Đường Phong Chi Thừa Kiền

Chương 65: Ván cờ của thái tông




Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu nhìn về phía Trầm Quân Nguyên “ Ý tứ Hoàng Thượng là … ?”

“Kiềm hãm mấy con chuột đó , cái khác, chờ thời cơ.” Trầm Quân Nguyên lạnh lùng nói.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu “Như vậy, ngươi vì sao nói cho ta biết?”

Trầm Quân Nguyên trầm mặc sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói “Ngươi cùng Ngô vương quan hệ không sai, ta… Hy vọng ít nhất Ngô vương sẽ không bị liên lụy, đứa nhỏ Dương gia không nhiều lắm…”

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, lập tức hai hàng lông mày trên mặt nhăn nhanh , gật đầu nói “Yên tâm đi, ta sẽ.”

Cho dù Trầm Quân Nguyên không nói, hắn cũng sẽ không cho Huyền Lân liên lụy vào. Nhưng là, Trầm Quân Nguyên nói như vậy , vậy tỏ vẻ Dương phi cùng Lương vương đều đã liên lụy ở bên trong, Trầm Quân Nguyên nay có thể bảo vệ cũng chỉ có Huyền Lân!

“Ngươi xác định?” Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi.

Trầm Quân Nguyên chậm rãi gật đầu, đạm mạc mở miệng “Biết ta là lão bản Xuân Phong lâu , cũng liền mấy người kia, mười năm trước , thời điểm ta đầu tư vào Xuân Phong lâu  , nghĩ cùng là người Dương gia , ít nhất Dương phi bên ngoài cũng có cái mà dựa vào, vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể tương trợ, liền nhờ người nói cho nàng. Không nghĩ tới, Lương vương cũng biết, gần nhất thu mua chưởng quầy, muốn giết ta, mưu toan cướp đi Xuân Phong lâu .” Nói xong, lạnh lùng cười “Hắn sao  không nghĩ tới, ta là tội nhân tiền triều triều , đắc tội với người ở Trường An không ít , vậy mà có thể mở một tửu lâu lớn như vậy ngay tại Trường An, đâu có thể chỉ là sức lực của một mình ta ?! Hoàng Thượng sao có thể không biết ?!”

********

Lúc này, Trí Trúc điện.

Lí Kính lại nhíu mày cầm tờ giấy nhỏ trong tay , phóng tới ánh nến rồi thiêu hủy.

Nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ đã trở thành tro tàn. Lí Kính mới thì thào mở miệng “Mẫu phi, vì cái gì ngươi mãi không rõ ràng chứ ?”

******

Ngoại ô Trường An , nơi sơn trang nào đó.

“Hạ Lan Sở Thạch  vẫn ngu ngốc như thế !” Âm Hoằng Trí cười nhẹ. Giương mắt nhìn về phía khuôn mặt cô nương giảo lệ đang quỳ gối trước mặt mình, âm trầm hỏi“Tề vương  điện hạ gần nhất ra sao ?”

“Tề vương  điện hạ đã bắt đầu ám chỉ Lương vương đi tranh thủ duy trì Ngô vương.” Cô gái thấp giọng nói xong.

Âm Hoằng Trí vừa lòng gật đầu, tiện đà trào phúng cười“Tỷ tỷ ,  người thông minh như vậy, đáng tiếc cố tình sinh một đứa con ngu xuẩn như vậy. Bất quá, như vậy cũng tốt…”

“Dương phi cấp Ngô vương đưa tin?”

“Tặng, nhưng đều không có hồi âm. Dương phi nương nương thực sinh khí, Lương vương tính trực tiếp đi tìm Ngô vương.”

“Này , Ngô vương a!” Âm Hoằng Trí nhíu mày, lẩm bẩm “Bất quá, nếu Ngụy vương cứ như cấp , chẳng phải sẽ đưa phân đại lễ cho bọn hắn đi. Thật sự là đáng tiếc, Ngô vương quá thông minh, không chịu mắc câu.”

“Bất quá, các ngươi Dương gia đều xuống nước, ngươi còn muốn đứng ở bên bờ?” Âm Hoằng Trí trào phúng nói nhỏ.

“Rất nhanh, rất nhanh… Lý Thế Dân, các ngươi giết cha mẹ ta, hủy Âm gia ta, rất nhanh, ta sẽ cho các ngươi trả giá đại giới!” Âm Hoằng Trí hai mắt lộ ra Hàn Quang âm độc.

********

Khi Thừa Kiền tỉnh lại , mơ mơ hồ hồ thấy Thái Tông đế đang mặc quần áo, liền thấp giọng kêu “Phụ hoàng…”

Thái Tông đế xoay người, thấy gương mặt Thừa Kiền có chút mệt mỏi mở to mắt, đi qua, cúi đầu hôn môi một chút, ôn nhu trấn an nói “Kiền Nhi, phụ hoàng muốn đi hướng nghị, ngươi ngủ tiếp một hồi.”

Thừa Kiền ngô một tiếng, nhớ tới Thái Tông đế có khi không dùng đồ ăn sáng, liền lẩm bẩm nói “Phụ hoàng, dùng đồ ăn sáng rồi lại đi.”

Thái Tông đế sủng nịch cười “Hảo. Phụ hoàng sẽ dùng .”

Thừa Kiền thế này mới nhắm mắt ngủ.

Sủng nịch quyến luyến dừng ở Thừa Kiền một hồi lâu, khi chú ý tới mặt mày Thừa Kiền mỏi mệt, có chút áy náy cúi đầu thương tiếc hôn.

Tối hôm qua, thật sự có chút khó có thể tự chế.

May mắn làm một ít thi thố, nếu không sợ là bị thương đi.

Có chút lo lắng thân thủ xem xem cái trán Thừa Kiền, khi xác định không có gì đáng ngại, mới đứng dậy chậm rãi rời đi.

Nhớ tới Thừa Kiền dặn dò, liền khi Lí Phúc trình lên đồ ăn sáng thì dùng một ít, lại dặn dò Hồng Ngọc , đồ ăn sáng làm chút thanh chúc.

Lại ở Thừa Kiền trên giường ngóng nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi có chút không tha rời đi.

Đi ra Khởi Huy điện , Thái Tông đế xoay người thản nhiên mở miệng nói “Nếu điện hạ tỉnh , kêu Kim đến Cam Lộ điện hồi bẩm.”

“ Dạ !” Hồng Ngọc  cung kính xoay người đáp.

Cho đến khi Thái Tông đế xoay người ly khai.

Hồng Ngọc  mới chậm rãi đứng dậy.

“Hồng Ngọc  tỷ tỷ, Hoàng Thượng cùng điện hạ …bọn họ…” Châu nhi rốt cục có chút nhịn không được, tối hôm qua nửa đêm, Lí Phúc công công đột nhiên đến phòng bếp cầm nước ấm, lại ngưng trọng dặn bọn họ không cần tới gần. Rốt cuộc…

“Châu nhi.” Hồng Ngọc  nhìn về phía vẻ mặt nghi hoặc của Châu nhi, trong lòng cảm khái Châu nhi đơn thuần, cũng hâm mộ Châu nhi đơn thuần.“Ngươi yên tâm đi. Hoàng Thượng chỉ biết đối điện hạ càng ngày càng tốt, sẽ không thương tổn điện hạ.”

Châu nhi cái hiểu cái không gật đầu, nhẹ nhàng thở ra nói “Vậy là tốt rồi.”

*********

Khi Thừa Kiền lại lần nữa tỉnh lại, mắt xem xét sắc trời bên ngoài, sẽ không là quá ngọ đi?

Thừa Kiền ngẩn ngơ, chậm rãi chống giường đứng dậy, đột nhiên cảm thấy thắt lưng thực đau , không khỏi nhớ tới tối hôm qua điên cuồng, nhịn không được mặt đỏ, cho dù phụ hoàng bốn năm qua không gần nữ sắc, cũng đừng đột nhiên liền…

Bất đắc dĩ thở dài.

Ngây người sau một lúc lâu, cho độ ấm trên mặt chậm rãi tán đi, Thừa Kiền nhìn nhìn tự thân, sờ sờ cổ, tối hôm qua phụ hoàng hẳn là không ở trên cổ lưu lại dấu đi.

Ân, tuy rằng trên người khẳng định có không ít dấu, nhưng là trên cổ hẳn là không có .

Hơn nữa, cái địa phương kia… Tuy rằng nhột nhột , nhưng là giống như không đau ? Thừa Kiền có chút xấu hổ hồi tưởng đến tối hôm qua , trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ giống như bị thượng dược?

Lắc đầu, không suy nghĩ, điều chỉnh cảm xúc, Thừa Kiền thay bào sam, mới kêu Châu nhi Hồng Ngọc tiến vào .

Châu nhi vừa tiến đến cũng rất lo lắng , mở miệng nói “Điện hạ, ngài nếu không đứng lên được , nô tỳ sẽ đi thỉnh Thái y.”

Thừa Kiền có chút xấu hổ ha ha cười.

Hồng Ngọc  ngẩng đầu thản nhiên nói “Châu nhi, ngươi đừng lo lắng , điện hạ bất quá là làm việc có chút nhiều , nên mệt mỏi thôi.”

Thừa Kiền nghe được lời này của Hồng Ngọc  , ngẩn ra, trong lòng có chút ngờ vực vô căn cứ, hay là Hồng Ngọc  nàng biết cái gì?

Nhưng chăm chú nhìn lại, vẻ mặt Hồng Ngọc  bình tĩnh. Thừa Kiền cũng liền đem ngờ vực vô căn cứ tạm thời đặt ở trong lòng.

Đến khi dùng đồ ăn sáng nhìn đến thanh chúc, Thừa Kiền nghi hoặc,  hắn ăn sáng không thích dùng thanh chúc, Hồng Ngọc  các nàng đều biết .

“Đây là Hoàng Thượng cố ý dặn.” Hồng Ngọc  thấy Thừa Kiền nghi hoặc, liền thấp giọng giải thích.

Phụ hoàng cố ý dặn? Bỗng nhiên nhớ tới tác dụng thanh chúc… nhất thời đỏ mặt lên. Vùi đầu liền uống hết .

Hồng Ngọc  nhìn Thừa Kiền đỏ mặt ăn chúc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

******

Sau khi Thừa Kiền dùng xong đồ ăn sáng, Hồng Ngọc  thu thập bát trên bàn, bưng đi hướng tiểu phòng bếp.

Chuyển quá hành lang gấp khúc, liền gặp Lí Phúc đứng ở chỗ hành lang gấp khúc yên lặng nhìn mình. Hồng Ngọc  dừng cước bộ, liền hướng Lí Phúc đi đến.

“Điện hạ dùng bữa sao?”

“Ân, điện hạ dùng. Phúc công công  là đến tìm Hồng Ngọc ?”

Lí Phúc trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói “Ngươi thực thông minh, những lời khác không cần ta nhiều lời đúng không ? ”

“Hồng Ngọc  hiểu được.”

Lí Phúc khẽ gật đầu, mặt không chút thay đổi , xoay người mà đi.

Hồng Ngọc  nhìn Lí Phúc đi xa, mới chậm rãi đi trở về tiểu phòng bếp.

Nếu nói trong lòng không còn phức tạp là không có khả năng, Hoàng Thượng thế nhưng đối điện hạ… nhưng nghĩ vẻ mặt điện hạ hôm nay, tựa hồ cũng không phải không muốn…

Ai, thôi, vẫn là làm tốt chuyện tình của chính mình đi.

********

Thừa Kiền dùng xong thiện, liền cầm lấy sách , chuẩn bị nhìn lên, Ngân  báo lại, Ngụy vương điện hạ tới bái phỏng .

Thừa Kiền cân nhắc một hồi, nghĩ hôm qua khi Thanh Tước đến, sắc mặt cứng ngắc kia còn có vẻ mặt muốn nói lại thôi, còn có hôm qua Lí Kính thỉnh cầu, trong lòng mơ hồ đối ý đồ Thanh Tước đến có thể biết được…

Khi Lí Thái tiến hậu viên, liền thấy Thừa Kiền đang ở dưới tàng cây chuyên tâm đọc sách.

Bốn năm không thấy, ca ca này của hắn vẫn không thay đổi, Lí Thái nhìn vẻ mặt Thừa Kiền thanh thản, trong lòng có chút phức tạp.

Bốn năm, hắn không có đi Dương Châu vấn an quá mẫu hậu, tuy rằng từng có ý niệm trong đầu, muốn đi vấn an mẫu hậu cùng ca ca, nhưng như Hầu Quân Tập  nói , thừa dịp ca ca không ở, hẳn là cố gắng đạt được chú ý của phụ hoàng cùng triều thần mới phải , nhưng là, không nghĩ tới là ca ca đi rồi, lại đến Trĩ Nô! Tuy rằng Trĩ Nô chỉ có 4 tuổi, nhưng ngay cả cậu Trưởng Tôn Vô Kỵ đều nói, Trĩ Nô trí tuệ không dưới ca ca, đáng giận!

Mà cố tình hai người Lí Hữu cùng Lí Âm này còn luôn tìm hắn gây phiền toái, đối chọi hắn !

Hai năm nay , Hầu Quân Tập  cùng Hạ Lan Sở Thạch  không ngừng thả ra các loại tiếng gió, hy vọng phụ hoàng sớm ngày có thể lập thái tử , hy vọng có thể thừa dịp Trĩ Nô chưa lớn lên, thừa dịp lúc này mẫu hậu còn tại vị , mình là con của người sẽ có tư cách nhiều nhất , xác lập địa vị , nhưng phụ hoàng cũng chưa từng để ý tới, thật vất vả, Ngụy chinh tại đây vài ngày trình tấu chương lập thái tử, lúc này, vô luận sao , phải xác định địa vị thái tử !

Trước đó , mình phải được ca ca tuy rằng ngồi xe lăn lại đối phụ hoàng có ảnh hưởng phi thường lớn duy trì.

“Đệ đệ kiến quá ca ca.” Lí Thái tiến lên hành lễ. Vẻ mặt tuy rằng vẫn có chút cứng ngắc, nhưng tự nhiên lên rất nhiều.

Thừa Kiền buông sách , ngẩng đầu mỉm cười “Thanh Tước sao lại có thời gian rảnh lại đây?”

“Ha ha, nghĩ đã lâu không cùng ca ca nói chuyện, vốn ngày hôm qua nên cùng ca ca nói chuyện, cố tình có việc…, cho nên hôm nay tới đây.” Lí Thái tươi cười khả cúc nói.

Thừa Kiền nhìn trên mặt Lí Thái tươi cười, nhẹ nhàng thở dài, cho dù hiện tại rất nhiều chuyện cũng không giống trước , nhưng là, Thanh Tước lòng dạ hẹp hòi và tính tình lợi ích là nhất vẫn là không thay đổi a.

“Đúng rồi, ca ca, sao  không ra đi đi một chút?” Lí Thái cười cười hỏi,“Nếu không, minh nhi cái đệ đệ cùng ngươi đến Trường An trong thành đi dạo?”

Thừa Kiền lắc đầu “Hay là thôi đi. Gần nhất muốn yên tĩnh để chuyên tâm đọc sách.” Vừa cười cười nói “Ngươi nếu có việc , phải đi đi, ta một người ngốc cũng không có việc gì.”

Lí Thái ngượng ngùng cười “Không có việc gì…” Do dự một chút, Lí Thái dò hỏi hỏi “Ca ca gần nhất có từng nghe qua đồn đãi gì?”

Thừa Kiền giương mắt, thản nhiên hỏi “Cái gì đồn đãi?” Trong lòng trầm xuống, quả nhiên vẫn là đến đây sao?

“Nghe nói gần nhất Ngụy chinh đại nhân giống như bị phụ hoàng trách cứ.” Lí Thái nói. Thật cẩn thận quan sát đến sắc mặt Thừa Kiền.

Thừa Kiền ra vẻ kinh ngạc “Phải không? Từ khi ta trở về, lão sư còn không có tới Khởi Huy điện, lão sư vì sao bị phụ hoàng trách cứ?”

“Nghe nói là vì chuyện  lập thái tử.” Lí Thái có chút thất vọng, xem ra ca ca thật đúng là chưa từng nghe qua…

“Nga.” Thừa Kiền gật đầu, lại lắc đầu giận dữ nói “Lão sư thật sự là quá mức ngay thẳng.”

Lí Thái có chút xấu hổ “Kỳ thật Ngụy đại nhân cũng chỉ là vì nước tận trung thôi.”

Thừa Kiền khẽ gật đầu, liền mỉm cười cầm lấy một khối hạnh nhân cao đưa cho Lí Thái “Thanh Tước, đến, ăn chút hạnh nhân cao.”

Con mắt Lí Thái ba ba xem xét Thừa Kiền, khi thấy Thừa Kiền đưa qua hạnh nhân cao, có chút mộng. Nhưng thấy vẻ mặt Thừa Kiền chờ mong, liền cũng chỉ hảo tiếp nhận.

Vừa ăn xong, thấy Thừa Kiền lại đưa thêm một khối , mở miệng nói “Ca ca, ta không ăn. Ngươi có biết, ta không thích ăn ngọt.”

“Phải không? Thực đáng tiếc nha.” Thừa Kiền cắn hạnh nhân cao có chút tiếc nuối mở miệng.

“Ca ca…” Lí Thái bị kiềm hãm, sau một lúc lâu, mới hít sâu một hơi, mở miệng nói “Ca ca, kỳ thật ta là có việc tìm đến ca ca.”

Thừa Kiền chậm rãi nhấm nuốt hoàn hạnh nhân cao, nhìn về phía Lí Thái, trong lòng thở dài, đến đây.

“Nói đi, chuyện gì.”

“Ca ca đối chuyện lập thái tử thấy thế nào ?”

“Hiện tại nói lập thái tử , ngươi không biết là quá sớm sao?” Thừa Kiền nhẹ giọng nói, nhìn về phía Lí Thái, ý vị thâm trường nói “Phụ hoàng hắn đang tuổi xuân đang độ.”

Lí Thái nhìn chằm chằm Thừa Kiền, nhíu mày hoài nghi hỏi “Ca ca, ngươi không phải nghĩ Trĩ Nô đi?”

“Ca ca không nghĩ ai, hơn nữa, Thanh Tước, Trĩ Nô hắn còn nhỏ.” Thừa Kiền nhíu mày, có chút không hờn giận, sao  ngờ vực vô căn cứ đến tận Trĩ Nô ?

“Ca ca, ta đã mười lăm!” Lí Thái trầm giọng nói “Ta cảm thấy hiện tại lập thái tử chính là cơ hội tốt, hy vọng ca ca có thể trợ giúp ta.” Dứt lời, vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Thừa Kiền.

Thừa Kiền im lặng.

Thanh Tước đã nóng nảy như vậy sao?

Nhưng là, ở trong lòng hắn, Thanh Tước cũng là người thích hợp a.

Chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt Thừa Kiền bình tĩnh “Ta không biết hiện tại là thời cơ tốt, cho nên, Thanh Tước, thực xin lỗi, ca ca không giúp được ngươi…”

Lí Thái có chút khó có thể tin nhìn về phía Thừa Kiền.

Ca ca thế nhưng không giúp hắn? Quả nhiên, liền theo như lời Lí Hữu, ca ca hắn kỳ thật trong lòng cũng nghĩ đến vị trí đó sao ?

Trong lòng lửa giận dâng lên , Lí Thái đột nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, sau một lúc lâu, âm lãnh cườ,“Kỳ thật ca ca không phải không giúp được ta, là muốn giúp đỡ chính mình đi?”

Thừa Kiền nhíu mày, thấp giọng trách mắng “Thanh Tước ngươi nói bậy bạ gì đó?!”

“Hắc hắc.” Lí Thái cười quái dị một tiếng “Không có việc gì, đệ đệ có thể lý giải, hảo! Ca ca, ngươi không giúp ta, ta cũng có thể thành công!” Dứt lời, liền thật mạnh phẩy tay áo bỏ đi!

Thừa Kiền nhìn bóng dáng Lí Thái, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở, quả nhiên, vẫn là  đi đến từng bước này sao?

Thừa Kiền chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỗng nhiên bên hông truyền đến cảm giác ấm áp, cổ phun đến hơi thở quen thuộc, tiếp theo, đó là ôn nhu nói nhỏ “Kiền Nhi đừng khổ sở.”

“Phụ hoàng?” Thừa Kiền quay đầu, nhìn về phía Thái Tông đế không biết khi nào đứng ở phía sau mình, xoay người ôm mình “Vì sao dung túng Thanh Tước? Hầu Quân Tập , Hạ Lan Sở Thạch  cũng không là thứ tốt, phụ hoàng vì sao còn muốn cho bọn họ ở lại bên người Thanh Tước?” Thừa Kiền thấp giọng hỏi trước, trong đôi mắt sạch sẽ là tràn đầy nghi hoặc.

Phụ hoàng khôn khéo, sao lại nhìn không ra dã tâm của đám người Hầu Quân Tập .

Thái Tông đế chính là thản nhiên mở miệng “Kiền Nhi, phụ hoàng cấp Thanh Tước an bài lão sư cũng không phải Hầu Quân Tập  một người, chẳng lẽ không có Hầu Quân Tập , việc này cũng không phát sinh sao? Huống chi, đây là một quá trình, phải…”