Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Phương Quân Dục là người đầu tiên nhận được tin Tô Sùng Hoa đã chết. Hắn ném báo cáo lên bàn, chống tay, mười ngón giao nhau. Hắn biết dù Tô Sùng Hoa có chết cũng không có nghĩa mọi chuyện đã chấm dứt, tất cả giờ mới bắt đầu. Thế nhưng hắn lại chỉ có thể làm một khán giả, bị Tô Vị Nhiên đẩy càng lúc càng xa.
Phương Quân Dục, tôi yêu anh.
Đã từng, Tô Vị Nhiên cứ như vậy dứt khoát đứng trước mặt hắn nói ra những lời này. Khi anh nhớ lại, không ngờ đã qua một đời. Anh nên làm như thế nào, em mới có thể trở lại như trước đây… Ánh trăng chiếu vào thư phòng vắng lặng, Phương Quân Dục gác tay lên trán, ánh mắt xa xăm mà cô độc.
……
Tô Vị Nhiên đến trước cửa thư phòng, gõ ba tiếng, sau đó đẩy cửa ra: “Cha, ngài gọi con?” Tô Vị Nhiên bước vào thư phòng, nói.
Tô Lại Nam thoạt nhìn đã già đi không ít, thấy Tô Vị Nhiên đi vào, hắn giương mắt nhìn về phía Tô Vị Nhiên, ánh mắt sắc lẻm: “Con có biết vì sao ta lại gọi con đến chứ?”
Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Không rõ lắm.”
Tô Vị Nhiên nói xong, thư phòng tiếp tục chìm trong trầm mặc. Sau một lúc lâu, Tô Lại Nam mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện đại ca con, chắc con cũng biết không ít.”
Tô Vị Nhiên bình thản đáp: “Nếu là chuyện của đại ca, con quả thực cũng rất buồn. Dù sao bình thường anh ta cũng đã chăm sóc con nhiều như vậy.” Đúng là rất chăm sóc, đau đầu trăm phương ngàn kế muốn lấy mạng của hắn cơ mà.
Tô Vị Nhiên không chút ngần ngại nhìn thẳng Tô Lại Nam. Hắn biết trong lòng Tô Lại Nam vẫn đang nghi ngờ hắn, dù sao hắn cũng từng vì chuyện lần này mà dùng đến sức mạnh của Tô gia. Chỉ cần một ngày cha hắn còn làm chủ gia tộc thì hắn không có khả năng lấy thúng úp voi che giấu mọi việc ở Tô gia.
“Về ngân hàng tín dụng J.R” Tô Lại Nam lạnh lùng nói.
Mắt Tô Vị Nhiên tràn ngập bi thương: “Ngân hàng J. R là con liên hệ, dù sao anh ta cũng là đại ca của con, nhìn anh ta chật vật như vậy, con cũng chỉ muốn giúp anh ta một chút. Lại không nghĩ…” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng hạ mắt, bình ổn cảm xúc. Sau đó, hắn chậm rãi mở mắt nhìn về phía Tô Lại Nam, ánh mắt phức tạp: “Con không rõ tại sao cha lại phải tuyệt tình đến như vậy, ngài trơ mắt nhìn tất cả xảy ra, nhìn thấy đại ca bị kẻ khác tính kế đẩy đến đường cùng cũng không giúp anh. Vậy nên mới khiến anh ta gặp không may khi trên đường đến gặp J.R.” ( Trangki: Đổ lỗi giỏi lắm, bát nước bẩn này hắt quá hay Nhiên Nhiên:3)
Tô Lại Nam bị lời nói của Tô Vị Nhiên làm cho nghẹn lời, nhưng không biết nên đáp lại thế nào Không sai, hắn chỉ trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Tuy đã biết có người đang tính kế Tô Sùng Hoa, nhưng hắn lại muốn cho Tô Sùng Hoa một bài học, nên chỉ âm thầm đứng một bên. Thế nhưng cái hắn muốn lại không phải là kết quả này. Hắn chỉ muốn cho Tô Sùng Hoa ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn, đồng thời cắt đi đôi cánh của hắn. Con riêng Tô gia tuyệt đối không thể mơ ước vị trí gia chủ của Tô gia.
Tô Vị Nhiên nhìn Tô Lại Nam biến sắc, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong lạnh như băng rồi nháy mắt biến mất.
Vướng mắc đời trước Tô Lại Nam căn bản không biết, nên trong lòng Tô Lại Nam, Tô Vị Nhiên không có lý do gì để giết Tô Sùng Hoa. Khi điều tra nguyên nhân cái chết của Tô Sùng Hoa, chuyện Tô Vị Nhiên từng tiếp xúc với ngân hàng tín dụng J. R đã khiến hắn nổi lên nghi ngờ với Tô Vị Nhiên, nhưng Tô Vị Nhiên trả lời rất hợp lý. Trong mắt Tô Lại Nam, Tô Sùng Hoa đối với Tô Vị Nhiên quả thực rất tốt. Tuy rằng Tô Sùng Hoa có dã tâm, nhưng Tô Vị Nhiên vốn không để ý đến Tô gia, cũng sẽ không để ý chuyện Tô Sùng Hoa tốt như vậy chỉ để che giấu dã tâm. Ở trong lòng hắn, Tô Vị Nhiên là loại người càn rỡ, nếu để ý, sẽ trực tiếp đánh bật mà không phải nhẫn nhịn.
Chỉ là, cho dù mọi chuyện rất hợp lý, trong lòng Tô Lại Nam vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn cảm giác tựa hồ có chỗ nào không đúng. Sắc mặt hắn trầm xuống, cuối cùng vẫn chỉ phất tay, cho Tô Vị Nhiên đi trước.
Trong mắt Tô Vị Nhiên vẫn mang theo một tia bi thương nhàn nhạt, rời khỏi thư phòng. Nhưng trong nháy mắt quay người, bi thương Tô Vị Nhiên đột nhiên biến mất, chỉ còn lại lãnh đạm cùng lạnh lùng.
“Đường Bách, truyền tin ra.” Trở lại phòng, Tô Vị Nhiên gọi cho Đường Bách, thản nhiên phân phó. Cha Tề Thiên Tuấn Tề Dược Đằng có một thủ hạ tâm phúc tên Vương Đông Lâm, nhưng dưới sự an bài của Tô Vị Nhiên, Vương Đông Lâm đã lặng lẽ bị Đường Bách thay thế, càng dễ dàng lấy được tín nhiệm của Tề Thiên Tuấn. Mặc dù Tề gia đang xuống dốc, nhưng thế lực trong tối thì vẫn còn, tuy Tề Thiên Tuấn dễ bị kích động nhưng không ngốc, dĩ nhiên sẽ điều tra xem có phải có một người như thế hay không. Vốn sự tồn tại của Vương Đông Lâm đã bị Tề Dược Đằng che giấu ngay từ đầu, thứ có thể tra được không nhiều, mà toàn bộ ảnh trên tư liệu có thể tra được của Vương Đông Lâm cũng đã bị Tô Nguyên thay thành Đường Bách.
Tô Lại Nam ra lệnh cho Tô gia điều tra nguyên nhân cái chết của Tô Sùng Hoa, lấy mạng lưới tin tức cực mạnh của Tô gia, Tề Thiên Tuấn không bao lâu đã bị Tô Lại Nam tra ra. Kể cả chuyện sau khi Tề Thiên Tường bị Tô gia ám sát được Vương Đông Lâm cứu đi.
Sau khi Tô Lại Nam xem qua tin tức nhận được liền ném qua một bên. Sự thật đã quá rõ ràng, Tô Sùng Hoa chết là do Tề gia trả thù. Lúc ấy Tô Sùng Hoa vì dã tâm của mình muốn thâu tóm Tề thị mà tạo thành kết cục như vậy, cũng chỉ có thể nói hắn tự làm tự chịu.
Tô Lại Nam lắc đầu, bất quá chỉ là một cái đứa con riêng mà thôi, không có cũng không sao. Tuy rằng Tô Sùng Hoa giống như Dương Ngưng, ở trên giường cũng xem như là một vưu vật, nhưng vì hắn mà tốn công truy đến cùng cũng không đáng.
Thi thể Tô Sùng Hoa vì vụ nổ và lửa mà không còn nguyên hình, cộng thêm chỉ là con riêng Tô gia nên tuy rằng hắn đang đảm nhiệm chức phó tổng Tô thị, là bộ phận cấp cao trong Tô thị, nhưng gia quy Tô gia vốn khắc nghiệt, con riêng là con riêng, vĩnh viễn không được bước gia phả Tô gia chứ đừng nói đến mộ địa Tô gia. Cho nên lễ tang của Tô Sùng Hoa cũng chỉ làm đơn giản cho có, ngay cả người trong Tô gia cũng không mời.
Ngày diễn ra lễ tang Tô Sùng Hoa, sắc trời âm u, mưa nhỏ tí tách. Rất ít người đến, Tô Lại Nam đến rồi cũng nhanh chóng rời đi. Lúc mới bắt đầu, Tô Vị Nhiên vẫn không xuất hiện mọi người đều nghĩ Tô Vị Nhiên sẽ không đến. Dù sao lấy thân phận Tô Vị Nhiên, lễ tang một người con riêng của gia tộc cho dù hắn không tới cũng không có gì là không hợp quy củ. Lễ tang gần đến kết thúc, toàn bộ người tới tham gia đã rời đi, chỉ còn lại một vị mục sư.
Vào lúc đó, Tô Vị Nhiên che một chiếc dù màu đen, chậm rãi đi đến trước cỗ quan tài lạnh lẽo.
“Tôi có thể ở riêng với anh tôi một lát không?” Tô Vị Nhiên ảm đạm cười, nhẹ giọng nói với vị mục sư.
Vị mục sư gật đầu rồi rời đi. Trước khi đi, hắn cố ý nhìn Tô Vị Nhiên một chút. Người thanh niên này khóe mắt mang theo bi thương, cho dù đang mỉm cười, nhưng cũng là âm u phiền muộn. Trong lễ tang này, có lẽ chỉ có người thanh niên này mới thật sự quan tâm đến người đang nằm trong quan tài, dù sao họ cũng là anh em. (Cc: ngây thơ)
Sau khi vị mục sư rời khỏi, ánh mắt Tô Vị Nhiên đảo qua chiếc quan tài màu đen, cuối cùng dừng lại trên bức hình của người từng sống. Trong hình Tô Sùng Hoa đang nở nụ cười ấm áp.
Tô Vị Nhiên cười nhạt: “Nếu anh thật sự như biểu hiện bên ngoài, có lẽ chúng ta cũng không cần ngươi sống ta chết như vậy.”
Mưa theo tán dù chảy xuống, trong ánh trăng mờ ảo cùng làn mưa nhỏ, bãi cỏ hai bên trở thành một màu xanh nhạt.
“Chỉ tiếc …….” khuôn mặt Tô Vị Nhiên giống như cũng nhiễm phải hơi lạnh của mưa, nụ cười mỉm phảng phất mang theo mùi máu tươi: “Là ngươi tự muốn chết.”
Từ khi trọng sinh tới nay, hắn đều có một loại cảm giác không thật. Cho đến giờ phút này, hắn mới hơi có một chút cảm giác đây là sự thật. Hắn vươn tay về phía quan tài, đầu ngón tay chầm chậm vuốt ve mặt gỗ lạnh lẽo.
Hắn nhẹ giọng nỉ non nói: “Ta đã chờ giờ khắc này từ rất lâu rồi, chờ đến lúc cứ tưởng ta đã nổi điên rồi đó.” Giọng nói mềm mại thâm tình như tình nhân thủ thỉ. Nói xong, hắn xoay người rời đi. Dù đen, áo trắng, tối tăm và u ám.
Cái chết của Tô Sùng Hoa chỉ như một khúc nhạc đệm, trong Tô gia vẫn không chút gợn sóng. Tô Vị Nhiên vẫn như cũ làm một đại thiếu gia càn rỡ tuỳ hứng trong mắt mọi người, cho dù đã đính hôn cũng không bớt phóng túng.
Một ngày, Trần Du Cẩn bỗng nhiên gọi điện thoại, muốn Tô Vị Nhiên cùng cô đi dạo phố.
“Nói đi, cô có chuyện gì muốn nói trược tiếp với tôi?” Tô Vị Nhiên và Trần Du Cẩn đi trên phố mua sắm, Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
Trần Du Cẩn nhìn thoáng qua Tô Vị Nhiên đang đi bên cạnh, lúc này mới nhận ra dũng khí gom góp từng chút một trước kia đến khi chính thức đối mặt với người này, liền biến mất không còn chút gì.
“Tôi nghĩ… anh có thể kết hôn với tôi không?”
Thời điểm nói ra những lời này, tim Trần Du Cẩn bỗng nhiên đập mạnh và nhanh đến mất kiểm soát. Khi Tô Vị Nhiên nghe những lời này, một chút kinh ngạc cũng không có.
Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cho tôi một lý do để cưới cô.”
“Tôi…” Lòng bàn tay Trần Du Cẩn ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng đã suy nghĩ kỹ câu trả lời, nhưng hiện giờ cũng chữ cùng không nói được.
Cô hít sâu một hơi: “Anh có biết, Trần gia chỉ có một mình tôi, nếu tôi muốn kế thừa Trần gia, nhất định phải lấy chồng. Chỉ khi tôi hoàn toàn nắm giữ Trần gia, tôi và anh ta mới không cần phải lo lắng nữa.”
Cô nhìn một chút vẻ mặt của Tô Vị Nhiên, lại không thể nhìn ra chút gì: “Chờ sau khi tôi hoàn toàn có được Trần gia, chúng ta có thể ly hôn.”
Sau khi cô nói xong, liền lo lắng chờ đợi Tô Vị Nhiên trả lời, cô cảm thấy lúc này mỗi một giây cũng đều là dày vò.
Một lát sau, Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Trần tiểu thư, trước kia tôi luôn nói cô là một người thông minh. Chỉ tiếc người thông minh cũng sẽ có lúc hồ đồ.”
Lời Tô Vị Nhiên làm tim Trần Du Cẩn như khựng lại một nhịp.
“Tôi tin tưởng lấy năng lực của Trần tiểu thư, không cần hôn nhân cũng có thể có được Trần gia. Nếu cần tôi trợ giúp, theo thoả thuận của chúng ta, trong vòng ba tháng tôi sẽ giúp cô. Đây cũng là một trong những điều kiện của chúng ta.”
Trần Du Cẩn chỉ cảm thấy sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh, toàn bộ lý do và lời nói dối trước mặt con người này đều như thể trong suốt không đỡ được một kích. Cô cảm giác mình tựa như một câu chuyện cười ngắn ngủi, bị người này xem đến nhất thanh nhị sở. Rõ ràng từ lúc bắt đầu, cô cũng đã tự nhắc nhở chính mình không nên để bị nam nhân như cây hoa độc trước mặt này mê hoặc, nhưng lại cứ thế vô thức mà trúng độc. Không chỉ thế còn dám ở trước mặt hắn đùa giỡn thủ đoạn.
“Thật xin lỗi, đề nghị của tôi đã gây phiền phức cho anh.” Trần Du Cẩn cười xấu hổ: “Tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười, không nói thêm gì.