Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 43




Edit: Chuông cỏ

Beta: Trangki

Một tháng sau, A thành xuất hiện một tin tức chấn động khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ. Một bài báo đưa tin kèm ảnh thái tử gia Phương thị Phương Quân Dục đang cùng một thực tập sinh ở Phương thị có quan hê mờ ám. Trong ảnh, Phương Quân Dục và một thiếu niên xinh đẹp ngồi trong quán cà phê,Phương Quân Dục nhìn thiếu niên trước mắt, mà thiếu niên ngồi đối diện Phương Quân Dục lại thoáng cúi đầu, giống như đang ngượng ngùng. Hai người đều vô cùng tuấn tú, thoạt nhìn có vẻ rất xứng đôi. Ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, hình ảnh khá nhoè, nên biểu cảm trên mặt hai người cũng đều rất mơ hồ, căn bản thấy không rõ.

Nhưng tin tức sinh động như thật lại dư sức bù đắp cho bức hình mờ ảo, nội dung hương diễm làm cho người ta không thể không suy đoán lung tung. Tờ báo đưa tin này cũng chính là tờ báo đã từng đăng ảnh chụp Phương Quân Dục và Tô Vị Nhiên trước quán bar. Ngay cả kí giả đưa tin cũng là người kí giả bí mật đã viết tin lần trước.

Sau khi bài báo được đưa ra, cả xã hội thương lưu của A thành đều có chút rộ lên. Mọi người đều biết, Tô Vị Nhiên yêu Phương Quân Dục đến cỡ nào. Huống chi chỉ mới đây cũng chính tờ báo này đã đưa tin Tô Vị Nhiên và Phương Quân Dục đang yêu nhau say đắm. Tuy rằng bọn họ đối với cái gọi là tin đồn bát quái chỉ biết cười nhạt, nhưng những tấm ảnh kia quả thật rất thật, Phương Quân Dục luôn đến “Lạc đường” đón Tô Vị Nhiên cũng là thật. Quan hệ thân mật giữa hai người họ là bí mật công khai mà cả xã hội thượng lưu A thành đều biết. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người lại càng có vẻ đã phát triển, toàn bộ A thành lại càng rõ như ban ngày. Hai người ngay cả hội nghị hay tiệc rượu cũng đi cùng nhau, thậm chí khi Phương Quân Dục mỉm cười với Tô Vị Nhiên so với những người khác lại càng chân thật và ấm áp.

Tất cả mọi người đều nghĩ sau khi hai người này giằng co tám năm rốt cục cũng đã có một cái Happy ending, nhưng lúc này lại đột nhiên nhảy ra một tin tức như vậy. Nhìn thì như một vở hài kịch, nhưng quỷ dị trong đó khiến tất cả mọi người đều tự biết phải nói năng cẩn thận. Tại A thành, Phương gia cơ hồ là một tay che trời, toàn bộ cánh truyền thông ở A thành đều phải xem sắc mặt Phương gia mà làm việc. Tin tức ngoài lề của người Phương gia tuyệt đối không thể đưa. Đưa tin đề cập đến chuyện riêng của Phương gia, mỗi từ đều phải thật cẩn thận, quá trình thẩm duyệt lại càng không thể lơ là, thẳng đến khi không còn tí xíu vấn đề nào mới có thể đăng lên. Thông thường chỉ có trong vài tin tức tài chính hay kinh tế mới có thể xuất hiện tên người Phương gia, hơn nữa một năm cũng không được mấy lần. Tin tức bát quái hay tạp chí linh tinh hoàn toàn không có duyên với người Phương gia.

Vậy mà chỉ trong vài tháng mà cánh truyền thông lại đưa lên tiếp hai tin về thái tử gia Phương gia. Hơn nữa hai bản tin này cũng chỉ là dựa vào vài tấm hình rồi suy đoán lung tung, ngoại trừ ảnh chụp lén, còn lại thì không có nửa điểm chứng cứ, hoàn toàn là những lời vu vơ vô căn cứ.

Những ai sáng suốt đều có thể nhìn ra sự mờ ám trong đó. Cho nên khi cả A thành đều sôi nổi bàn chuyện trăng hoa của thái tử gia Phương thị thì giới thượng lưu A thành đối với chuyện lần này lại im lặng không cho ý kiến.

Mọi người ai cũng chờ xem Tô Vị Nhiên sẽ làm như thế nào. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng vị thái tử gia Tô thị tuỳ hứng ngạo nghễ này sẽ không thể chịu đựng được tên nhóc ‘vợ bé’ dám “câu dẫn” Phương Quân Dục nọ, nhất định sẽ làm cho kẻ thứ ba chen chân vào giữa hắn và Phương Quân Dục muốn sống cũng không được.

Ngay cả Tô Sùng Hoa cũng gọi điện thoại an ủi Tô Vị Nhiên, sợ Tô Vị Nhiên làm ra những chuyện cực đoan. Đương nhiên hắn cũng không lo lắng Tô Vị Nhiên luẩn quẩn trong đầu mà tự làm bị thương bản thân, mà là sợ Tô Vị Nhiên hạ thủ hơi quá chỉnh chết người ta.

“Tôi còn tưởng anh quan tâm đến tôi, hoá ra là đang lo lắng cho cái tên đoạt mất Quân Dục nhà tôi kia.” Tô Vị Nhiên cười nói: “Chẳng lẽ anh không hề quan tâm một chút xem tôi có thương tâm chết chưa, mà lại chỉ lo lắng cho người nọ có thể bị tôi giết chết không sao.”

“Cậu biết là anh không có ý này.” Tô Sùng Hoa ôn hòa nói.

“Vậy là ý của ai?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Dạo này vì Phương Quân Dục nhà tôi hồng hạnh xuất tường, tôi đau lòng quá độ tinh thần không yên nên năng lực lý giải có hơi suy giảm, không hiểu được sự thâm ảo trong lời đại ca đâu.” ( Tk: Nó nói chuyện mà muốn đấm nó một cái ghê:v)

Tô Sùng Hoa: “…”

“Còn chuyện gì không, hết rồi thì tôi cúp đây.” Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Tôi còn phải nghĩ cách khiến Phương Quân Dục hồi tâm chuyển ý nên rất bận rộn.”

Tô Sùng Hoa dường như chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ với đứa em trai này: “Anh thật sự đang lo lắng cho cậu. Không cần vì một người không liên quan mà tức giận.”

“Không liên quan?” Tô Vị Nhiên phì cười nói: “Ca ca thân yêu, anh cũng không phải không biết tôi yêu Phương Quân Dục đến mức nào. Đột nhiên có một kẻ chen vào cướp mất Phương Quân Dục. Anh lại còn nói chỉ là một người không liên quan.”

Tô Sùng Hoa điềm đạm khuyên nhủ: “Vị Nhiên, cậu là em trai của anh, cho nên trong lòng anh cậu rất quan trọng. Còn những người khác với anh mà nói đều không là gì cả. Vừa rồi anh nói từ góc độ của mình, không nghĩ đến cảm thụ của cậu. Anh hướng cậu xin lỗi, được rồi chứ?”

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Anh đã nói đến như vậy, chẳng lẽ tôi còn có thể không tha thứ cho anh sao?”

“Chỉ cần cậu không trách anh là được.” Tô Sùng Hoa nhẹ nhàng nói.

“Sao tôi có thể trách anh chứ, anh chính là anh trai yêu quí nhất của tôi mà.” Thanh âm của Tô Vị Nhiên mang theo một chút thờ ơ một chút trêu chọc nói.

“Tốt lắm, nếu không còn gì anh cúp đây.” Tô Sùng Hoa nói.

“Được.” Tô Vị Nhiên không chút để ý lên tiếng sau đó cúp điện thoại.

Ngay khi tất cả đều đang đợi Tô Vị Nhiên hạ thủ với người thiếu niên nọ, thì Tô Vị Nhiên lại làm một hành động khiến tất cả mọi người đều phải ồ lên.

Tô Vị Nhiên dọn khỏi biệt thự của Phương Quân Dục, một lời giải thích cũng không có cứ thế quay về C thành. Đi cùng Tô Vị Nhiên còn có Tô Nguyên và Tô Lê. Theo lời Tô Vị Nhiên, thì là bị Phương Quân Dục làm thương tâm, nên không muốn gặp lại Phương Quân Dục, phải quay về A thành để quên đi. Đương nhiên, sau khi những lời này bị Tô Nguyên nghe được, liền đổi lấy một tiếng cười nhạo. Mà phản ứng của những người khác cũng không giống nhau, rất nhiều người đều cảm thấy quá khó tin. Tô Vị Nhiên đã chấp nhất Phương Quân Dục nhiều năm như vậy, sao có thể chỉ vì một người thứ ba mà buông tha một cách nhẹ nhàng như vậy, thậm chí một gợn sóng cũng không có. Hơn nữa lần này cũng không phải giận dỗi dọn khỏi biệt thự của Phương Quân Dục, mà là trực tiếp trở về A thành.

Tất cả mọi người đang đón chờ hành động tiếp theo nhưng đương sự hai bên đều không có bất kỳ phản ứng nào. Họ bình tĩnh giống như không có gì xảy ra, còn đám người hóng chuyện thì đều đang sốt ruột như khỉ.

“Lúc trước cậu tìm Phong Viễn chính là vì muốn tìm một lý do danh chính ngôn thuận để rời khỏi Phương Quân Dục đi.”

Sau đó, Tô Nguyên nói một câu như vậy.

Tô Vị Nhiên cười cười, Tô Nguyên nói một chút cũng không sai. Tô Vị Nhiên điên cuồng yêu say đắm Phương Quân Dục từ rất lâu, mê luyến đến mức ngay cả nhà cũng không muốn về, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

Nhưng hiện giờ hắn nhất định phải trở lại Tô gia. Hắn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, còn có người đang chờ hắn thu thập. Nhưng vô duyên vô cớ đột nhiên vứt bỏ Phương Quân Dục trở lại Tô gia sẽ khiến mọi người cảm thấy kỳ quái, và cũng khiến kẻ khác cảnh giác. Hắn nhất định phải tìm một lý do rời khỏi Phương Quân Dục, một lý do hợp lý mà không làm người khác cảm thấy đột ngột.

Nhưng Phương Quân Dục dễ dàng chú ý tới Phong Viễn như vậy làm Tô Vị Nhiên có chút không thoải mái. Nhưng loại cảm giác quái dị này vừa có đã lập tức bị Tô Vị Nhiên cố ý bỏ qua. Người là hắn tìm, hắn còn có cái gì mà không thoải mái. Khi tìm Phong Viễn, hắn cũng đã sớm nghĩ tới kết quả này.

Khóe miệng Tô Vị Nhiên lạnh lùng cong lên. Nhân sinh chính là một vòng luẩn quẩn quái dị như vậy, vòng tới vòng lui cuối cùng cũng vòng trở về vị trí cũ. Cho dù đã trọng sinh một lần, Phương Quân Dục gặp lại Phong Viễn, rồi vẫn như đời trước dây dưa với hắn. Trước đây nói so với hát còn dễ nghe hơn, thâm tình cứ như có thể cảm động cả trời đất, cuối cùng tất cả cũng trở về như cũ. Tô Vị Nhiên không hề quay đầu mà rời khỏi sân bay.

Lúc sau, Tô Vị Nhiên quả thực gửi cho Phong Viễn một trăm ngàn Đô-la.

“Phương tổng.” Phó Triêu Dương bước vào văn phòng của Phương Quân Dục, hơi đẩy kính mắt nói: “Tô thiếu gia đã rời khỏi A thành.”

Phương Quân Dục ngồi trên ghế làm việc, hai chân thon dài gác lên, gương mặt tuấn tú nho nhã nhìn không thấy biểu tình. Con ngươi màu đen bình tĩnh sâu thẳm, nghe vậy chỉ thản nhiên đáp: “Tôi đã biết.”

“Chẳng lẽ …. ”

Phó Triêu Dương nhìn Phương Quân Dục quá mức bình tĩnh, lời đã đến bên miệng bị vướng lại ở đầu lưỡi. Hắn muốn nói nếu đã để ý Tô thiếu gia đến thế, vì sao phải làm như vậy, vì sao một cậu giải thích đều không có, vì sao thậm chí là chút níu kéo cũng không làm.

—— rõ ràng đã quan tâm đến như vậy.

Phương Quân Dục giương mắt nhìn Phó Triêu Dương, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi biết anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi, cũng có rất nhiều điều muốn nói.”

Phó Triêu Dương trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi gật đầu. Từ nhỏ hắn đã đi theo Phương Quân Dục, cũng chứng kiến một đường đi tới của Phương Quân Dục và Tô Vị Nhiên. Lúc mới bắt đầu, hắn không thể nói gì, bởi vì việc riêng của Phương Quân Dục hắn không có lý do gì để quản. Hắn chỉ phải làm tốt công tác thuộc bổn phận của mình là được. Nhưng khi nhìn thấy Phương tổng bắt đầu hiểu được tâm ý của chính mình, từ đáy lòng hắn vẫn vì bọn họ mà cao hứng một hồi. Vốn sự phát triển giữa bọn họ đang vô cùng tốt đẹp, những tưởng có thể có một cái kết cục viên mãn, nhưng không nghĩ tới tất cả lại đột nhiên thay đổi. Đi một vòng lớn như vậy rồi lại phát triển theo phương hướng tồi tệ nhất.

Phương Quân Dục ảm đạm cười: “Chuyện giữa chúng tôi không phải chỉ đơn giản hai ba câu nói là có thể giải quyết.”

Nhân kiếp trước, quả kiếp này. Hắn cũng không thắc mắc sao Tô Vị Nhiên lại tìm đến Phong Viễn. Dù sao tổn thương kiếp trước hắn gây ra cho y cũng quá sâu, kiếp này muốn bù lại cũng không phải chỉ cần vài câu ôn nhu, quan tâm săn sóc là có thể khiến Tô Vị Nhiên tha thứ cho hắn.

Tô Vị Nhiên muốn một lý do quang minh chính đại để rời khỏi hắn, hắn sẽ cho. Lúc đầu hắn cũng không tính để ý tới Phong Viễn, nhưng mỗi ngày nhìn thấy cừu hận sâu trong đáy mắt và yếu ớt vô thức sau khi say rượu của Tô Vị Nhiên, hắn vẫn mềm lòng. Nếu y muốn rời khỏi, hắn sẽ để y đi. Buông tay cho y làm chuyện y muốn làm, ít nhất sau này khi gặp lại, trong mắt của y sẽ một lần nữa xuất hiện chút cảm tình nào đó mà không phải là bóng tối nặng trĩu này.

Cho nên hắn cố ý khi ký giả xuất hiện mời Phong Viễn một ly cà phê. Sau khi kí giả nọ rời khỏi thì mới đuổi Phong Viễn. Kỳ thật hai bài báo đưa tin về hắn từ lúc kí giả nọ giao bản thảo cho chủ biên, cũng đã xuất hiện trên tay hắn. Khi chủ biên toà soạn đang thấp thỏm chờ ý kiến của hắn, hắn chỉ khẽ cười nhẹ rồi gật đầu: “Y theo đó mà phát hành.”

Nhưng sau khi Tô Vị Nhiên báo thù xong, có lẽ hắn cũng sẽ không còn kiên nhẫn như ậy.

—— tạm thời buông tay, bất quá chỉ là để có thể bắt lấy càng chặt.

——

Tk: Nhớ đến một câu, con diều dù có bay xa đến đâu thì đầu kia vẫn nằm trong tay chủ. Cảm giác bị điểu khiển thế này hiếm người chịu được chứ đừng nói đến Vị Nhiên lạnh lùng mạnh mẽ thế kia:v