hồ Đen’ là vì hoàn cảnh nơi này tối hơn nhiều so với các hồ khác. Trên thực tế nước hồ Đen rất trong, nhưng vì nguyên nhân nào đó làm cho trong hồ Đen rất tối, nên khắp hồ thoạt nhìn cũng đen hơn nhiều so với hồ bình thường.

Cho dù thị lực hiện tại của Harry rất tốt, nhưng nếu muốn tránh khỏi sinh vật chung quanh hồ Đen Harry vẫn không thể không dùng ‘Lumos’, nhưng sau khi dùng thần chú cậu chợt phát hiện không ổn.

Sinh vật dưới đáy hồ dường như không ổn lắm, thoạt nhìn rục rịch, giống như có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào vậy.

Harry vừa bơi tới nơi tập trung người cá vừa âm thầm quan sát sinh vật trong nước. Dọc theo đường đi, bọn họ thoạt nhìn càng ngày càng táo bạo, có một số sinh vật thậm chí tấn công khi Harry bơi tới, chẳng qua sau đó lại dừng lại.

Chuyện gì vậy?

Cái này dường như là đang trúng độc rồi chờ bùng nổ vậy.

Không lâu sau, Harry nghe được tiếng hát của người cá, chỉ là trong tiếng hát này lại thiếu đi một chút thoải mái, hơn nữa khàn khàn hơn. Điều này làm Harry hơi khó hiểu nên lo lắng hơn vài phần. Cậu tăng tốc bơi qua bên kia.

Nhưng ngay khi cậu sắp tới chỗ người cá tập trung thì cậu thấy được Fleur và Krum đang bị một đám sinh vật đáy biển tấn công. Những sinh vật này xem qua có vẻ đã mất lý trí, một lòng tấn công bọn họ. Thậm chí Krum còn dùng tới pháp thuật hắc ám nhưng những pháp thuật hắc ám anh học đều ở phạm vi nhỏ, mà hiện tại quá nhiều sinh vật tấn công bọn họ, không đợi anh tấn công từng con từng con xong thì có thể anh sẽ bị đám sinh vật này giết chết chỉ vì pháp lực cạn kiệt mất.

Mà Fleur thậm chí còn không có năng lực tấn công. Harry nhớ rõ các cô đã phải học pháp thuật tấn công rồi chứ, nhưng hiển nhiên điều đó không có nghĩa là khi thật sự gặp nguy hiểm bạn có thể sử dụng ra được. Vì càng nguy hiểm thì người ta càng dễ dàng hoảng sợ nên không thể tập trung được pháp lực. Lúc này Fleur đang ở tình huống ấy, hiện tại cô chỉ có thể dùng pháp thuật bảo vệ cho mình và Krum không bị thương, vì dù sao cũng là Krum chặn một nửa tấn công cho cô.

Harry không thể không ra tay, cậu cũng có ấn tượng không tệ lắm với Fleur và Krum, hơn nữa quán quân hai trường này không thể gặp chuyện không may ở Hogwarts được, nếu không ba trường học này chỉ có thể nháo nhào một phen.

Trong lúc suy nghĩ, Harry đã ra tay.

Pháp lực khổng lồ trút ra từ đũa phép hình thành một cái võng pháp lực, võng này đang không ngừng bao quanh nhóm sinh vật đang tấn công rồi buộc chặt lại. Harry đã khống chế tốt pháp lực của mình nên cái võng này không làm Fleur và Krum bị thương.

Harry bơi qua, Krum và Fleur đang vô cùng khó tin nhìn cậu, Krum còn duy trì thần chú Bong Bóng nhìn qua làm anh hơi tức cười.

“Trước đừng nói nhiều như vậy, hai người nhanh chóng trở về.” Harry dùng đũa phép khống chế tốt pháp lực viết chữ trong nước, “Sinh vật nơi này dường như không ổn, hai người nhanh chóng đi báo giáo sư để họ đến giúp đỡ.”

Fleur dường như còn chưa xoay người lại, Krum chỉ chỉ cậu, khẽ hỏi Harry đi đâu.

“Em muốn đi xem bọn họ còn an toàn hay không.” ‘Bọn họ’ đương nhiên là chỉ ‘thứ quý giá nhất’ của ba người, “Trước khi hai người dẫn giáo sư tới em sẽ canh ở đó.”

Krum nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý ý kiến của Harry.

“Vừa nãy hai người đã tiêu hao pháp lực quá nhiều, em lại không tiêu hao gì hết.” Harry đang nói thật, pháp lực của cậu khổng lồ, pháp lực vừa dùng cũng không tính là gì, “Hai người nhanh chóng đi báo giáo sư đến giúp đỡ.”

Suy nghĩ một lát, Krum mang theo Fleur bơi lên trên, mà Harry tự ếm cho cái võng trói sinh vật một thần chú rồi mới vội vàng bơi qua chỗ người cá bên kia, cậu lo lắng nhận ra tiếng hát người cá đã biến mất.

Trong nước không cảm thấy thời gian lưu động, chỉ có nước lạnh luôn luôn kích thích đầu óc Harry, khi cậu rất vất vả đuổi tới nơi đó thì thấy cảnh tượng khiến cậu gần như lại xung đột pháp lực một lần nữa.

Nhóm người cá đã điên rồi, bọn họ đang điên cuồng giơ vũ khí trong tay tấn công ‘thứ quý giá nhất’. Những người cá tỉnh táo chưa tới năm người, bọn họ đang giúp đỡ chống cự lại nhóm người cá điên cuồng tấn công, nhưng hiển nhiên bọn họ bị rơi vào thế yếu.

Snape đã tỉnh lại, hoặc là nói căn bản anh không bị ảnh hưởng bởi độc dược mà ngủ say, anh cũng uống độc dược giống Harry trong nước đợi Harry tới. Nhưng hiển nhiên anh không đoán được nhóm người cá nổi điên, hiện tại anh không chỉ phải chống đỡ lại nhóm người cá muốn giết chết mình, còn phải giúp chống cự lại tấn công đánh về phía hai người còn chưa tỉnh, trên người anh đã có vài vết thương. Khi Harry đuổi tới thì anh đang chống đỡ một người cá điên cuồng tấn công nhưng lại không thể phân thân chống cự người cá tấn công từ mặt sau và bên trái anh.

Khi Harry tới, vũ khí người cá phía sau anh gần như xuyên từ sau lưng qua tim anh.

Con ngươi Harry co rút lại tức thì, không hề nghĩ ngợi phát ra một thần chú.

Đó là Avada Kedavra đầu tiên mà Harry dùng từ khi sống lại tới nay. Trên thực tế thì kiếp trước số lần cậu dùng Avada Kedavra chưa tới năm lần, khi cậu đối phó Voldemort thậm chí chỉ dùng Expelliamurs đơn giản nhất, hơn nữa mỗi lần cậu dùng lời nguyền không thể tha thứ sẽ do dự vài phần, mà hiện tại vì Snape mà cậu không nghĩ nhiều như vậy.

Lời nguyền đánh trúng người cá kia, nháy mắt đoạt đi sinh mệnh của nó, mà lúc này Snape cũng đánh văng ra người cá tấn công phía trái anh, bơi về phía Harry.

Harry không hỏi sao lại thế này, cậu và Snape chăm chú đối phó với người cá đã điên cuồng.

Sức mạnh người cá đều mạnh hơn tất cả các sinh vật khác dưới đáy biển, Harry và Snape không thể không cẩn thận.

Không bao lâu, mấy người cá bình thường kia cũng điên nốt.

Nhóm người cá độc ác đánh úp về phía Harry và Snape, Harry cau mày liếc Snape một cái, Snape hiểu ý lùi lại.

Harry vẫn chống cự người cá như trước, mà Snape cởi bỏ trói buộc của hai người khác. Sau khi Snape cởi bỏ xong dây trói thì Harry và anh hợp lực ếm ra một Protego phạm vi lớn tạm thời cản trở nhóm người cá tấn công, rồi cùng Snape mỗi người kéo một bơi lên phía mặt hồ.

Sau khi Protego bị phá, nhóm người cá đuổi theo.

Harry không thể không lại ếm vài Protego lần nữa, nhưng vì cần không ngừng di chuyển, vài Protego cậu ếm ra đi chệch hướng, nên dù cậu cản trở được một bộ phận người cá nhưng vẫn có một bộ phận đuổi theo. Trong khoảng thời gian ngắn, Harry và Snape bị thương ít nhiều, nước hồ lạnh chạm vào vết thương gây đau đớn làm cánh tay bọn họ hơi chết lặng.

Không biết qua bao lâu, vài tia thần chú lướt qua người bọn họ đánh về phía người cá đang tấn công, Harry và Snape biết cứu viện đã đến.

Cách đó không xa, chú Sirius dẫn theo mười Thần Sáng bơi tới chỗ hai người. Bọn họ đều dùng độc dược, đây là độc dược mà Snape đặt ở chỗ cụ Dumbledore để ‘phòng ngừa sự cố’.

Chưa kịp so đo vì sao Snape lại ở chỗ này, chú Sirius thấy vết thương trên tay và trên lưng Harry thì đau lòng và tức giận. Chú giơ tay về phía Harry ý bảo Harry đi lên trước, rồi dẫn nhóm Thần Sáng bơi tới chỗ người cá, chắc muốn ngăn cản nhóm người cá tấn công. Harry gật gật đầu không dừng lại bơi lên mặt hồ.

Thật ra mặt hồ cũng không còn cách xa bọn họ, nhưng khi hai tay không còn sức lực bọn họ lại cảm thấy dường như đã trải qua mấy tiếng đồng hồ. Khi hai người rốt cuộc cũng lộ đầu ra trên mặt nước thì cụ Dumbledore sớm chờ bên cạnh đón lấy hai người bọn họ mang theo rồi kéo bọn họ lên. Người trên bờ đã hỗn loạn, khi Fleur và Krum đi lên còn bị nhóm sinh vật đáy hồ chặn lại nửa đường, cho nên chú Sirius mới có thể đến chậm như vậy. Hiện tại mọi người đều chú ý tình huống của họ, khi Harry đi lên máu cùng nước chảy xuống càng làm cho người ta lo lắng không thôi.

“Hai người cần nhanh chóng đi nghỉ thuận tiện xem vết thương của mình.” Cụ Dumbledore nhìn vết thương lưu lại của bọn họ lo lắng nói, thuật tiện ếm cho họ một thần chú khô ráo rồi đưa khăn lông cho họ.

Snape phủ thêm khăn, lại dùng chiếc khăn còn lại đắp kín Harry rồi đi về phía lều bên kia.

– Hết chương 106 –