CHƯƠNG 37
Để Thẩm Thanh ngủ trong khách sạn, Thẩm Hạ Đông có chút không yên lòng, nhưng Thẩm Thành cứ dính hắn chặt như thế, hắn cũng không thể đi ra ngoài.
Không đợi Thẩm Hạ Đông nghĩ nhiều,di động liền reo lên,hắn tưởng là Thẩm Thanh “Uy, Tiểu Thanh.”
Đầu dây bên kia ngắn ngủi một trận trầm mặc,có lẽ là do tín hiệu không được tốt, phát ra một loại âm thanh sàn sạt sàn sạt,khiến Thẩm Hạ Đông cảm thấy hoảng hốt.
Chẳng lẽ…chẳng lẽ là…
Trần Lệ !?
_”Ai vậy ?” Thẩm Hạ Đông hỏi,đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Thẩm Hạ Đông lập tức trở nên khẩn trương,đi tới đi lui trong phòng khách “Ai vậy ? Nói gì đi chứ!”
_”Hạ Đông…”giọng nói khàn khàn, trộn lẫn với những âm thanh như tiếng kim loại nặng ma sát trên mặt đất, khiến lỗ tai người ta đau buốt.
Nhưng Thẩm Hạ Đông lại rất quen thuộc với giọng nói này…Là Trần Động !
Tay hắn run run, điện thoại rơi xuống mặt đất,người trong điện thoại tiếp tục “Là cha đây…”
Thẩm Hạ Đông sợ hãi lui về sau mấy bước,trên trán lấm tấm mồ hôi “Nhạc phụ…ngươi..ngươi..ngươi không phải..”
_”Ta chưa chết.” Trần Đông nói.
_Nhưng rõ ràng tin tức nói…Ngươi…
_”Đó là tin giả.” Trần Đông tựa hồ rất mỏi mệt.
Thẩm Hạ Đông nhìn thoáng qua Thẩm Thành,Thẩm Thành không có phản ứng gì,giống như một con rối gỗ đứng bất động nhìn Thẩm Hạ Đông,chỉ có hai tròng mắt chuyển động,quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nuốt một ngụm nước bọt, bán tín bán nghi đi tới,nhặt điện thoại lên “Tại sao ngươi lại làm như vậy ?”
Đầu dây bên kia, Trần Đông nói “Ta không còn cách nào khác,công ty phá sản. Nợ nần ngập đầu,ta chỉ có thể trốn chui trốn nhủi. Ta luôn luôn mơ thấy ác mộng,ta thật sự chịu không nổi nữa. Ta biết là nó tới tìm ta…”
Công ty phá sản, tại sao mình lại không biết gì hết ?
Thẩm Hạ Đông nhíu mày, nhưng chợt nhớ tới,hắn từng trốn ở chỗ này vài ngày không bước chân ra ngoài, chẳng lẽ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi,Trần gia liền biến thành như vậy ? Sao lúc đó Trần Lệ không chịu nói gì hết ? Không,nàng sẽ không nói ,nàng kiêu ngạo như vậy sao có thể nói chuyện này cho mình biết, huống chi hắn đã trở mặt với nàng,đã không còn liên quan gì tới hắn, không phải sao ?
_”Nhạc phụ, tại sao ngươi lại làm như vậy ? Nhiều năm về trước rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Ngươi nhất định biết, đúng không ?” khi Thẩm Hạ Đông hỏi vấn đề này,Trần Đông không nói gì,chỉ nặng nề thở dốc.
_Ngươi nói cho ta biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì ?
_”Ta…ta biết nó nhất định sẽ tới tìm ta,cho nên ta phải trốn,ta đáng chết…ta đáng chết…” đầu dây bên kia phát ra những tiếng đứt quãng,tựa hồ còn mang theo từng đợt nức nở.
Thẩm Hạ Đông hỏi “Ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi đang ở đâu ?”
_”Ta đáng chết…Ta đáng chết…Sàn sạt…Đô…”Trần Đông lắp bắp, một hồi liền bị tiếng sàn sạt lấn áp, cuối cùng chặt đứt điện thoại.
_Nhĩ hảo, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Vẫn gọi , vẫn gọi, nhưng vẫn không có tín hiệu.
Trần Đông chưa chết!
Trần Đông đang ở đâu ? “Nó” là ai ?
Thẩm Hạ Đông thầm nghĩ nhanh chóng tìm ra Trần Đông,hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra năm đó.
Chính là phương thức liên lạc duy nhất đã bị chặt đứt, Thẩm Hạ Đông muốn cầu cứu cảnh sát,nhưng khi hắn quay đầu nhìn Thẩm Thành, hắn lại bắt đầu do dự,không may Thẩm Thành bị phát hiện thì làm sao bây giờ ?
Thẩm Hạ Đông không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, hắn biết ngồi ở chỗ này sốt ruột cũng vô dụng,nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ xem mình nên làm những gì,không để cho bản thân cứ mãi ngồi một chỗ mà chờ đợi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành,trong nháy mắt hắn cứ tưởng mình nhìn lầm rồi, hắn đã nghĩ tới Thẩm Thành bây giờ chính là người thiếu niên âm trầm lúc trước.
Nhưng lập tức, hắn liền bỏ qua suy nghĩ này.
Hai cha con nhìn nhau,cuối cùng Thẩm Hạ Đông ngừng lại trước,hắn đi vào phòng ngủ của Thẩm Thành,Thẩm Thành tự nhiên cũng đi theo.
_”Con buồn ngủ không ? Ngủ…” Thẩm Hạ Đông vỗ vỗ giường, Thẩm Thành bất vi động sở.
Thẩm Hạ Đông nằm nửa người trên giường làm mẫu, kiên nhẫn nói “Nhắm mặt lại, ngủ.”
Thẩm Thành lắc lư thân thể, chớp mắt liền nằm lên giường.
Thẩm Hạ Đông nhẹ nhõm một hơi,nhưng vẫn có chút kì quái,dù sao hắn chưa từng ở chung với Thẩm Thành như vậy,luôn cảm thấy không được tự nhiên. Lúc Thẩm Hạ Đông sắp rời khỏi phòng, hắn đột nhiên nhớ tới tầng hầm kia,căn hầm âm u ngay dưới giường Thẩm Thành.
Về sau…phải khóa nó lại mới được…
Thẩm Hạ Đông lặng lẽ khép cửa phòng. Thời điểm xoay người đi, hắn đã nghĩ, nếu Thẩm Thành vẫn là Thẩm Thành của lúc trước, liệu hắn có dám vươn tay , mang Thẩm Thành về nhà không ? Hắn dám sao ?
Trên giường Thẩm Thành vẫn nằm đó, hai mắt khép chặt.
Một mảnh yên tĩnh qua đi,đầu ngón tay hắn bắt đầu giật giật,mắt mở to, mang theo tử khí âm trầm quái dị.
Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, thong thả ngồi dậy.
Hắn đi đến cửa sổ,ánh mắt đảo một vòng xung quanh phòng,sau đó dùng đôi tay tái nhợt của mình dán vào cửa kính, chăm chú dõi theo thân ảnh đang vội vàng qua đường của Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Thành kề sát cửa sổ, trong mắt phát ra âm lãnh đáng sợ,tầm mắt gắt gao theo sát Thẩm Hạ Đông, giống như cả thân thể hắn đều đang quấn lấy Thẩm Hạ Đông “Của ta..của ta..”
Một tiếng kia, trầm thấp mà thong thả,mang theo một loại bệnh hoạn khàn khàn,cùng với những tiếng nhỏ vụn rên rỉ hưng phấn phát ra từ trong cổ họng…
Thẩm Hạ Đông đã hoàn toàn quên mất, lúc đầu…
Chỉ có lúc đầu ý thức mới mơ hồ mà thôi…
Lại thật không ngờ, chỉ qua vài ngày mê mang, không biết từ lúc nào thì Thẩm Thành đã trở về bộ dáng như lúc ban đầu…
Có lẽ là chỉ giây tiếp theo, hắn thật sự đã không ngờ tới.
****
Thẩm Hạ Đông muốn đi đâu ? Chính hắn cũng không biết,hắn đi lang thang ngoài đường, đến những nơi mà hắn đã từng đi qua,như vậy tìm được Trần Lệ cùng Trần Đông sao? Không chừng hắn sẽ gặp may mắn ?
Loại tìm kiếm một cách mù quáng này có thể xem như là hắn đang tự an ủi bản thân mình,Thẩm Hạ Đông muốn chứng minh hắn không phải là kẻ vô dụng, mặc kệ là có kết quả hay không, ít nhất hắn đã cố gắng hết sức mình.
Kỳ thật, hắn rất cần một chút thời gian để ngẫm lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, sắp xếp lại những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu hắn.
Thời gian trôi quá nhanh, hắn hút hết một điếu thuốc,hắn sớm đã bị tra tấn không ra hình người, đôi mắt thâm đen, nhìn qua liền biết tinh thần hắn đang rất kém, trở thành một nam nhân quẫn bách sống trong tuyệt vọng.
Hắn dựa vào vách tường nơi cuối con đường, hộp thuốc lá trống rỗng. Dạ dày không ngừng kêu gào,có lẽ là đói bụng,hắn mới nhớ tới đã thật lâu rồi, hắn chưa có được một bữa cơm ngon miệng. Muốn mua chút gì đó chống đỡ,hắn lục lọi khắp người,nhưng chỉ còn sót lại tờ một trăm nhân dân tệ cùng vài đồng tiền lẻ.
Thẩm Hạ Đông nhìn số tiền ít ỏi trong tay mà cười, tiếng cười tràn ngập trào phúng.
Thẩm Hạ Đông, ngươi thật sự xong rồi.
Thân thể đông cứng, Thẩm Hạ Đông giật giật chân, trời sắp sáng.
Thẩm Hạ Đông thở ra một hơi sương trắng xóa,muốn thả lỏng tinh thần một chút.
Dù không muốn nhưng hắn vẫn gọi điện Trương Mục, báo cho Trương Mục biết hôm qua mình vừa nhận được điện thoại của Trần Đông.
Tận dụng thời gian thư thả, Thẩm Hạ Đông đi đón Thẩm Thanh,lúc mở cửa ra, Thẩm Thanh hai mắt phiếm hồng đứng trước mặt hắn, thanh âm khàn khàn, rõ ràng là đã khóc.
Nàng hỏi “Ba ba, có thật không ?”
_”Sao ?” Thẩm Hạ Đông vô lực nhìn nàng.
Thẩm Thanh cúi đầu “Ba ba, chuyện ba mẹ ly dị là thật sao ? Mụ Mụ …thật sự không cần con nữa sao ?”
Thẩm Hạ Đông nhìn nàng không nói gì,Thẩm Thanh nhào vào ***g ngực hắn,Thẩm Hạ Đông không kịp phản ứng, thân thể loạng choạng một chút, ngay sau đó nghe thấy tiếng gào khóc của Thẩm Thanh.
Thẩm Hạ Đông chết lặng, dùng đôi tay cứng ngắt vỗ vỗ lưng Thẩm Thanh “Thực xin lỗi…”
_Tại sao lại không cần con ? Tại sao chứ ? Ba ba, ba cũng không cần con sao ?
Thẩm Thanh càng khóc lớn,Thẩm Hạ Đông không trả lời , hắn biết Thẩm Thanh đã thật sự tin lời mình nói,cho nên mới có phản ứng như vậy.
Như thế rất tốt…
_”Ba ba mệt muốn chết…” những lời này, hắn chỉ có thể nói trước mặt con gái mình,bởi vì nàng không biết, nàng hoàn toàn không biết hắn đã phạm phải những lỗi lầm gì,trong cảm nhận của nàng , mình không hề dơ bẩn…
Hắn thật sự quá mệt mỏi,tinh thần mệt, thể xác mệt,nhưng hắn lại không có tư cách để than thở. Nói thế nào đi nữa, thì mệt cũng do bản thân hắn tự tìm. Thẩm Hạ Đông mạc danh kì diệu lộ ra một nụ cười, theo tiếng khóc nức nở của con gái, hốc mắt cũng thấm ướt một mảnh.
Cũng không phải chỉ một mình hắn phải chịu đựng thống khổ, người khác cũng chẳng hơn gì hắn.
_Về nhà với ba ba đi.
Nhà ai ? Chỗ kia cũng không phải nhà của mình, đó là nhà của Thẩm Thành, của Dương Hoằng, một nơi tràn ngập tội ác.
Bọn họ không còn chỗ nào để đi cả.
Thẩm Thanh thật nghe lời, nhìn Thẩm Hạ Đông như vậy nàng cũng không dám khóc nháo nữa, tuy rằng nàng rất sợ phải sống ở nơi đó, trong nhận thức của nàng chồng chất những ấn tượng không tốt về người ca ca đã chết kia, mà nơi đó lại là nhà của ca ca.
Nhưng khi nàng cẩn thận quan sát ba ba, nhìn chút tiền ít ỏi mà ba ba chắt nhặt đưa cho tài xế, nàng lại không dám đưa ra bất cứ yêu cầu gì.
Tại sao ba ba và mụ mụ ly hôn ? Tại sao mụ mụ muốn vứt bỏ mình ? Rõ ràng, mụ mụ yêu mình như vậy…
Chính là nàng vẫn tin lời Thẩm Hạ Đông nói,mụ mụ cho tới bây giờ vẫn chưa tới thăm nàng, hơn nữa ba ba cũng không giống như đang giả vờ, thật sự nàng không thể tìm ra lý do để nghi ngờ,ba ba gạt mình làm gì chứ ?
_”Đói bụng không ?” Thẩm Hạ Đông hỏi,Thẩm Thanh có chút do dự nhưng vẫn lắc đầu “Con không đói.”
Thẩm Hạ Đông đi mua bữa sáng cho Thẩm Thanh, Thẩm Thanh tiếp nhận bánh bao cùng một ly sữa đậu nành từ tay Thẩm Hạ Đông, nếu là trước kia nàng sẽ không ăn cái này, nhưng nàng rất đói, điều kiện cũng không cho phép, nàng chỉ có thể vùi đầu vào ăn.
Thẩm Hạ Đông có chút nghẹn ngào “Thực xin lỗi, Tiểu Thanh, ba ba sẽ cố gắng kiềm tiền để cho con có một cuộc sống tốt nhất. Nhưng mà hiện tại…con chịu khó chấp nhận một chút…”
_”Con không sao.” Thẩm Thanh nhỏ giọng. Xem ra vẫn cần thời gian thích ứng.
Đến cửa, Thẩm Hạ Đông lấy chìa khóa , hắn vẫn do dự,mở cửa ra, Thẩm Thanh sẽ nhìn thấy Thẩm Thành, vậy phải làm sao bây giờ ? Giải thích như thế nào đây ? Thẩm Thanh có bị dọa sợ hay không ?
Nhưng hắn còn muốn đến chỗ Trương Mục, Thẩm Thanh tất nhiên không thể đi theo,Thẩm Thanh nhất định sẽ biết hết mọi chuyện, mà hắn để Thẩm Thanh ở nơi khác cũng không yên lòng.
Thẩm Thành như vậy …Hẳn sẽ không không gì Thẩm Thanh đi ?
Chính là vạn nhất Thẩm Thanh nhìn thấy Thẩm Thành liền hoảng sợ thì làm sao bây giờ..
Trong lúc Thẩm Hạ Đông luôn mãi đắn đo đi suy nghĩ, Thẩm Thanh đã đi qua mở cửa,Thẩm Hạ Đông lập tức đình chỉ hô hấp.
Thẩm Thanh thò đầu,dò xét bên trong một chút, sau đó mới bước vào.
Thẩm Hạ Đông theo sau,quét mắt nhìn khắp phòng,Thẩm Thành không có. Hắn vội vàng chạy vào phòng, Thẩm Thành cũng không ở trên giường.
_”Ba ba.” Thẩm Thanh gọi hắn, Thẩm Hạ Đông liền ngẩn người,quay đầu lại.
_”Ba ba, ba làm sao vậy ?” Thẩm Thanh hỏi.
Thẩm Hạ Đông trợn to hai mắt nhìn về phía trước, Thẩm Thành đang đứng ngay bên cạnh Thẩm Thanh!
Thẩm Thanh dường như không hề phát hiện ra hắn, còn hỏi “Ba ba, ba làm sao vậy ?”
Nàng nhìn trái nhìn phải, trong lòng có chút sợ hãi, “Ba ba, ba đang làm gì vậy ? Đừng làm con sợ!”
Nàng chạy tới, nắm lấy hai cánh tay Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thành, cứng ngắt lắc lắc đầu “Không có gì…cổ ba ba bị rút gân mà thôi…”
Lúc này, đứng đối diện, Thẩm Thành ngẩng đầu.