Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 3




bắc loa truyện bắt đầu hay rùi đó nha

—————

3

Edit: Chuông cỏ

Beta: Trangki

Tô Vị Nhiên đẩy cửa phòng ra. Đối diện phòng hắn chính là phòng Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên nhìn cửa phòng quen thuộc, cười tự giễu. Phòng của hắn vốn là thư phòng của Phương Quân Dục, năm đó hắn cố chấp muốn căn phòng này vì đây là phòng gần phòng ngủ Phương Quân Dục nhất trong biệt thự. Cuối cùng, thư phòng bị sửa lại thành phòng ngủ mà thư phòng của Phương Quân Dục thì bị chuyển lên lầu ba.

—— hzz, gần mà để làm gì, tâm Phương Quân Dục cho tới bây giờ cũng đâu để trên người hắn.

Chỉ tiếc, đây là đạo lý sau khi hắn bị đụng đến chảy máu mới hiểu ra.

Năm đó, Phương Quân Dục thật đúng là kiên nhẫn. Đối mặt với đủ loại tuỳ hứng dây dưa của hắn, cư nhiên còn có thể mỉm cười, yêu cầu gì cũng tận lực thỏa mãn hắn, chỉ trừ tâm của hắn…

Mà thứ Tô Vị Nhiên muốn… lại chính là tâm của hắn.

Tô Vị Nhiên cười nhạt. Hiện giờ, tất cả những thứ đó, hắn cũng đã không cần.

Khi Tô Vị Nhiên đang nhìn cửa phòng Phương Quân Dục mà xuất thần, cửa bị mở ra. Tô Vị Nhiên khẽ kinh ngạc, bây giờ đã sắp chín rưỡi sáng, mà Phương Quân Dục thường thì trước sáu bảy giờ đã rời khỏi biệt thự đến công ty. Ít nhất thì trong trí nhớ của hắn, cho tới bây giờ chưa từng có trường hợp Phương Quân Dục hơn chín giờ mà còn ở trong biệt thự.

Bất quá, chuyện đó và hắn có quan hệ gì?

Tính cách Tô Vị Nhiên từ khi tiếp nhận Tô gia đã thay đổi không ít so với trước kia. Vì để tránh người khác nghi ngờ, Tô Vị Nhiên quyết định vẫn dùng tính cách trước đây làm việc, tiếp tục cùng Phương Quân Dục dây dưa. Chẳng qua, dây dưa này còn bao nhiêu chân tâm? Tô Vị Nhiên mỉm cười.

Tô Vị Nhiên đến gần Phương Quân Dục, vòng tay qua eo Phương Quân Dục, hướng vành tai hắn thổi nhẹ: “Sớm.”

Tô Vị Nhiên chờ đợi Phương Quân Dục trước sau như một “Ôn nhu” nhưng kiên định đẩy hắn ra.

Nhưng là diễn biến tiếp theo lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Phương Quân Dục cũng không đẩy hắn ra, mà là vòng tay ôm lại hắn, một tay giữ cằm của hắn, nhẹ nhàng in lên môi hắn một nụ hôn, mang theo ý cười nói: “Sớm.”

Phát triển như vậy khiến cả người Tô Vị Nhiên đều cứng đơ… này, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Thái độ của Phương Quân Dục đối với hắn hoàn toàn không giống trước kia.

Bất quá, Tô Vị Nhiên khiếp sợ thì khiếp sợ, biểu tình trên mặt vẫn không tiết lộ chút tâm tình nào của hắn.

“Không sớm.” Tô Vị Nhiên khẽ cắn đầu ngón tay Phương Quân Dục, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa đầu ngón tay, khóe mắt cong lên: “Phương tổng hôm nay đi muộn. Này hình như không phải phong cách trước sau như một của ngài nha.”

Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên, ánh mắt thâm trầm đó thật giống như muốn đem gương mặt Tô Vị Nhiên khắc thật sâu vào trong đầu.

Tô Vị Nhiên chưa từng thấy Phương Quân Dục như vậy. Phương Quân Dục như vậy khiến hắn cảm thấy xa lạ. Thế nhưng, kịch vẫn phải diễn. Cho dù Phương Quân Dục có thay đổi như thế nào thì Tô Vị Nhiên hiện tại cũng không thể “thay đổi”.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Môi Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lướt qua mặt Phương Quân Dục: “Chẳng lẽ đột nhiên bị tôi quyến rũ à?”

“Ừh.” Phương Quân Dục nâng tay xoa mặt Tô Vị Nhiên, đầu ngón tay lưu luyến ở hàng lông mày Tô Vị Nhiên, sau đó xẹt qua sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng…

Động tác và lời nói của Phương Quân Dục thật sự khiến Tô Vị Nhiên cứng đờ cả người… Người nọ là Phương Quân Dục sao? Nhất định là cải trang phải không?

Tô Vị Nhiên đột nhiên đẩy Phương Quân Dục ra, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Phương Quân Dục từng bước đi về phía trước, hai người cơ hồ chạm vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau: “Tôi vẫn là tôi.”

Tô Vị Nhiên dĩ nhiên biết đây không thể là Phương Quân Dục giả. Yêu Phương Quân Dục mười mấy năm, cho dù là hóa thành bụi, hắn vẫn có thể nhận ra Phương Quân Dục. Nhưng Phương Quân Dục như vậy khiến cho hắn cảm thấy quá mức xa lạ. Này hoàn toàn không phải Phương Quân Dục trong ấn tượng của hắn. Phương Quân Dục đối với hắn vĩnh viễn ôn hòa mà bất hoà. Cái gọi là bất hoà cũng không phải là lãnh đạm với hắn. Trong mắt người khác, Phương Quân Dục cùng hắn có thể xem như vô cùng thân mật. Nếu không cũng sẽ không bị mọi người tưởng lầm bọn họ là người yêu suốt mười năm. Bất hoà là ở mặt cảm tình. Cho dù Phương Quân Dục đối với hắn có thân mật với hắn thế nào, hắn vẫn có thể tinh tường cảm nhận được tâm Phương Quân Dục luôn xa cách hắn.

Tao nhã khiêm tốn nhã nhặn, ôn tồn thanh nhã, Phương Quân Dục đối với tất cả mọi người đều như vậy. Đây bất quá chỉ là gương mặt Phương Quân Dục bày ra cho người ngoài xem. Còn trên thực tế, Phương Quân Dục là một người vô cùng lãnh đạm vô tình, đối với ai cũng thế. Cho dù năm đó Phương Quân Dục đối đãi hắn so với những người khác ôn hòa thân cận hơn, bất quá cũng chỉ là nể mặt Tô gia. Kỳ thật trong lòng hắn, Tô Vị Nhiên và những người khác giống nhau. Đây cũng là chuyện sau này khi Tô Vị Nhiên rời khỏi Phương Quân Dục mới hoàn toàn hiểu được.

“Phương Quân Dục, anh còn chưa tỉnh ngủ sao?” Tô Vị Nhiên khoanh tay cười nói.

Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Không, tôi rất tỉnh táo.”

Tô Vị Nhiên nhún vai: “Được rồi, vậy tức là tôi chưa tỉnh rượu. Tôi về nghỉ một lát đây.” Nói xong, Tô Vị Nhiên xoay người trở về phòng.

Theo một tiếng đóng cửa, Tô Vị Nhiên vào phòng, chỉ để lại cho Phương Quân Dục một cánh cửa đóng chặt.

Phương Quân Dục nâng tay, trên đầu ngón tay vẫn lưu lại hương vị của Tô Vị Nhiên. Hắn lại một lần nữa chạm vào Tô Vị Nhiên, thật tốt. Đây cũng không phải mộng. Ông trời cuối cùng vẫn nhân từ, cho hắn tìm lại được Vị Nhiên. Một súng đó, hắn không hối hận.

Phương Quân Dục mỉm cười, hắn sẽ không bao giờ… cho Tô Vị Nhiên rời khỏi nữa. Tô Vị Nhiên là của hắn…

Tô Vị Nhiên ngồi trên ghế, thả lỏng dựa vào lưng ghế, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng ngưng trọng. Phương Quân Dục thật sự rất không bình thường. Điều này làm cho Tô Vị Nhiên trở nên mờ mịt. Hắn không biết thay đổi này là tốt hay xấu. Nhưng giả sử, nếu Phương Quân Dục cản trở kế hoạch của hắn thì… mắt Tô Vị Nhiên loé lên một tia sáng lạnh.

Nghĩ thông suốt, Tô Vị Nhiên quyết định không tiếp tục suy đoán thay đổi của Phương Quân Dục nữa. Hắn thở ra một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ánh nắng màu vàng kim rực rỡ xuyên qua cửa sổ rơi xuống trên mặt hắn, khiến cho gương mặt hắn như được mạ lên một tầng ánh sáng mông lung mờ ảo. Gương mặt vốn đã tinh xảo hoàn mỹ giờ phút này lại càng đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở.

Một giờ trôi qua, Tô Vị Nhiên rốt cục cũng miễn cưỡng rời khỏi phòng ngủ. Khi hắn xuống dưới lầu liền nhìn thấy Phương Quân Dục đang ngồi trên ghế sa lon.

“Phương tổng, anh phá sản rồi hả?” Tô Vị Nhiên khẽ ngáp, nói với Phương Quân Dục. Hôm nay đúng là kỳ quái, Phương Quân Dục dậy muộn còn chưa tính, sau khi dậy còn không đến công ty. Điểm này cũng không phù hợp với tác phong cuồng công việc của Phương Quân Dục nha.

Phương Quân Dục làm lơ trêu chọc của Tô Vị Nhiên, rót một ly rượu vang đưa cho Tô Vị Nhiên: “Hôm nay có chút không thoải mái nên sẽ không đến công ty.”

Tô Vị Nhiên nhận lấy ly rượu, đang chuẩn bị uống đột nhiên nghe Phương Quân Dục nói, tay run lên, lập tức làm đổ mất nửa ly rượu, còn bị sặc phải ho khan liên tục.

Hắn không nghe lầm chứ? Thân thể có chút không thoải mái nên nghỉ một ngày? Người này là Phương Quân Dục thật sao? Năm đó Phương Quân Dục bị kẻ nào đó dùng bom tập kích, bị thương không nhẹ, không phải hắn vẫn cương quyết làm việc sao. Còn rất dứt khoát biến phòng bệnh cao cấp trở thành văn phòng riêng mà.

Phương Quân Dục lấy khăn, khóe miệng mang theo mỉm cười, cẩn thận giúp Tô Vị Nhiên lau rượu bên khóe môi.

Tô Vị Nhiên giật lấy khăn tay, tuỳ tiện lau lau mấy cái rồi ném xuống. Đông tác thân mật quá mức này của Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên thật sự ăn không tiêu. Động tác này, vẻ mặt này, căn bản không nên theo xuất hiện trên người Phương Quân Dục.

Năm đó nằm mơ hắn cũng muốn chiếm được, hiện giờ khi đã thật sự chiếm được, sao lại có cảm giác khó chịu đến vậy. Là do tâm tình của hắn thay đổi, hay vì cách đối xử của Phương Quân Dục với hắn thật sự quá mức quỷ dị? Chắc là cả hai đi.

Nghĩ đến đây, Tô Vị Nhiên đột nhiên làm ra một động tác ngoài dự liệu của cả hai người. Hắn vươn tay, nhéo mặt Phương Quân Dục, sau đó xoa xoa vuốt vuốt một hồi, cuối cùng cho ra một kết luận: “Là mặt thật à.”

Một màn này bị Triệu quản gia vừa ra ngoài kiểm tra vườn hoa nhìn thấy, hắn lập tức cả kinh đến ngây người. Chưa từng có ai dám làm chuyện như vậy với Phương Quân Dục.

Tô Vị Nhiên nhìn biểu tình của Triệu quản gia, dĩ nhiên cũng đoán được suy nghĩ của hắn. Chính bản thân Tô Vị Nhiên cũng có chút bất đắc dĩ này còn không phải do hành động của quỷ dị của Phương Quân Dục bức hắn sao.

Tô Vị Nhiên cũng không để ý tới phản ứng của Triệu quản gia, ngồi xuống sa lon, uể oải tựa vào thành ghế.

“Phương Quân Dục, anh thật sự không uống lộn thuốc?” Tô Vị Nhiên nhíu mày, hỏi.

“Không.” Phương Quân Dục khẽ cười nói: “Tôi thật sự có chút không thoải mái.” Phương Quân Dục cũng không nói dối. Hiện tại hắn quả thật có chút không thoải mái. Mới nãy khi tỉnh lại, cả người đều cảm thấy choáng váng. Đặc biệt là đầu, tuy rằng bây giờ kiểm tra thì không có chút thương tích gì, nhưng đau đớn vượt quá giới hạn khi viên đạn xuyên qua đầu hắn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được. Nhưng hắn không hối hận đã tự tay bắn phát súng đó, một súng này, đem Vị Nhiên trở về bên cạnh hắn, lấp đầy toàn bộ khoảng trống trong lòng hắn.

Tô Vị Nhiên một quyền đánh vào bông. Vốn muốn châm chọc Phương Quân Dục một chút nhưng Phương Quân Dục trả lời như vậy, lại đột ngột biến hắn thành một đứa nhóc con cố tình gây sự. Mà Phương Quân Dục thì thành một người lớn bao dung cho đứa nhóc tuỳ hứng.

Tô Vị Nhiên lắc đầu này rốt cuộc là sai ở đâu a?

Vừa lúc đó, điện thoại Tô Vị Nhiên vang lên. Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía diện thoại. Tô Vị Nhiên nhìn màn hình, trên màn hình ba chữ “Tô Sùng Hoa” nhảy lên.

Tô Vị Nhiên nhìn cái tên này một lúc lâu, khóe môi hơi nâng lên. Nhưng hắn không nhấn phím trả lời, mà chỉ mặc kệ chuông điện thoại không ngừng vang lên, thẳng đến khi tiếng chuông tắt lịm.

Tô Vị Nhiên ném điện thoại qua một bên, tự rót cho mình một ly vang đỏ, chậm rãi uống hết. Phương Quân Dục chỉ mỉm cười, cũng không hỏi Tô Vị Nhiên vì sao không tiếp điện thoại.

Tô Vị Nhiên quay qua nhìn Phương Quân Dục, khóe miệng hiện cong lên mang theo một tia lười biếng: “Anh không hỏi lý do?” Tô Vị Nhiên không tiếp điện thoại của Tô Sùng Hoa, dĩ nhiên không phải vì tức giận. Đời trước Tô Vị Nhiên đối với Tô Sùng Hoa thật sự quá tốt, dẫn đến Tô Sùng Hoa không ý thức nổi vị trí của mình. Chỉ là đứa con nuôi của Tô gia mà thôi, không nên kiêu ngạo như vậy.

Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Cậu cao hứng là được rồi.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Vậy tôi mất hứng thì sao?”