Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 3: Tự sát? bị giết?




Tự sát? Bị giết?

Bên kia, lúc A Tài đẩy cửa phòng ra, thấy một nữ nhân treo cổ trên xà nhà.

A Tài bước nhanh đến nâng người nữ nhân lên, Vương Tiểu Hổ vội vàng đỡ nữ nhân xuống đất, A Tài dò xét hơi thở của nàng, sờ soạng mạch đập nơi cần cổ, lật đồng tử, người đã chết.

A Tài xoay mặt hướng chưởng quầy theo lên lầu, nói, “Ta là ngỗ tác của nha môn, ngươi lập tức tìm người đến nha môn báo án, gian phòng này chúng ta sẽ phong tỏa.”

Chưởng quầy thấy trong phòng có người treo cổ, nghe được lời nam hài trước mắt liền gật đầu.

“Ngươi đứng ở cửa canh chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.” A Tài nói với Vương Tiểu Hổ.

Vương Tiểu Hổ gật đầu, “Ta biết.” Sau đó đi ra cửa, chặn những người tò mò muốn vào xem bên ngoài.

A Tài nhìn quanh cả gian phòng, lấy vải thắt cổ xuống, nhìn chiếc ghế bị lật ngửa một vòng, trà cụ đặt trên bàn chưa được sử dụng. Đệm chăn chỉnh tề gấp trên giường, bên cạnh gối đầu có một tay nải màu xanh, những nơi khác cũng chỉnh tề, không có dấu vết đánh nhau nào.

Ngô Viêm nhanh chóng nhận được báo án. Cùng Cao Chí, Cao Hành và một đám nha dịch đi tới hiện trường, ba người vào phòng, thấy nữ nhân đã nằm trên mặt đất, A Tài ngồi xổm một bên. Ngô Viêm hỏi: “Thế nào?”

A Tài không ngẩng đầu, nói, “Ta và Tiểu Hổ lên tới thì người đã chết, trên người không có vết thương rõ ràng, trước mắt chỉ có vệt dây trên cần cổ, đoán chừng là hít thở không thông dẫn đến tử vong. Hai gò má và tứ chi của thi thể đã lạnh, bắt đầu xuất hiện thi ban và thi cương, thời gian tử vong hẳn là một canh giờ, tình huống cụ thể phải đợi kiểm tra thi thể mới biết được.” Nghe A Tài phán đoán rất chuyên nghiệp, Cao Hành không thể không thừa nhận, hắn có chút ngốc nghếch. Bất quá…

“Thi ban, thi cương?” Cao Hành không rõ lắm, tuy hắn xuất thân từ bộ khoái thế gia, nhưng đây là mới là lần thứ hai hắn gặp án tử mà thôi..

“Người sau khi chết, máu trong thân thể không còn lưu động, từ từ sẽ hình thành màu sắc lốm đốm.” A Tài cầm lấy cánh tay người chết, trên mặt da đã bắt đầu xuất hiện vết lốm đốm. “Giống như vậy.” A Tài đơn giản giải thích. “Trước tiên đem thi thể về nha môn a.”

“Là tự sát sao?” Ngô Viêm nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất.

“Sơ bộ thì đúng vậy, nhưng còn cần một bước nghiệm thi mới biết được.” A Tài hồi đáp.

Ngô Viêm gật đầu, sau đó nói với Cao Chí, “Thu chứng đi.”

Cao Chí nhẹ gật đầu, nhìn chung quanh cả gian phòng, dây thắt cổ, chiếc ghế lật một vòng, trà cụ đặt trên bàn chưa được sử dụng. Đệm chăn chỉnh tề gấp trên giường, tay nải màu xanh đặt bên cạnh gối đầu, mở ra, trong đó có một số y phục để thay, một ít bạc vụn, tờ ngân phiếu 200 lượng cùng với một trâm bạc thoạt nhìn rất mộc mạc. Những nơi khác chỉnh tề, trong phòng không có dấu hiệu va chạm, cửa sổ được đóng chặt từ bên trong. Cao Chí lại xem xét cánh cửa, cũng không có dấu vết bị cạy ra. Gọi tiểu nhị phát hiện người chết đầu tiên, biết được lúc hắn gõ cửa, cửa mở một đường nhỏ, sau đó hắn thấy người treo cổ, liền kêu to lao xuống lầu.

Đúng lúc này một tiểu nha hoàn đẩy Vương Tiểu Hổ ra, bổ nhào quỳ gối bên cạnh nữ nhân đã chết, vừa lay vừa khóc hô, “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

A Tài kéo người ra, “Nàng đã chết rồi.”

“A… Sẽ không, không có khả năng, tiểu thư…. Ô ô…..” Tiểu nha hoàn không thể tin được, lúc nàng đi ra ngoài tiểu thư còn tốt, tại sao trở về đã chết.

Cao Chí kéo người sang một bên, bảo Cao Hành đem thi thể ra ngoài, ngay sau đó bắt đầu hỏi thăm.

Hóa ra người chết là tiểu thư của tiễn trang Lý gia – Lý Viện Viện, cha mẹ ép gả nàng cho biểu ca của nàng là Trương Đào, nhưng nàng yêu thương hạ nhân A Đức trong nhà, cha mẹ mãnh liệt phản đối, vì vậy nàng thừa dịp cha mẹ không chú ý, lén chạy đi. Bảo tiểu nha hoàn Hà Hoa nói cho A Đức, nếu đồng ý mang nàng đi, giờ Mùi tới phòng thứ 3 chữ thiên của khách *** này tìm nàng. Nhưng Lý Viện Viện đợi đã lâu cũng không thấy A Đức, vì vậy Hà Hoa xuất môn tìm người, không thể ngờ được Lý Viện Viện lại chết.

“Thiếu gia, trong phòng khách trên lầu có một nữ nhân treo cổ.” Thạch Mặc trở về báo cáo.

“Nam hài chạy lên đầu tiên là ai?”

“Hắn tự xưng là ngỗ tác của nha môn.” Ngỗ tác? Vượt xa sự tưởng tượng của Triển Cảnh Nham, rất khó liên hệ nam hài kia với công việc này.

Thấy thiếu gia không tiếp tục hỏi, Thạch Mặc cũng im lặng.

Tuy không biết tại sao thiếu gia lại hỏi về nam hài kia, nhưng Thạch Mặc biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

A Tài, Cao Hành, Vương Tiểu Hổ trở lại nha môn. Đứng bên cạnh thi thể, A Tài tiến lên, thành khẩn nói, “Đắc tội, thỉnh thứ lỗi.”

Cao Hành cầm giấy bút có chút thâm ý nhìn hắn một cái. Vương Tiểu Hổ học A Tài, cũng nói, “Đắc tội.”

Sau đó, lúc A Tài chuẩn bị cởi bỏ y phục người chết, “Ngươi làm gì vậy?” Vương Tiểu Hổ tiến lên ngăn cản.

A Tài nhìn Tiểu Hổ, “Ta cởi y phục, xem trên người nàng có vết thương khác hay không? Ngươi cho rằng ta có thể cách vách nhìn đồ vật sao.”

“Không thể….” Người chết là nữ nhân a, trong lòng Vương Tiểu Hổ nói thầm. Nam nữ ở thời đại này thụ thụ bất thân, xem ra, dù là người đã chết, cũng không thể mất quy củ, nhưng cũng không thể trách hắn làm như thế.

“Trước mắt chúng ta không phải nam nhân hay nữ nhân, nàng chỉ là người bị hại. Trách nhiệm của chúng ta là làm cho thi thể ‘Mở miệng’, nói cho chúng ta biết chuyện nàng trải qua trước khi chết.” A Tài đẩy tay Vương Tiểu Hổ đang ngăn cản hắn ra.

Tiểu Hổ kinh ngạc nhìn A Tài, mắt Cao Hành lóe lóe, trong nội tâm có nhiều thứ hiện lên.

Vương Tiểu Hổ chỉ có thể giương mắt nhìn nóc phòng, hiện tại hắn không thể giúp cái gì, lại càng không dám nhìn thẳng thi thể.

A Tài vừa kiểm tra vừa nói, “Người chết chỉ có một vệt dây trên cần cổ, hiện lên màu tím do tụ huyết, không có vết thương khác, nguyên nhân tử vong là hít thở không thông.” Kiểm tra đến bụng thì, “Di?”

“Làm sao vậy?” Cao Hành dừng bút ghi chép.

“Người chết bụng trướng thật.” A Tài rờ lên xác định. “Có mang ngoài ba tháng, nhưng nhìn bên ngoài không quá rõ ràng, có trong khoảng 5 tháng.”

“A!” Cao Hành cùng Vương Tiểu Hổ xôn xao, một thi thể hai mạng.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần thay thế ánh trăng, chiếu vào trong phòng. Vương Tiểu Hổ gục lên bàn bên cạnh, nhất thời không yên, thiếu chút nữa té xuống ghế, vô thức xoa xoa miệng.

“Mệt mỏi thì về ngủ đi.” A Tài chăm chú nhìn dây thắt cổ và tay nải màu xanh mang về từ hiện trường. Cuối cùng thở dài, kiểm tra cẩn thận như vậy làm gì, cho dù phát hiện lông tóc cũng không thể xét nghiệm. Bất quá, hắn vẫn theo thói quen thu thập mọi thứ, dùng giấy gói lại, để ở một bên.

A Tài duỗi lưng một cái, “Tốt lắm, nghỉ ngơi thôi.”

Cao Hành thấy mắt dưới của A Tài thâm quầng, một đêm không ngủ giúp hắn thay đổi cách nhìn về A Tài. Người này bề ngoài tái nhợt gầy yếu, bình thường già mồm, nghèo túng, nhưng khi làm việc khiến người khác quên tuổi của hắn, cho người khác cảm giác hắn làm việc vô cùng chuyên tâm và chuyên nghiệp, “Ân, ngươi cũng hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Ngạch?” Tiểu tử này uống lộn thuốc, A Tài kỳ quái nhìn hắn.

Nhận thấy ánh mắt kỳ quái của A Tài, Cao Hành cũng cảm giác có chút xấu hổ, “Ta đi trước.”

Nhìn Cao Hành vội vàng rời đi, thật sự là uống lộn thuốc.

Ngô Viêm, Hứa Ngụy, Cao Chí đều xem qua “Báo cáo khám nghiệm tử thi” của A Tài, thêm cả Cao Hành, năm người ngồi trước bàn cơm, bốn người khác đã ăn xong ngồi yên ở chỗ của mình, đàm luận vụ án.

“Không có dấu hiệu giãy dụa, cửa sổ cũng không có dấu vết cạy mở, ngươi thấy thế nào, Cao bộ đầu?” Ngô viêm nhìn Cao Chí, hỏi.

“Nha hoàn Hà Hoa của người chết nói rằng, lúc nàng đi ra ngoài, tinh thần của Lý Viện Viện rất không ổn định. Có thể vì mang thai cộng thêm bị người mình yêu mến vứt bỏ, nhất thời luẩn quẩn mà tự sát.”

“Không phải tự sát.” A Tài giải quyết xong phần thịt bò thứ ba, nói.

“Vì sao khẳng định như thế?” Ngô Viêm hỏi, ba người khác cũng đều nhìn hắn.

“Nàng là hít thở không thông mà chết, nhưng trước khi bị treo lên thì đã tắt thở.” A Tài giải thích. “Ta cần người làm mẫu.” A Tài xoa xoa tay.

Cao Hành rất “tự giác” hỏi, “Làm như thế nào?”

“Ngươi ngồi yên ở đó là được.” A Tài đứng dậy đi ra sau lưng Cao Hành, lấy một dây vải từ trong ngực, quấn quanh cổ Cao Hành.

“Nếu như người chết là thắt cổ chết, như vậy là vì sức nặng của thân thể, nên sẽ có dạng này.” Một phen đè đầu Cao Hành xuống, “treo” trên dây vải. “Sự khác biệt, nếu như nàng bị người khác bóp cổ chết, nàng sẽ vì muốn giãy dụa, hai tay cầm lấy dây vải, cổ có thể như vậy.” Tiện tay kéo cổ Cao Hành ngửa lên trên. “Đổi lại, nếu người chết và đối phương đều đứng, đầu cũng sẽ ngửa lên, chỉ là độ cao ngửa lên khác nhau mà thôi. Mà ta kiểm nghiệm được kết quả là vế sau.” Gỡ dây vải khỏi cổ Cao Hành, “Cám ơn.”

Cao Hành không vì A Tài đưa đầu của hắn đẩy lên đẩy xuống mà tức giận, ngược lại còn suy nghĩ lời A Tài vừa nói, ba người khác cũng như vậy.

“Còn có một điều có thể chứng minh nàng bị treo lên sau khi chết.” Ánh mắt bốn người lại hướng về A Tài, “Ta không biết các ngươi hiểu rõ cơ thể người bao nhiêu, đầu tiên, kiểu chết khác nhau luôn dẫn đến những kết quả khác nhau, bị bóp chết và treo cổ cũng như vậy, bị bóp chết là khí quản bị tắc nên hít thở không thông. Mà treo cổ là bị từ nơi này..” A Tài chỉ chỉ cổ của mình, “Bị chặn khiến não thiếu dưỡng khí mà chết.” Thấy vẻ mặt mọi người khó hiểu. “Được rồi, đơn giản chính là, bị bóp chết, dấu vết hiện lên có màu tím do tụ huyết, mà treo cổ không tụ huyết.”

Mọi người sau khi nghe được lời giải thích này mới bừng tỉnh đại ngộ. “Dưỡng khí là gì… Ngạch, làm sao ngươi biết?” Cao Hành hỏi, nghe giống như rất chuyên nghiệp, nhưng hắn thật sự không rõ.

“Tiền thúc dạy ta.” A Tài lại cầm lên hai cái bánh bao, “Đã không phải tự sát, cũng không có khả năng người ngoài xâm nhập, khẳng định là người quen biết, bắt người là do các ngươi, ta mang bánh bao cho Tiểu Hổ.” Nói xong lấy ra một tờ giấy gói số bánh bao còn lại, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“… Hình như Tiền thúc hiểu biết rất nhiều.” Cao Chí tổng kết, những người khác sững sờ gật đầu.