Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 24




cố lên

———

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

“Tên phế vật Vệ Đào!” Khi Tô Sùng Hoa thu được tin tức truyền đến, tức giận vỗ mạnh lên bàn. Sau khi chiếm đoạt Tề gia không thành ngược lại còn mất luôn Quan Triệu, hắn vốn đang trông cậy vào Vệ Đào có thể phát huy chút tác dụng. Cho dù không thoát khỏi khống chế của Phương gia, thì ít nhất cũng phải giành được chút thị trường vũ khí đạn dược Đông Nam Á. Nhưng Vệ Đào lại quá vô dụng, không những không cướp được thị trường, trái lại còn đưa tới sự chú ý. Vệ gia đổ không sao, nhưng chỉ sợ người phái trên vì muốn chiến tích sẽ điều tra theo hướng Vệ Đào. Nếu Vệ Đào miệng không nghiêm, đến lúc hắn khai ra thì có chút rắc rối.

Tô Sùng Hoa nghĩ một hồi, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, hắn bấm một dãy số: “Vệ Thành Ninh đã không còn giá trị lợi dụng, giết.”

“Rõ.” Bên kia điện thoại là thanh âm lạnh lùng.

Vệ Thành Ninh là đứa con trai độc nhất của Vệ Đào. Vị Vệ thiếu gia này cũng là một kẻ chỉ biết ăn uống vui đùa. Thế lực trong giới hắc đạo của Vệ gia tuy cũng không nhỏ, nhưng đứng trước các đại gia tộc thì không tính là gì, cũng không gây chú ý. Mới đầu Tô Sùng Hoa cũng không tính đem chủ ý đánh lên đầu Vệ gia. Nhưng cố tình vị Vệ thiếu gia này trong một lần uống say, trùng hợp gặp phải Tô Sùng Hoa, kết quả là xáp tới trêu chọc hắn. Hắn nói kiểu người như Tô Sùng Hoa, nhìn qua thì có vẻ lãnh đạm lại cấm dục, nhưng một khi cởi quần áo ra lên giường tuyệt đối sẽ rất nhiệt tình. Người như thế hắn chơi nhiều rồi, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Tô Sùng Hoa nguyên bản không chút để ý tới quấy rối của Vệ Thành Ninh, nhưng khi những lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tô Sùng Hoa nháy mắt trắng bệch, trong mắt là âm độc, đấm cho Vệ Thành Ninh đang say rượu hung hăng càn quấy một cú giật mình, tỉnh cả rượu. Tô Sùng Hoa phất tay, cửa chiếc Land Rover màu đen sau lưng hắn mở ra, bốn tên vệ sĩ mặc áo đen đi xuống, dưới con mắt kinh ngạc của mọi người đẩy Vệ Thành Ninh lên xe.

Một lát sau, điện thoại Tô Sùng Hoa vang lên. Tô Sùng Hoa nhìn màn hình, tiếp điện thoại.

“Đại thiếu gia, người đã chết.” Bên kia điện thoại vẫn truyền đến giọng nói lạnh như băng không mang theo một tia nhân khí vừa rồi.

“Tốt.” Tô Sùng Hoa lạnh lùng nói một tiếng xong liền cúp điện thoại. Nghĩ một lát, Tô Sùng Hoa gọi cho Lý Nguy: “Chú Nguy, Shadow có thể điều không?” Shadow là sát thủ do Tô gia huấn luyện ra, mà người phụ trách của Shadow chính là Lý Nguy.

“Shadow tùy thời đều có thể điều người, nhưng cần có lệnh của Tô tổng hoặc là nhị thiếu gia.” Lý Nguy nghiêm túc nói. Đây cũng không phải lệnh của Tô Lại Nam, mà là gia quy của Tô gia, trăm năm qua vẫn luôn được Tô gia chấp hành nghiêm ngặt. Chỉ có đương nhiệm gia chủ của Tô gia và người thừa kế chính thức mới có tư cách điều động sát thủ Tô gia.

“Ừhm.” Tô Sùng Hoa rất ôn hòa đáp lại, nhưng sắc mặt đã trầm xuống. Cúp máy, Tô Sùng Hoa thiếu chút đập vỡ điện thoại. Tuy rằng vác lên người cái danh xưng đại thiếu gia, nhưng trong mắt người ở Tô gia, địa vị của hắn và Tô Vị Nhiên hoàn toàn bất đồng. Hắn không phải chủ nhân Tô gia, mà là thuộc hạ của Tô gia. Bởi vì hắn không phải người thừa kế chính thống của Tô gia, nên cũng không có tư cách điều động sát thủ Tô gia.

Sẽ có một ngày, hắn sẽ làm Lý Nguy phải cút xéo.

Tô Sùng Hoa chậm rãi thở ra một hơi mới đè nén được tâm tình.

“Cha, con muốn xin cha giúp con một chuyện.” Tô Sùng Hoa gọi Tô Lại Nam.

“Là chuyện Vệ gia phải không?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói điềm tĩnh của Tô Lại Nam.

Tô Sùng Hoa vừa nghe Tô Lại Nam nói liền hoảng sợ, tim cũng đập hụt một nhịp. Ý nghĩa của nó chính là Tô Lại Nam biết tất cả. Đúng vậy, cả Tô gia, có chuyện gì có thể giấu được Tô Lại Nam? Nhưng Tô Lại Nam từ đầu tới cuối đều không nói gì, ngay cả thái độ cũng không.

“Vâng.” Tô Sùng Hoa nắm chặt di động, cố gắng điều chỉnh hơi thở, để tránh cho biểu hiện của mình quá thất thố.

“Biết vì sao ta không cản con lại không?” Tô Lại Nam nói.

Tô Sùng Hoa im lặng một lát, nói: “Không biết.”

“Ta đang đợi con cầu ta.” Thanh âm Tô Lại Nam trầm thấp: “Đừng muốn thứ không thuộc về mình, cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi ta. Không có Tô gia, con cái gì cũng không phải.”

“Con…” Tô Sùng Hoa biến sắc, sau cùng cái gì cũng không nói được.

“Chuyện Vệ Đào ta sẽ giúp con giải quyết.” Tô Lại Nam nói.

“Cảm ơn cha.” Tô Sùng Hoa cắn răng nói.

“Không cần.” Tô Lại Nam nhàn nhạt nói: “Ta chỉ hi vọng con có thể nghe lời một chút. Cũng để cho ta bớt lo một chút.”

Buôn bán phi pháp của Chủ tịch thương mại Vico Vệ Đào bị điều tra ra, Vico phá sản, Vệ Đào bị bắt. Nhưng ba ngày sau khi Vệ Đào bị bắt lại xảy ra tranh chấp với bạn tù phạm tội lừa đảo cùng phòng, nửa đêm bị đâm chết ở trên giường. Người phía trên cũng không có biểu hiện đặc biệt vì vốn dĩ chuyện này cũng là do xuất phát từ kháng nghị của chính phủ Myanmar mà ra. Đằng sau chuyện này dây dưa tương đối phức tạp, người liên đới lại càng nhiều vô số kể, không đơn thuần chỉ là vài hắc đạo thế gia, mà cả các quan chức cấp cao cũng không thoát khỏi liên quan, rút dây động rừng. Vệ Đào chết đại biểu cho chuyện này chấm dứt ở đây, có tra xuống không thì cũng sống chết mặc bây.

Tô Vị Nhiên là người đầu tiên nhận được tin tức.

“Đại ca thân ái của tôi hẳn là đang thở phào một tiếng đi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười, nhưng trong mắt lại không chút ý cười nào, sâu trong đó chỉ có băng hàn.

“Có thể.” Tô Nguyên nói: ” Mấy ngày nay cậu có vẻ siêng tới chỗ tôi.”

“Sao vậy, không chào đón tôi?” Tô Vị Nhiên uống một ngụm trà, nói.

“Trà của tôi vơi mất một nửa.” Tô Nguyên nói: “Cậu tính toán đá Phương Quân Dục sao?”

“Thân ái, cậu nên chuẩn bị chút rượu cho tôi. Vậy thì tôi sẽ không buồn chán đến độ chỉ có thể uống trà.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói.

“Không có rượu.”

“Biết cậu sẽ nói vậy mà.” Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Vậy cậu tiếc trà làm gì chứ.”

“Vì sao cậu cố ý tránh Phương Quân Dục?” Tô Nguyên không chịu ảnh hưởng của Tô Vị Nhiên, kiên quyết không để đổi đề tài.

“Phương Quân Dục à” Tô Vị Nhiên buồn bã thở dài một tiếng, giống như vô hạn thâm tình: “Tôi yêu anh ta muốn chết, vậy mà cậu còn nghĩ tôi không thương anh ta. Gần đây anh ta rất bận, tôi không nỡ quấy rầy.”

Tô Nguyên: “…” Loại người như Tô Vị Nhiên mà cũng biết cái gọi là không nỡ?

Tô Vị Nhiên bưng chén trà nhẹ nhàng thổi một hơi: “Tôi phát hiện lúc này cha tôi hình như có chút vướng bận.”

Tô Nguyên vẫn trưng ra khuôn mặt bài tú lơ khơ: “Cậu mất kiên nhẫn nhanh vậy sao.”

Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Thì sao? Tôi thương ông ta nha, sao có thể bình tĩnh được?”

“Nếu nói yêu theo kiểu cậu, thì cậu đúng là quá bác ái.” Tô Nguyên đầu cũng không thèm nâng tay vẫn gõ bàn phím.

Tô Vị Nhiên cười nói: “Bởi vì tôi rất đa tình.”

Tô Nguyên: “Người đa tình thường vô tình. Ngoại trừ Phương Quân Dục, cậu còn người nào sao?”

“Cậu đang ghen phải không?” Tô Vị Nhiên tủm tỉm: “Yên tâm, tôi vẫn yêu cậu nhất. Cậu sẽ không thất sủng đâu.”

“Cậu định làm thế nào?”

“Có lẽ tôi nên về Tô gia một chuyến.” Tô Vị Nhiên đặt chén trà xuống nói.

“Cậu rốt cục cũng muốn trở về.” Tô Nguyên nhìn chằm chằm màn hình, thuận miệng nói.

“Tôi muốn trở về làm sáng tỏ một việc.” Tô Vị Nhiên dựa vào lưng sô pha, thả lỏng.

“Chuyện gì?” Lúc này Tô Nguyên cũng có chút tò mò, hắn quay qua nhìn Tô Vị Nhiên, tuy vẫn là bộ mặt bài tú lơ khơ nhưng trong mắt tràn đầy ý dò hỏi.

“Tôi cũng chỉ mới suy đoán, tạm thời còn chưa có kết luận chính xác.” Tô Vị Nhiên miễn cưỡng cười cười, bất quá sâu trong mắt lại là một tia ngưng trọng.

“Tôi về cùng cậu.” Tô Nguyên nói.

“Không, cậu ở lại A thành.” Tô Vị Nhiên nói.

“Vì sao?” Tô Nguyên khó hiểu.

“Bởi vì tôi chỉ là tạm thời trở về, tôi không nỡ rời Quân Dục nhà chúng ta quá lâu nha.” Tô Vị Nhiên ôn nhu nói. Hắn tạm thời vẫn chưa thể dứt khoát. Tuy rằng hắn và Phương Quân Dục đã ngửa bài, nhưng cũng chỉ có thể giới hạn trong hai người bọn họ. Nếu hắn đột nhiên lãnh đạm với Phương Quân Dục, sẽ khiến một số người chú ý. Ví dụ như cha hắn, đại ca hắn.

Tô Nguyên: “Tôi còn tưởng cậu đã thông suốt rồi.”

Tô Vị Nhiên cười cười, không nói gì.

“Nhưng vậy chẳng lẽ cậu về một mình?” Tô Nguyên hỏi.

Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Sao có thể chứ? Tôi còn đang muốn tìm người xách hành lý cho mà.”

“Cậu chuẩn bị tìm ai?”

“Tô Lê.” Tô Vị Nhiên nói: “Còn có thể làm ấm giường, nhất cử lưỡng tiện.”

Bộ mặt đơ của Tô Nguyên rốt cục cũng lộ ra chút cảm xúc hiếm hoi, giễu cợt một tiếng: “Để một con rắn làm ấm giường, sở thích của cậu đúng là không giống người bình thường.”

“Tôi thích nhất mấy thứ có độc.” Tô Vị Nhiên biếng nhác lên tiếng: “Bằng không cuộc sống chẳng phải rất nhàm chán sao?”

“Tôi tạm thời chưa nghĩ ra thứ gì có thể độc chết cậu.” Tô Nguyên vừa sắp xếp lại dữ liệu trên máy vừa nói.

“Một lời khen không tồi.” Tô Vị Nhiên đứng lên: “Tôi đi trước.”

Sau khi Phương Quân Dục trở về, nghe người hầu báo lại, liền trực tiếp đi đến phòng Tô Vị Nhiên. Hắn gõ cửa phòng, thanh âm lười biếng của Tô Vị Nhiên truyền ra: “Vào đi.”

Phương Quân Dục mở cửa phòng liền thấy Tô Vị Nhiên nằm dài trên ghế dựa.

“Em phải về C thành?” Phương Quân Dục hỏi.

“Đúng vậy, tôi cuối cùng cũng phải trở về.” Tô Vị Nhiên nâng mắt, nói: “Anh tới khuyên tôi đừng đi sao?”

Phương Quân Dục đến gần Tô Vị Nhiên, ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm một chút lên trán Tô Vị Nhiên, mang theo ôn nhu triền miên.

Nhưng cũng chỉ là chạm một chút.

“Không phải.” Phương Quân Dục nhẹ nhàng cười nói.

“Vậy sao.” Tô Vị Nhiên nhìn Phương Quân Dục: “Thật khiến người ta thương tâm mà, hoá ra là tôi tự mình đa tình.” Nhưng trên mặt hắn lấy đâu ra cái gọi là thương tâm.

“Vị Nhiên.” Phương Quân Dục thở dài: “Đi đường cẩn thận.”

Tô Vị Nhiên vươn tay, ôm cổ Phương Quân Dục: “Không phải anh nói yêu tôi sao? Vì sao không giữ tôi lại?”

Phương Quân Dục bị Tô Vị Nhiên ôm cổ như vậy, cả người chỉ có thể hơi nghiêng xuống, mặt hai người cách nhau rất gần: “Anh hi vọng em có thể vui vẻ. Nếu báo thù có thể làm cho em buông được, anh sẽ không ngăn cản em.” Chỉ cần anh còn nắm sợi dây thì vô luận con diều có bay xa đến mấy, cũng vẫn có thể thu về được.

Tô Vị Nhiên buông Phương Quân Dục ra, đứng lên: “Phương Quân Dục, vì sao anh có thể tự tin tôi sẽ còn trở về.” Loại cảm giác như bị thợ săn dòm ngó khiến hắn khó chịu.

Phương Quân Dục nhàn nhạt nở một nụ cười: “Vị Nhiên, ý nghĩa trọng sinh của em là báo thù. Mà ý nghĩa trọng sinh của anh lại là em.”

——-

Tk: Má ơi câu cuối ngọt chết người, đúng trọng điểm rồi đó:v

Cc::”>