Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 40: - Đã một thế kỷ trôi qua




Editor: Thiệt là, mình muốn khóc ra máo, ở chương này thì tuổi tác của Cảnh Nhiên tỷ với Liễu Tịch được làm rõ, Cảnh Nhiên lớn hơn Liễu Tịch một tuổi, chênh nhau một tuổi, mấy bạn thấy xưng hô bạn bè vẫn chấp nhận được mà ha? Hoặc có thể trước đây cũng có nhắc tới tuổi tác mà do lâu quá nên mình quên mất. Tuy có ít người xem thôi nhưng mình cũng muốn hỏi các bạn thấy cứ tiếp tục cậu tớ ổn không? Mình tiếp tục edit thế nhé.


***


Thẩm Cảnh Nhiên nhất thời đông cứng, lẽ nào trùng hợp như vậy? Đang suy nghĩ thì cô nghe Liễu Tịch hung hăng nói.


"Lần này kết thù hận, lần sau tớ vẫn sẽ gây khó dễ với nó! Đây không phải va chạm thì là gì!"


Thẩm Cảnh Nhiên cạn lời, dọa cô một phen, gậy to cũng đánh rồi, nên cho quả táo đỏ thôi.


"Được rồi, tối qua cậu có công đưa tớ chìa khóa nhà, nói đi, muốn tớ cảm tạ cậu thế nào."


"Làm sao tớ biết!"


Liễu Tịch ỷ lại Thẩm Cảnh Nhiên ôn nhu phát tiết.


"Cậu chính là thiên vị, tớ cũng ngã tay bị băng vải đây, còn phải gọi điện báo bình an cho cậu, cậu không đau lòng tớ chút nào, ngược lại còn bảo tớ không đúng này nọ, mỹ nhân đều là rắn rết hết ô ô!"


Gào một hơi xong, Liễu Tịch vẫn tiếp tục nghẹn ngào, thật ra Thẩm Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, Liễu Tịch chỉ nhỏ hơn cô một tuổi thôi, lúc này lại khiến cô cảm thấy cậu ấy còn con nít hơn cả Lâm Thu Đồng.


"Rồi rồi rồi, đã ủy khuất cậu, vậy tớ cũng gọi điện giáo huấn Lâm Thu Đồng một chập nhé!"


"Không cần!"


"Không thì tớ tặng quà cho cậu?"


"Không cần!"


"Vậy tớ mua đồ ăn ngon thì thế nào?"


"Không cần!"


"Cái gì cũng không cần, vậy rắn rết này còn tính toán qua nhà cậu thăm hỏi, cậu cũng muốn từ chối luôn?"


"Không cần!"


Vừa nói chắc như đinh đóng cột xong, hự, hình như có chỗ không đúng, Liễu Tịch sờ mũi, rắn rết con nào cũng giảo hoạt, ô ô.


Lúc Thẩm Cảnh Nhiên tới, quà tặng cộng đồ ăn ngon đầy đủ, không thiếu thứ gì, thật ra Liễu Tịch không khó dỗ dành, chỉ cần có Thẩm Cảnh Nhiên, thì cái gì cũng được. Liễu Tịch thì xui hơn, ngã một cái, lại bị rách dây chằng, cánh tay chỉ đành băng vải. Thẩm Cảnh Nhiên nhìn không khỏi đau lòng, haizz! Thu Đồng đứa nhỏ này, thù địch cũng thật mạnh, chính bản thân cô cũng không phải chưa từng được nếm thử, đêm đó Lâm Thu Đồng tát cô một cái xém chút khiến cô thấy cả một vũ trụ đầy sao.


"Cậu xem đi!"


Liễu Tịch chọt chọt cánh tay bị băng bó thành đòn bánh tét của mình.


"Đều do con cọp vằn đó hại hết!"


Liễu Tịch nghiến răng nghiến lợi cắn môi dưới, bộ dạng thở hồng hộc.


Con cọp vằn... Nhím xù lông... hai người này, đúng là trời sinh một cặp. Thẩm Cảnh Nhiên hỏi.


"Sao cậu lại đặt biệt danh này cho em ấy?"


"Cậu không biết thôi, tớ đứng từ xa đã thấy nó thở ra tiếng gầm ghừ rồi, một hồi đổi tư thế cứ như tung tuyệt chiêu, vừa mở miệng thì hung dữ, làm như tớ thiếu tiền nó vậy!"


Liễu Tịch không phủ nhận động tác võ thuật của Lâm Thu Đồng rất đẹp mắt, hơn nữa y phục mặc trên người cô ấy cũng đặc biệt có tư vị, Lâm Thu Đồng mà làm người mẫu đoán chừng cũng không tệ lắm, nhưng mà, cô ghét Lâm Thu Đồng nhất, nhất là mỹ nhân của cô còn là mẹ kế của nhỏ đó, cô vội vàng muốn phá hỏng tầng quan hệ này!


"Được rồi được rồi, xem cậu lải nhải không ngừng, không biết mệt?"


Thẩm Cảnh Nhiên chủ động đưa tay xoa đầu Liễu Tịch, Liễu Tịch trề môi.


"Hừ... hơi chút chút."


Mặt có chút hồng hồng, Thẩm Cảnh Nhiên liếc nhìn một màn hồng hồng này, không chút tiếng động rụt tay về, nói.


"Tớ đi nấu cho cậu chút đồ."


Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy Lâm Thu Đồng với Liễu Tịch chính là hai khắc tinh của mình, ở chung với cả hai, cô phải nấu cơm suốt, còn may, cô cũng thích việc nấu nướng, điều kiện tiên quyết là nấu cho ai ăn. Trấn an Liễu Tịch xong, cũng xem như đã cảm tạ cậu ấy vì đã nhờ vã chuyện nhà cửa, Liễu Tịch bị thương, Thẩm Cảnh Nhiên xem như đi xem nhà một mình.


Lái xe tới ngã tư, Thẩm Cảnh Nhiên lúc đợi đèn đỏ, vô cùng nhàm chán kéo cửa kính xe xuống nhìn về hướng xa xa, đúng lúc cũng là trung tâm thành phố, lại thêm một ngày cuối tuần khác trôi qua, các quán xá đều đầy nhóc người. Có điều, Thẩm Cảnh Nhiên liền chú ý thấy Lâm Thu Đồng trong đám đông, mái tóc dài đen bóng của Lâm Thu Đồng phủ qua gò má, loáng thoáng thấy được em ấy đang đeo khẩu trang, có điều mái tóc dài không được buộc lên, mà là để xõa qua đầu vai. Tóc Lâm Thu Đồng mượt lắm, thậm chí còn mượt hơn Thẩm Cảnh Nhiên, đen nhánh tỏa sáng, bóng mượt lại mềm mại, tóc Thẩm Cảnh Nhiên có hơi cứng, cho nên phải lựa kiểu tóc mới đổi được, bằng không nó sẽ cứng cứng bành bành ra, trông rất khó coi, đối diện Lâm Thu Đồng, chính là Diệp Tu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lại bắt gặp Lâm Thu Đồng với Diệp Tu tới hai lần, xem ra quan hệ cả hai cũng không cạn, bằng không, để ý hình tượng như Lâm Thu Đồng sao có thể dễ hẹn như vậy? Mình gọi điện hẹn nó còn chẳng thành công, haha, khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên hơi nâng lên nụ cười, hàm ý không rõ.


Thẩm Cảnh Nhiên đi xem nhà mới về sắc trời cũng đã tối, cô gọi điện Liễu Tịch nói rất hài lòng, Liễu Tịch đắc ý nói.


"Cũng không xem là ai đã giúp cậu lựa chọn, tớ thấy cậu cũng không có thời gian để tu sửa lại nhà cửa, như vậy đi, cậu vẽ bản thiết kế, tớ sẽ giúp cậu chăm nom, lắp đặt mọi thứ, chúng ta một bên thông qua một bên lắp đặt."


Thẩm Cảnh Nhiên rất cảm động, Liễu Tịch quá thân thiết, nhưng nghĩ lại tay cậu ấy còn quấn vải, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn là từ chối, Liễu Tịch bất mãn.


"Làm sao! Cậu xem thường thương binh tàn tật hả! Cậu vẽ bản thiết kế thể nào cũng phải mất nửa tháng, nửa tháng đủ để tớ khỏi hẳn rồi."


Thịnh tình khó từ chối, Thẩm Cảnh Nhiên vui vẻ đồng ý, chuyện này xong lại cảm ơn cậu ấy là được.


Hôm nay Quan Tư Thành đi công tác về, Thẩm Cảnh Nhiên cũng nói sẽ về sớm, cả hai tán gẫu vài câu, lúc này Lâm Thu Đồng ra ngoài về, gỡ khẩu trang không nói năng tiếng nào, mặt mày còn hầm hầm, không biết là ai đã chọc ghẹo cô, Diệp Tu sao? Thẩm Cảnh Nhiên suy nghĩ, nhưng không lên tiếng, mà vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính bảng. Chuyện tu sửa nhà cửa, Thẩm Cảnh Nhiên phải đăng báo, cô muốn chuẩn bị tất cả xong xuôi trước khi đàm phán ly hôn với Quan Tư Thành, quá trình hẳn sẽ không thuận lợi, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên muốn chuẩn bị toàn diện, cũng định đẩy nhanh quá trình này.


Vết thương trên mặt Lâm Thu Đồng vẫn còn, Quan Tư Thành liếc mắt liền nhìn thấy, Thẩm Cảnh Nhiên đoán hai cha con khẳng định chuẩn bị đấu khẩu một phen, cho nên, cô cầm máy tính bảng trở về phòng, cô cần yên tĩnh.


Tốt lắm, bây giờ Lâm Thu Đồng liền muốn Thẩm Cảnh Nhiên về phòng, có một số việc, cô muốn xác nhận riêng với Quan Tư Thành. Ánh mắt Lâm Thu Đồng rất kỳ quái, Quan Tư Thành đau lòng không nỡ la mắng, đối với Lâm Thu Đồng không nói tiếng nào hỏi.


"Con bị sao vậy?"


"Chúng ta có thể vào phòng sách nói chuyện một lúc không?"


Trước giờ Lâm Thu Đồng chưa từng nghiêm túc, mang tính cách con nít trong người, giống một đứa trẻ to xác, Quan Tư Thành có chút ngẩn người.


Lâm Thu Đồng vẫn không yên tâm, sợ Thẩm Cảnh Nhiên sẽ nghe được. Cả hai vào phòng sách, Thẩm Cảnh Nhiên nửa chừng ra ngoài uống nước, chỉ có Triệu tỷ bận rộn bưng thức ăn lên, cả hai vào phòng sách rồi à?


Triệu tỷ chuẩn bị xong thức ăn, đi gọi Thẩm Cảnh Nhiên trước, Thẩm Cảnh Nhiên căn dặn.


"Đọi bọn họ nói chuyện xong hẵng gọi."


Nhìn bộ dạng, hôm nay đã xảy ra chuyện đặc biệt gì rồi, phản ứng Lâm Thu Đồng có chút lạ, hai cha con có thể yên ổn ngồi nói chuyện trong phòng sách là chuyện rất hiếm gặp.


Thẩm Cảnh Nhiên tiếp tục xem máy tính bảng trong phòng, cho đến khi truyền tới tiếng gõ cửa, là tiếng Triệu tỷ.


"Thẩm tiểu thư, ăn cơm được rồi."


Lâm Thu Đồng không có đây, không biết đã rời đi từ lúc nào, Thẩm Cảnh Nhiên xuất phát từ quan tâm, hỏi.


"Thu Đồng đâu rồi?"


"À, nó hả, nó nói tối có hẹn dùng cơm."


Quan Tư Thành bắt đầu ăn cơm, biểu tình rất vui vẻ, Thẩm Cảnh Nhiên càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


Liên tiếp vài ngày sau, Lâm Thu Đồng cũng không có chút động tĩnh, điện thoại Thẩm Cảnh Nhiên cũng yên tĩnh nhiều ngày, người nhắn tin cho cô không nhiều. Những ngày này, Thẩm Cảnh Nhiên có lúc sẽ cầm điện thoại lên lướt vùn vụt theo thói quen, nhìn thấy tin nhắn đều sẽ bấm vào xem, nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào, người nọ được cô add thêm, cơ hồ đều không nhắn tin cho cô. Ngay lúc thói quen kiểm tra tin nhắn của Thẩm Cảnh Nhiên gần như nhạt dần, thì đột nhiên tin nhắn của cô lại kêu lên, lúc đó cô đang họp, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không kiểm tra, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy, người nhắn tin là Lâm Thu Đồng.


Sự thật chứng minh, quả đúng Lâm Thu Đồng.


Mộc Hòa: Thẩm Cảnh Nhiên, em có cảm giác đã một thế kỷ trôi qua không được gặp chị.