Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 43: Án tử kết thúc [hạ]




“Cao bộ đầu?” Vương Tiết thấy người tới, “Lần này ngươi tới, lại có chuyện gì sao?”

“Là như vậy, trước kia mượn Kinh Thi của ngươi, bây giờ đến trả.” Cao Hành đưa sách cho Vương Tiết.

“A? Nhanh như vậy đã tìm hiểu xong rồi?” Vương Tiết nói.

“Đúng vậy, nhờ sách của ngươi, chúng ta có tiến triển rất lớn.” Vẻ mặt cảm kích.

“Đây là ý gì? Chẳng lẽ có liên quan tới bản án?” Vương Tiết truy hỏi.

“Ngạch, cái này, tạm thời không thể tiết lộ, lượng thứ. Tóm lại là giúp đại ân. Ta cáo từ trước.”

“Đi thong thả.” Vương Tiết tiễn người rồi trở về phòng.

Lúc này, một người quét dọn trong nội viện thấy Cao Hành rời đi, buông cái chổi, lặng lẽ tới hậu viện.

Nửa đêm, Cao Hành trở về tiểu viện, ngồi trong thư phòng thật lâu.

Cầm hai tờ giấy, nhìn tới nhìn lui dưới nến, nhưng không thấy gì khác lạ.

“Thôi, vẽ lại một bản, ngày mai đưa cho A Tài nghiên cứu.” Nói xong, Cao Hành vẽ lại một bản bỏ trong tay áo, lại kẹp hai tờ giấy vào sách, đóng cửa thư phòng, trở về nghỉ ngơi.

Lát sau, một hắc y nhân lưu loát trở mình tiến vào thư phòng, đem hai tờ giấy cất vào trong ngực, lại phi thân rời đi.

Lúc này, ở gần đó, Cao Vấn và Cao Chí trao đổi một ánh mắt, liền đi theo.

Hắc y nhân đi thẳng đến La phủ, vào thư phòng, kéo khăn che mặt xuống, quả nhiên là La Thành.

Hắn lấy hai bản vẽ trong ngực, đem bản vẽ của chính mình ra, ghép lại với nhau, “Hóa ra là ở đó. Ha ha…..” Tiếng cười tham lam theo khe cửa sổ lọt ra ngoài, Cao Vấn và Cao Chí nắm chặt chuôi kiếm.

Tiếng cười dừng lại, La Thành thổi đèn trở về phòng.

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cửa thành mới mở, lẫn lộn trong đám tiểu thương ra vào, một chiếc xe ngựa mộc mạc chạy nhanh khỏi thành, đi về hướng đông. Cả ngày, ngoại trừ lúc uống nước, xe ngựa chưa từng ngừng lại.

Ngày thứ hai, chiếc xe ngựa dừng trước một khách *** dưới chân núi ở một vùng ngoại ô, thuê một phòng thượng đẳng, nửa đêm thì trả phòng rời đi, chậm rãi hướng ngọn núi âm u.

Dừng lại tại một tảng đá lớn lân cận núi. Một người từ trên xe bước xuống, trong tay cầm cái cuốc, theo hướng bắc của tảng đá đi mười bước rồi đi về phía trước năm bước, dừng lại liền bắt đầu đào.

Trốn cách đó không xa, Cao Hành định đứng dậy, lại bị A Tài kéo xuống. Hắn nhìn đối phương, bây giờ không đi bắt người sao?

A Tài cầm lấy tay của hắn viết mấy chữ: Chờ hắn lấy ra chúng ta mới bắt người.

Có gì khác nhau? Cao Hành cũng viết mấy chữ trên lòng bàn tay, hỏi.

Ngu, hắn chưa lấy ra, thì chúng ta phải đào, để hắn đào là được. A Tài liếc Cao Hành, không hề động đậy.

Cao Hành gật đầu, đúng a.

Lại đợi một lúc, chỉ thấy người nọ ném cái cuốc, lấy tay phủi vài cái, dùng nội lực mở nắp quan tài, đột nhiên cười ha hả, nâng lên mấy khối bạc, “Đều là của ta, ha ha…. Đều là của ta…..”

Lúc này Cao Vấn ra lệnh một tiếng, “Hành động.”

Người ẩn nấp đều xông ra ngoài, vây quanh La Thành.

Nghe được động tĩnh, La Thành ngẩng đầu, giật mình thấy một vòng người, “Các ngươi…..”

“A, La đại nhân, thấy chúng ta ngài thật bất ngờ nhỉ? Để ngài độc hưởng nhiều bạc như vậy không tốt lắm?” Cao Hành cười lạnh.

“Các ngươi luôn theo dõi ta?” La Thành trừng mắt nhìn mọi người.

“Đương nhiên, từ lúc ngươi vào thư phòng của ta trộm bản vẽ đến bây giờ.” Cao Hành nói.

La Thành không phải kẻ ngu ngốc, nghe Cao Hành nói như vậy cũng hiểu được, “Các ngươi đặt bẫy ta?”

“Cái này không gọi là đặt bẫy, mà gọi là dẫn xà xuất động.” A Tài đỡ cái mông đi đến bên cạnh Cao Hành.

“Di, ngươi làm sao vậy?” Nhìn dáng đi của A Tài, Cao Hành kỳ quái hỏi.

A Tài cắn răng nói, “Ngươi hỏi được nhỉ, lao tới cũng không lên tiếng, ngươi không biết ta ở phía sau sao? Ngươi mạnh mẽ xông tới, dọa ta ngã đặt mông ra sau, vừa vặn ngồi trúng tảng đá.” Đau chết hắn.

“Ngạch, trùng hợp như vậy.” Cao Hành gượng cười hai tiếng.

A Tài dùng sức giẫm lên chân hắn, “Trùng hợp như thế.”

“Ôi….” Cao Hành ôm chân nhảy a nhảy, trừng mắt nhìn A Tài.

La Thành thừa dịp mọi người không chú ý, hướng phía không người lặng lẽ lui đi, nhưng không ngờ có một người từ đầu đến cuối đều theo dõi hắn.

“Chạy đi đâu.” Dung Phong phi lên.

Giây tiếp theo, lực chú ý của mọi người quay lại, ngoại trừ A Tài và Cao Hành, tất cả đều ra tay.

Cao Hành thấy tình thế cũng muốn gia nhập cuộc chiến, bị A Tài giữ chặt, “Ngươi làm gì vậy?” Cao Hành vội la lên.

“Chuyển bạc a.” A Tài thản nhiên nói, “Nhiều người như vậy, ngươi còn sợ không đối phó được La Thành. Tới chuyển bạc a.”

Cao Hành nhìn La Thành liên tiếp thối lui, lại nhìn A Tài, “Được rồi.”

“Không được động vào bạc của ta.” La Thành đột nhiên rống một tiếng, vượt qua mọi người, đánh về phía A Tài. (^_^ Sắp chết còn tham)

A Tài nhất thời không kịp phản ứng, bị La Thành đánh một chưởng, “A.” Hắn bị ngã đập vào bạc. “Đau nhức, đau nhức, đau nhức…” Hắn tình nguyện ngã trên mặt đất, còn mềm hơn cái này nhiều.

La Thành thấy vậy, đỏ mắt muốn cho thêm một chưởng, một chưởng này bị Triển Cảnh Nham đột nhiên xông ra tiếp được, Triển Cảnh Nham hơi dùng lực liền khiến La Thành bay ra xa, ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi.

Triển Cảnh Nham vội vàng cúi người, ôm lấy A Tài đang nửa hôn mê, “Còn lại giao cho các ngươi.” Nói xong liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tình huống đột nhiên biến hóa khiến mọi người sửng sốt một chút, Cao Hành lấy lại tinh thần, “Trước tiên bắt người lại.”

—————————————–

Bạch quang chiếu rọi trên thân ảnh nằm sấp trên giường, vỗ về khuôn mặt thanh tú đang say ngủ.

“….” A Tài chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy sau lưng như bị sắt nung đỏ làm phỏng, bỏng rát đau đớn.

Trí nhớ cuối cùng thoáng hiện trong đầu, đúng rồi, hắn bị La Thành cho một chưởng, hình như hắn thấy Triển Cảnh Nham. Không có khả năng, có lẽ hắn sinh ảo giác. Khẽ động liền ảnh hưởng tới vết thương sau lưng, giống như một trái chuối tiêu bị xiên thủng, tay kẻ đó làm bằng vật gì chứ, vỗ một cái mà khiến hắn có cảm giác nội tạng xáo trộn.

A Tài sợ đau nhức không dám lộn xộn, chỉ trợn tròn mắt nhìn nhìn cái này, ngắm ngắm cái kia. Nơi này vô cùng xa lạ, hắn chắc chắn mình chưa từng tới, chẳng lẽ nhóm người Cao Vấn không đánh được La Thành, hắn bị bắt làm con tin?

Không đúng, có ai nhốt con tin tại một nơi hoa lệ như vậy. Chưa nói đến chăn lụa trên người hắn, chỉ cần nhìn dạ minh châu chiếu sáng trên tường, thật sự là một viên rất lớn a. A Tài nhịn không được nuốt nước miếng, cái này mà bán, mười trang viên, hắn cũng mua được. Khi không lại dùng làm đèn….. Mà, hắn có quen người lắm tiền sao?

Đột nhiên, một bóng đen chặn toàn bộ ánh sáng của hắn, bởi vì che bóng nên không nhìn được mặt đối phương, nhưng khiến A Tài cảm thấy cực kì áp bách.

“Ngạch, vị nhân huynh này, ngươi hảo, lưng ta bị thương, không thể hành lễ.” A Tài muốn nhìn mặt đối phương, nhưng phát hiện xoay người quá khó khăn, vì vậy liền yên tĩnh lại, nghiêng đầu đặt lên gối.

Đối phương không mở miệng.

Trong lòng A Tài tính toán, “Vậy, chúng ta quen biết sao? Là ngài đã cứu ta?”

Đối phương câu dẫn khóe miệng, ngồi ở bên giường, “Chúng ta không quen sao?”

Ngạch, thanh âm này, A Tài khẽ nghiêng, thấy rõ người tới, buông, “Hóa ra là ngươi, vào cũng không nói một câu, làm ta giật cả mình.”

“Còn đau không?” Tiếp theo A Tài liền cảm giác có hai bàn tay nhẹ nhàng xoa cái lưng bóng loáng của hắn… Cái lưng bóng loáng của hắn? Cái gì, y phục đâu rồi.

“Không cẩn thận xé nát, vừa rồi vội vàng bôi thuốc cho ngươi.” Triển Cảnh Nham thông qua động tác của hắn liền biết hắn nghĩ cái gì.

“Ngạch, không sao.” Hắn đột nhiên ý thức được thân thể mình trần truồng, rất thiếu cảm giác an toàn, “Bồi ta một bộ là được rồi.” Đó là y phục hắn mới may.

“Hảo.” Triển Cảnh Nham không để ý, cười nói.

“Gì, lưng ta không đau, nhưng…” Ngươi động vào “Có chút ngứa.” Ba chữ đó A Tài không thể không biết xấu hổ mà nói ra, nhưng hắn tin rằng đối phương hiểu ý.

Nhưng hắn đâu hiểu được tâm tư của ‘Ngạ lang (sói đói)’, “Ngứa sao? Ta giúp ngươi trảo trảo.” Nói xong liền dùng tay nhẹ nhàng xoa xung quanh, cảm nhận làn da thêm một chút.

“Không, không, không ngứa …” A Tài đáng thương vì đau đớn không dám né tránh đối phương ‘Tập kích’, cố gắng ẩn nhẫn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“A…. Đúng rồi, đây, đây là đâu?” Hắn cảm thấy nên thay đổi chủ đề, tương đối an toàn.

“Phòng của ta.” Triển Cảnh Nham chậm rãi thu tay lại, lo lắng đối phương lộn xộn mà động vết thương, dù sao thời gian còn nhiều.

“Của ngươi, phòng của ngươi?”

“Phòng trong nhà của ta.” Triển Cảnh Nham giải thích một chút.

“A….” Đột nhiên nhớ tới trước kia La Thành cung kính sợ hãi y như thế, Tam gia… Chẳng lẽ là Tam gia kia?

“Cô lỗ …” A Tài muốn vùi vào trong chăn, “Ngạch, ta…”

“Hai ngày không ăn cơm, hẳn là đói bụng.” Triển Cảnh Nham nói, đứng dậy sai bảo hạ nhân ngoài cửa.

“Hai ngày?” Hắn mới ngủ một giấc mà thôi, thấy Triển Cảnh Nham trở về, “Ngươi nói, ta ngủ hai ngày?”

Triển Cảnh Nham gật đầu.

Má ơi, án tử đều thẩm tra xong rồi? Đang nghĩ ngợi, A Tài muốn giãy dụa đứng dậy, “Đau đau đau….” Hô như vậy có thể giảm bớt đau đớn.

Triển Cảnh Nham hơi nhíu lông mày, lại đặt hắn trên giường, “Không nên lộn xộn, một chưởng kia, thiếu chút nữa lấy mạng ngươi.”

“Vậy án tử?” A Tài lôi kéo tay áo Triển Cảnh Nham, vội hỏi.

“Đã thẩm tra xử lí xong.” Triển Cảnh Nham nói.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, “Tiến vào.” Được Triển Cảnh Nham phân phó, một nhóm thị nữ bưng cơm cháo đến, đặt trên bàn gần giường nhất, rồi thứ tự rời đi.

“Kết, kết quả?” A Tài không đếm xỉa đến những món ăn đầy hấp dẫn, hỏi chuyện hắn quan tâm nhất.

“La Thành vu oan giá họa một nhà Dung đại nhân và sát hại Vương đại nhân, bị chém đầu thị chúng.” Triển Cảnh Nham bưng bát cháo lên, múc một thìa đưa tới bên miệng A Tài.

“Sau đó thì sao?” Còn Dung Phong? Nhìn thấy đối phương kiên trì, A Tài nuốt một miếng, rồi hỏi.

Triển Cảnh Nham thỏa mãn, vừa múc thêm một thìa vừa nói, “Dung Phong thừa nhận sát hại Dung Tử Uyển và Hà đại nhân, cho nên cũng bị phán quyết chém đầu.”

“Nhưng Dung Tử Uyển không bị giết.” A Tài nhìn thìa cháo trước mắt, lại nuốt một miếng.

“Mặc dù không phải hắn làm, nhưng hắn bày ra.” Triển Cảnh Nham nói.

Hắn cũng biết, “Nhưng…” A Tài không biết mình có thể nói cái gì. Dung Phong xác thực là chủ mưu sát hại Dung Tử Uyển, Hà đại nhân cũng chết dưới kiếm của hắn.

A Tài thất lạc nằm sấp trở về, hắn cũng không thể khờ dại mà hi vọng Dung Phong không bị trừng phạt. Nếu như kẻ nào cũng có thể tự giải quyết ân oán, pháp luật còn có nghĩa gì.

“Kỳ thật….” Triển Cảnh Nham nói đến đây thì thở dài.

“Kỳ thật cái gì?” A Tài nhìn.

“Kỳ thật, cuối cùng Hoàng thượng áy náy chuyện của Dung gia, đầu tiên, lấy lại danh dự cho Dung gia.”

“Mọi người chết sạch, danh dự có làm được gì.” A Tài nói thầm.

Triển Cảnh Nham làm bộ như không nghe được, nói tiếp, “Thứ hai, miễn án tử hình của Dung Phong, nhưng hắn phải sống quãng đời còn lại trong nhà lao, coi như cho hắn công đạo.”

“A….” A Tài chấn động, tư tưởng của vị hoàng đế này rất ‘Tiến bộ’, ngay cả ‘Ở tù chung thân’ cũng nghĩ đến.

Triển Cảnh Nham thấy A Tài há to miệng, lại uy cho hắn một thìa cháo.

“Hoàng đế thật sự sáng suốt.” A Tài tán thưởng cười nói, “Thật không hổ là hoàng đế a.”

A Tài vui vẻ, Triển Cảnh Nham chỉ nhìn hắn, nhớ tới bộ dáng hắn uống rượu lần trước, thất lạc, bất đắc dĩ, và mâu thuẫn. Nếu như có thể, y sẽ giúp hắn giải quyết.

“Ta đến đây.” Lúc này, Âu Dương Húc không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.

Triển Cảnh Nham kéo chăn đắp lên lưng A Tài, bảo đảm chỉ có cái đầu lộ ra bên ngoài.

Nhìn thấy tinh thần của A Tài có vẻ tốt, “Ơ, khôi phục không tệ nha.” Âu Dương Húc tỏ vẻ đang nói chuyện với người quen, khiến A Tài nghi hoặc.

“Chúng ta, quen nhau?” Bốn chữ khiến nụ cười Âu Dương Húc cứng ngắc.

“Ngươi, ngươi không nhớ ta?” Âu Dương Húc khó mà tin được, khuôn mặt không tầm thường của mình có thể khiến người ta quên.

A Tài thấy biểu tình tổn thương của đối phương, cố gắng tìm tòi những người từng gặp mặt trong đầu, suy nghĩ một lát, vẫn thành thực lắc đầu.

“Đám cháy?” Âu Dương Húc nhắc nhở, lúc đó hắn đứng bên cạnh Triển Cảnh Nham, nhất định sẽ có ấn tượng a.

A Tài lắc đầu.

“Trà lâu?” Bọn họ ngồi cùng một bàn, tuy không lâu.

A Tài khó xử lắc đầu.

“Hắn đối với ai cũng vậy, ngươi coi như không nhìn thấy hắn.” Triển Cảnh Nham cúi sát, thấp giọng nói.

A Tài hiểu ý gật đầu, ăn xong thìa cháo cuối cùng.

Âu Dương Húc thấy hai người này căn bản không để hắn vào mắt, đành tự an ủi mình. Hắn nhắm mắt lại, có trò vui. “Được rồi, không nhớ rõ thì thôi, ta tới xem vết thương của ngươi một chút.” Nói xong duỗi tay ra.

Triển Cảnh Nham thuận thế đặt bát không vào tay hắn, “Ta đã kiểm tra, không có gì đáng ngại.”

Âu Dương Húc thiêu mi, hỏi, “Ngươi là đại phu, hay ta là đại phu?”

“Vậy ngươi nghi ngờ kết quả kiểm tra của ta sao?” Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Triển Cảnh Nham, Âu Dương Húc làm bộ cung kính bưng bát, khẽ khom người, “Không dám.”

“Nếu không có gì trở ngại, khi nào ta có thể trở về?” A Tài hỏi.

Hai người đều quay sang nhìn hắn, Triển Cảnh Nham đột nhiên nói với Âu Dương Húc, “Ngươi đã ở đây, kiểm tra một chút cũng tốt, nói không chừng ta có gì sai sót.”

“Ân, được rồi.” Nói xong, Âu Dương Húc nghiêm túc tiến lên kiểm tra.

Sau một lát, “Thế nào?”

“Ta cảm thấy, vết thương khôi phục không tốt như dự đoán, cho nên, không được di chuyển.”

Ngạch? Tình huống gì chứ?