Ngày hôm sau khi Thừa Kiền tỉnh lại , Thái Tông đế đã đi vào triều.
Ở trên giường ngốc một hồi , mới hoảng hốt nhớ tới tối hôm qua hắn cùng với phụ hoàng ngủ cùng nhau .
Nhức đầu, Thừa Kiền hai tay chống đỡ giường, chậm rãi ngồi dậy, ngồi ở trên giường, nhớ tới tối hôm qua, đêm dài trầm lặng , mà hắn còn mải nghĩ nan đề kia , thấy hắn vây ý dày đặc, phụ hoàng liền hống hắn nói “Ngủ đi.”
Hắn rất muốn ngủ, lúc này đã qua thời gian mà bình thường hắn đi ngủ , nhưng lần trước cũng vì nằm trong ***g ngực ấm áp của phụ hoàng mà ngủ quên đi , làm cho hắn đến nay đều cảm thấy thực quẫn, vì thế, nghĩ cố gắng chống lại , đồng thời, trong lòng cũng thực nghi hoặc, phụ hoàng sao còn không đi? Y cho dù không sủng hạnh phi tần cũng nên hồi Cam Lộ điện hay Thái Cực cung hoặc là Trường Sinh điện đi ngủ đi chứ ?
Vì thế, hắn cố gắng mở mắt, hỏi điều mình vốn không nên hỏi , cũng không thích hợp hỏi
“Phụ hoàng ngươi không trở về Cam Lộ điện sao?”
Ai ngờ phụ hoàng vỗ lưng hắn, làm cho hắn càng thêm buồn ngủ, một bên hùng hậu nói nhỏ ,“Ân, phụ hoàng hôm nay bồi Kiền Nhi ngủ, được không?”
Bồi – Kiền – nhi – ngủ?!
Thừa Kiền nháy mắt mở to hai mắt nhìn, buồn ngủ trong phút chốc bay đi, thiên a ! Đời trước hắn chưa bao giờ cùng phụ hoàng đồng tẩm đâu !
“Phụ hoàng, có được hay không , thực sự không hảo lắm ” Hắn nhược nhược khái khái , nói lắp ba xong.
Nhưng phụ hoàng hắn lại đưa hắn đến bên giường, rất là thoải mái chỉnh cái thắt lưng , thanh âm trầm thấp miễn cưỡng mở miệng
“Cha cùng con ngủ cùng nhau có gì không tốt nha ?”
Bị gắt gao ôn lấy , Thừa Kiền nói không nên lời , vậy ngươi còn hỏi ta hảo hay không hảo làm gì?!
Hồi tưởng chấm dứt, Thừa Kiền trảo quần áo bên giường , chậm rãi mặc vào, bỏ qua lưu luyến trong lòng đối với ***g ngực ấm áp ngày hôm quá .
Mặc quần áo , Kim cùng Châu nhi hầu hạ hạ rửa mặt xong, dùng hoàn thiện, rời đi hậu điện , trải qua một đêm , tuyết đã ngừng rơi .
*********
Sau Tuyết yến , Trưởng Tôn hoàng hậu ở Lập Chính điện tiếp kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Nhàn thoại vài câu, khi Trưởng Tôn Vô Kỵ ý bảo hạ, Phong Hiệp cùng vài cung nữ khác lui ra
Trưởng Tôn Vô Kị nhất thời nghiêm nghị , Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng hiểu rõ, dịu dàng cười
“Ca ca, vì vị trí hôm qua Thừa Kiền ngồi mà đến sao ?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, nhíu mày nói
“Dụng ý của Hoàng Thượng ta nghĩ ngươi cũng hiểu được, hiện tại không nói chuyện thái tử, dù sao Thái nhi cũng nhỏ , nhưng là, ngươi cũng nên chuẩn bị tốt vẫn hơn .”
Trưởng Tôn hoàng hậu khẽ lắc đầu “Ca ca, chuyện tình thái tử, ngươi chớ theo ta đề nghị , ngươi cũng biết, ta không tham dự triều chính.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu không đồng ý, trong lòng cười khổ, nhẹ giọng thở dài nói
“Ta hiểu được, ngươi không tham dự triều , chính là , ca ca cũng không phải để ngươi tham dự vào , ngươi có từng nghĩ tới, giả như có một ngày, người với ta không còn , Trung Sơn vương , Ngụy vương cùng Trường Nhạc công chúa , Dự Chương công chúa làm sao bây giờ? Nếu như đứa nhỏ của Âm phi cùng Dương phi làm thái tử , ngươi có thể bảo đảm sẽ không lần thứ hai làm hại đến Trung Sơn vương cùng Ngụy vương đều là đứa nhỏ nhạy bén trí tuệ hay không ”
Trưởng Tôn hoàng hậu chấn động, lập tức trầm mặc, ngón tay hơi hơi xiết chặt tay áo . Nhưng lại nhớ tới tối hôm qua Hoàng Thượng chính miệng nói, sẽ không cho bất luận kẻ nào đối Kiền Nhi bất lợi trong lòng có chút yên tâm, lại có chút lo lắng , lời nói của quân vương nhất thời , sẽ có khả năng lâu dài sao ?
Trong điện một mảnh trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông.
“Ca ca, ý tứ của ngươi ta hiểu được” Trưởng Tôn hoàng hậu hơi hơi nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở to mắt, dừng ở vẫn vẻ mặt ngưng trọng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, mở miệng nói
“Ta sẽ chiếu cố hảo Kiền Nhi , Thanh Tước”
Trưởng Tôn hoàng hậu hơi hơi cười khổ “Về sau hãy nói đến chuyện sẽ thế nào vậy ”
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu, nhẹ giọng thở dài
“Ca ca chính là muốn để ngươi tỉnh táo thôi .” Dừng một chút, lại mở miệng nói,“ lão sư Thanh Tước là Hầu Quân Tập, người này tuy rằng rất tài hoa, nhưng dã tâm không nhỏ, ngươi nên chú ý nhiều hơn .”
Trưởng Tôn hoàng hậu nhíu mày, gật đầu “Ta đã biết.”
Đưa Trưởng Tôn Vô Kỵ đi , Trưởng Tôn hoàng hậu bỗng nhiên nghĩ đến Hoàng Thượng đối lão sư an bài cho chư vị hoàng tử, không khỏi dừng lại cước bộ, chần chờ mở miệng hỏi nói
“Ca ca, Hoàng Thượng vì sao cho ngươi làm lão sư Ngô vương?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ dừng lại cước bộ , quay đầu, khẽ lắc đầu
“Thánh ý khó dò, ta cũng không biết vì cái gì, bất quá” Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút chút đăm chiêu “Có lẽ cũng là một loại chế hành. Nhưng cũng là một cơ hội ”
Lúc này, ở Trí Trúc điện , Lí Kính nhìn cái hòm trong tay, là một sáo ngọc nhỏ , rất là tinh xảo, sáo ngọc còn khắc hai chữ “ Bình yên “ dọc thân .
********
Võ Chính điện.
Hậu viện , Lí Thái vung một cây đao, đầu đầy mồ hôi , vẫn như cũ lặp lại chiêu thức đơn điệu.
Cách đó không xa, nam nhân có dáng người tương đối thấp bé , đôi mắt âm lãnh thâm trầm nhìn
Một bên, đại cung nữ Lăng La của Võ Chính điện thấy Lí Thái đầu đầy mồ hôi , do dự tiến lên đối nam nhân nói
“Hầu tướng quân, điện hạ đã luyện tập hai canh giờ , cho điện hạ nghỉ ngơi một chút đi ?”
Namnhân hừ lạnh một tiếng, tiến lên đối Lí Thái lớn tiếng nói,“Điện hạ, cảm thấy vất vả sao ?”
Lí Thái thủ thế một chút, do dự một chút, nhưng lại khẽ cắn môi, tiếp tục lặp lại chiêu thức đơn điệu.
Namnhân thế mới vừa lòng gật đầu.
Lăng La vừa thấy, đành phải bất đắc dĩ thối lui đến một bên, nhưng ánh mắt thấy một thân ảnh tiến đến, không khỏi nhãn tình sáng lên.
Thân ảnh vội vàng đến không chỉ làm Lăng La nhãn tình sáng lên, cũng làm cho tiểu thái giảm Nghiên Mặc hầu hạ bên người Lý Thái nhãn tình sáng lên , Nghiên Mặc thanh âm tiêm tế báo danh,“Ngu ThếNamđại nhân tới!”
Ngu ThếNamtiến vào, nhìn thấy một màn như vậy, nhíu mày tiến lên, đối nam nhân thực không khách khí chắp tay nói “Hầu Quân Tập tướng quân, hôm nay đến phiên ta đối điện hạ giảng bài đi ?”
Namnhân, cũng chính là Hầu Quân Tập giả cười một tiếng, tùy ý chắp tay, mở miệng nói,“Điện hạ hiếu học, muốn nhanh học xong đao thức này , cũng liền mất chút thời gian thôi , Ngu đại nhân đừng vội .”
Mà lúc này, Lí Thái cắn răng luyện tập cũng rốt cục hoàn thành động tác cuối cùng. Thở hổn hển thiếu chút nữa đứng không vững, Lăng La thông minh sớm bước nhanh qua, thấy thế, vội vàng nâng Lí Thái đến một bên, dựa vào thạch bàn.
Hầu Quân Tập đi đến trước mặt Lí Thái, chắp tay nói,“Điện hạ làm tốt lắm. Thần sẽ đến dạy điện hạ sau .”
Lí Thái gật đầu, thở gấp nói “Làm phiền Hầu tướng quân. Lăng La, đưa tướng quân đi .”
Lăng La trong lòng không muốn, nhưng trên mặt vẫn là cung kính đưa Hầu Quân Tập đi.
Ngu ThếNamthấy Hầu Quân Tập đi xa, mới quay đầu nhíu mày đối Lí Thái nói
“Điện hạ, tập võ cường thân kiện thể, là chuyện tốt, nếu điện hạ sa vào cho vũ kỹ, sợ không ổn ?”
Lí Thái thở dốc xong, nghe Ngu ThếNamnói , cũng chỉ cúi đầu trầm mặc. Trong lòng lại hiện lên tối hôm qua sau khi tuyết yến kết thúc, Hầu Quân Tập nói,“Điện hạ, ngươi nên hướng Trung Sơn vương điện hạ học tập nhiều hơn nha, ngươi xem hiện tại Hoàng Thượng đau Trung Sơn vương thật nhiều”
Tuy rằng biết, phụ hoàng yêu thương ca ca là vì ca ca hành động không tiện, phụ hoàng mới có thể yêu thương nhiều chút , nhưng, nhìn trên tuyết yến ca ca được phụ hoàng ôm lấy , trong lòng Lí Thái vẫn như cũ thực chua
Trong lòng thầm nghĩ, ta đây so với ca ca lợi hại hơn! Như vậy, phụ hoàng nhất định thương ta nhiều hơn .
Hầu Quân Tập đi khỏi Võ Chính điện, khóe miệng gợi lên một tia âm lãnh cười.
Quả nhiên, tiểu hài tử luôn dễ dàng gây xích mích, ghen tị hâm mộ cái gì, thực bình thường phải không?
Nhớ tới đứa nhỏ thanh tú sạch sẽ cùng điện hạ múa vũ đạn đàn , Hầu Quân Tập trong mắt hiện lên một tia cực nóng không hiểu, thật sự là đáng tiếc , hành động không tiện a.
************
Ở Khởi huy điện, Thừa Kiền ngồi ở nhuyễn ***, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bàn cờ, trong tay vô ý thức chuyển động một viên bạch cờ.
Đối diện hắn, dáng người Lý Tĩnh thẳng ngồi chồm hỗm , ánh mắt cũng nhìn chằm chằm bàn cờ, thẳng đến khi xác định mỗi một bước của mình đều tính toàn xong , mới thoáng đem ánh mắt dời, nhìn về phía đứa nhỏ ngũ quan thanh tú ngồi trước mặt mình , mặt mày điềm tĩnh , đôi mắt hơi hơi lưu chuyển hào quang. Nhớ tới cầm nghệ kỹ càng ở tuyết yến, nhớ tới sáng nay khi mình đi vào Khởi Huy điện đã khen ngợi hắn , vẻ mặt hài đồng trước mắt cũng không nề hạ , khổ hề hề thỉnh mình không cần tái trêu đùa hắn.
Khi đó, hài đồng trước mắt nói như thế này
“Lão sư, trên tuyết yến , các đại nhân bất quá là e ngại mặt mũi phụ hoàng cùng mẫu hậu , mới liêu tán vài câu mà thôi, ngài sẽ không quên chứ . Thừa Kiền cầm nghệ bất quá bình thường, thế nào đạt được hai chữ kĩ nghệ a !”
Khi đó, hắn cẩn thận đoan trang, phát hiện thực không phải ra vẻ che dấu, không khỏi kinh ngạc, hài đồng trước mắt thật không hiểu cầm nghệ của hắn đã rất lợi hại sao? Bất quá, nghĩ lại, cũng tốt, như vậy cũng tránh được tự mãn kiêu ngạo, liền cười cười mà qua, lúc này nghĩ đến, bên miệng không khỏi gợi lên cười, hài đồng trước mắt thật sự rất thú vị
Thừa Kiền suy nghĩ qua đi, cầm trong tay bạch kì phóng tới bàn cờ, ngẩng đầu cười,“Lão sư, tới phiên ngươi.”
Lý Tĩnh cúi đầu, không khỏi nhướng mày, bố cục nguyên bản hoàn mỹ bởi vì này bạch kì này mà tựa hồ chuyển biến xấu đi , bất quá, cũng chỉ là xấu đi chút chút thôi .
Bình tĩnh hạ một hắc kì, buông, ngẩng đầu cũng cười “Điện hạ, tới phiên ngươi.”
Thừa Kiền nhìn chằm chằm bàn cờ, không khỏi ảo não nhíu mày, nha, vẫn là cẩn thận mấy cũng có sai sót a. Xem ra, kì nghệ của mình cũng vẫn quá non .
Thừa Kiền ngẩng đầu, đối Lý Tĩnh cong cong khóe miệng,“Lão sư, ngươi thắng.”
Lý Tĩnh cẩn thận đánh giá thần sắc Thừa Kiền, khen ngợi gật đầu “Điện hạ, cũng biết vì sao thất bại?”
Thừa Kiền nghĩ nghĩ,“Ta cùng người đánh cờ số lần quá ít, kinh nghiệm không đủ.”
Lý Tĩnh khẽ gật đầu, lập tức mỉm cười
“Điện hạ, thời điểm thần mang binh đánh giặc, thường xuyên cùng bộ hạ thảo luận đủ loại phòng ngự tiến công , mưu hoa sách lược, đối mỗi một loại sẽ xuất hiện tình huống đều phải làm tốt nhất hoặc là tối phá hư , vắt hết óc nghĩ còn đường để đánh giặc hay không , thời gian có rất ít nha , mà vẫn phải tìm biện pháp .”
Thừa Kiền chuyên chú nghe, có chút đăm chiêu.
“Nhưng là, điện hạ, thần vẫn như cũ cùng bộ hạ mưu hoa sách lược, vẫn như cũ vắt hết óc thôi diễn, tìm kiếm đường đánh bại , điện hạ, ngươi nói, thần làm như vậy có phải hay không thực là lãng phí thời gian?”
Thừa Kiền lắc đầu, nhìn Lý Tĩnh mỉm cười, một bên suy tư, một bên chậm rãi thật sự hồi đáp
“Không, lão sư làm như vậy là đúng. Binh pháp vô định thư ( cách đánh giặc không ở trên sách ) , trên chiến trường tình huống nào cũng đều phát sinh , trước đó làm tốt hết thảy chuẩn bị, khi đánh giặc, tài năng là phải căn cứ tình huống mà an bài thật tốt .” Ánh mắt liếc mắt bàn cờ, ngẩng đầu mỉm cười,“Thật giống như chúng ta chơi cờ, sách dạy đánh cờ chỉ có thể giúp ta quen thuộc ván cờ, chân chính chơi cờ vẫn phải xem biến hóa của đối thủ .”
Lý Tĩnh khen ngợi cười,“Điện hạ quả nhiên trí tuệ.”
Thừa Kiền trên mặt có chút ngại ngùng cười, trong lòng cũng là rất ngượng ngùng, tốt xấu mình cũng phiêu phiêu lâu như vậy a, như thế nào ngay cả ý nghĩa đơn giản này cũng phải để người khác chỉ dạy ?
Nhớ tới mình đánh cờ đều theo sách đánh cờ , thật sự dọa người nha .
****************
Thái Tông đế đi vào Khởi Huy điện, thấy tiền điện rất im lặng, liền lập tức hướng hậu điện đi đến.
Lúc này, trời đã tối dần .
Thừa Kiền đang xem thư, rất là chuyên chú.
Thái Tông đế phất tay ngăn cản đám người Kim cùng Châu nhi dập đầu chỉ lễ, ý bảo bọn họ lẳng lặng lui ra.
Theo sau, Thái Tông đế lặng lẽ tiến lên, cúi đầu, thấy thư thượng trong tay Thừa Kiền rất quen mắt ? Hơi hơi mị mắt, hình như là bút tích của Lý Tĩnh? Lại nhìn nội dung , Thái Tông đế nhướng mày, đúng là mưu kế đánh giặc ghi lại?
Cái này xem như bảo vật của Lý Tĩnh nha !
Xem ra Kiền Nhi được Lý Tĩnh nhận rồi, tuy rằng trong lòng thực kiêu ngạo Kiền Nhi được tử hồ ly kia tán thành , nhưng đối Kiền Nhi như vậy chuyên chú nhìn đồ của Lý Tĩnh, trong lòng hắn lướt qua một tia không hờn giận.
Vì thế, cúi đầu, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, mạnh mẽ nhéo hai má Thừa Kiền .
Thừa Kiền tâm đầu nhất khiêu, theo bản năng ô mặt, quay đầu gặp Thái Tông đế đùa dai , khuôn mặt tươi cười , nhất thời trong lòng vô lực ,“Phụ hoàng”, trò đùa dai như hài tử như vật thật sựu không hợp hình tượng anh dũng vĩ võ của ngài nha .
“Kiền Nhi đã dùng bữa tối chưa ?” Thái Tông đế ôm lấy Thừa Kiền đi hướng giường, vừa đi vừa hỏi.
“Đã dung a.” Thừa Kiền cầm lấy thư , hồi đáp.
“Phụ hoàng còn chưa dùng bữa, bồi phụ hoàng dùng bữa tối đi.” Thái Tông đế nói, gọi Lí Phúc cùng Hồng Ngọc bãi thiện.
Dùng hoàn thiện, Thái Tông đế cùng Thừa Kiền tán gẫu, hỏi hôm nay làm cái gì, lại lấy sách của Lý Tĩnh trong tay Thừa Kiền , hưng trí bừng bừng nói lên mình năm đó đánh giặc như thế nào . Ý đồ làm cho Thừa Kiền biết, kỳ thật Lý Thế Dân hắn năm đó đánh giặc cũng là rất là anh dũng lợi hại.
Mà Thừa Kiền vẫn là lần đầu tiên nghe Thái Tông đế nói về chuyện mình đánh giặc, không khỏi nghe đến nhập thần.
Sau đó, thời gian cứ như vậy chậm rãi im lặng chảy xuôi qua
[ Nguyệt : Cười dài. Dễ thương quá cơ ]