“Tề Hồng, ngươi cho rằng bổn Vương không nên giấu giếm ngươi sao?”
Mỗi một vẻ mặt của Tề Hồng đều không lọt khỏi mắt Tịch Mân Sầm nên không khó để đoán ra ý nghĩ trong nội tâm hắn.
Mạn Duẫn nói: “Ngươi cũng đâu phải là thuộc hạ của Phụ Vương, có một vài sự việc chúng ta gạt ngươi thì cũng có gì là sai. Ngươi là người trong giang hồ, chúng ta là người của triều đình, nước sông không phạm nước giếng. Triều đình không nhúng tay vào việc giang hồ, cũng vậy, người giang hồ cũng không nên can thiệp vào triều chính.”
Quy củ này tuy không được viết ra trên giấy trắng mực đen nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Lý do này thật có sức thuyết phục. Nhưng Tề Hồng là người có tâm lý hiếu kỳ rất nặng, nếu có bí mật mà hắn không biết không phát hiện thì thôi, mà một khi đã biết có bí mật mà đối phương cố tình không nói cho hắn thì khiến cho trong bụng hắn như có trăm ngàn con kiến bò đốt lung tung.
Mày nhíu chặt, Tề Hồng như đang cố giãy dụa, rồi một lúc sau ấp úng nói: “Cửu Vương gia, vậy... Ta làm thủ hạ cho ngươi, được không?”
Như thế, hắn vừa là người giang hồ, vừa là người của triều đình, quy củ của cả hai bên đều không bị phá vỡ.
Tề Hồng tuy háo sắc, nhưng với danh tiếng của hắn trên giang hồ thì một khi đã nói ra sẽ nhất định không đổi ý.
Mạn Duẫn ra vẻ suy nghĩ gật gật đầu, “Ý kiến này nghe cũng được.” thật ra trong lòng nàng đang lén cười khoái chí.
Tề Hồng dù sao cũng được xem như một nhân tài, cái gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, thu Tề Hồng làm cấp dưới là việc vô cùng có lợi.
không biết Phụ Vương có ý định này từ trước không mà chỉ cần một câu đã khiến cho Tề Hồng chủ động mở miệng hàng phục.
Mặt Tịch Mân Sầm không chút thay đổi, lạnh lùng nói: “Bổn Vương nhìn không ra thành ý của ngươi.”
Chu Dương dựng ngược tóc, trừng trắng mắt. “Đồ hái hoa tặc thối, có phải ngươi đã lên sẵn mưu kế từ trước rồi phải không? Muốn tiến vào Sầm Vương phủ á! Mới nghĩ tới việc ngày ngày phải đối diện với ngươi Lão Tử đã muốn tức xì khói. Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép tiến vào Sầm Vương phủ. Nếu không, ta thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần.” Vung nắm đấm thẳng về phía Tề Hồng, nhưng chưa được nửa đường đã bị Chu Phi ngăn lại.
Chu Phi âm thầm nghĩ, Vương gia làm việc xưa nay đều có nguyên do. Vả lại, thu thêm một thuộc hạ thì có thể giảm bớt lượng công việc của mình, cớ sao lại không làm?
Thấy Chu Dương không chào đón mình như vậy, Tề Hồng nghiêm mặt, “Lão Tử không được vào? Tại sao? Sầm Vương phủ biến thành của ngươi từ hồi nào mà ngươi nói không cho vào thì sẽ không được vào? Lão Tử tiến vào là chắc chắn rồi!”
Quỳ hai đầu gối xuống đất, Tề Hồng nâng lên một bàn tay, mắt ngước lên nhìn thẳng vào Tịch Mân Sầm, thề: “Tề Hồng thề, từ nay về sau sống chết đều nguyện trung thành với Cửu Vương gia, cả đời không thay đổi.”
Tịch Mân Sầm thật vừa lòng, gật đầu với hắn, “Từ hôm nay trở đi, ngươi liền đi theo bên người bổn Vương. Về phần thân phận, giống Chu Phi Chu Dương. Nhớ kỹ lời ngươi tuyên thệ hôm nay, nếu dám phản bội bổn Vương, đừng trách bổn Vương vô tình.”
không ai mà không biết Cửu Vương gia là người lạnh băng vô tình, thủ đoạn độc ác.
Nếu đã thề nguyện trung thành, Tề Hồng sẽ không nghĩ tới việc phản bội. Vả lại, có thể có một núi dựa có gốc gác như Cửu Vương gia là một việc cực kỳ đáng để khoe ra.
Tề Hồng đứng lên, đôi mắt lóe sáng lòe lòe y như một cún cưng vô cùng tò mò, hỏi: “Cửu Vương gia, giờ ngài đã có thể nói cho ta biết các ngươi đến Tê thành rốt cuộc là vì sự tình gì chưa?”
Đơn giản như vậy đã lừa có được một cấp dưới miễn phí, Mạn Duẫn thập phần bội phục thủ đoạn của Phụ Vương.
“Tê thành có kẻ buôn bán muối lậu, bổn Vương cải trang đi tuần chính vì việc này.” Tịch Mân Sầm nhấc một món tóc của Mạn Duẫn lên quấn quanh ngón trỏ vài vòng, rất thích mái tóc đen huyền mượt mà của Mạn Duẫn.
Tề Hồng suýt nữa thì té ngửa ra đất, may mà có Chu Phi đỡ hắn một phen, “Đơn giản như vậy... Chỉ đơn giản vậy thôi?!?”
Buôn bán muối lậu là chuyện thường tình, hễ địa phương nào có quan tham thì không thể thiếu loại chuyện này, chỉ khác nhau ở tình thế lớn nhỏ mà thôi.
Vì một bí mật đơn giản như vậy... mà phải đưa tang cho sự tự do, Tề Hồng hận không thể đập đầu mà chết.
Sao mình lại có thể chỉ vì một sự việc nhỏ nhoi mà thiếu kiên nhẫn như vậy, không hỏi cho bằng được thì chết à?
“Ngươi muốn đổi ý? không muốn nguyện trung thành với bổn Vương, bổn Vương cũng không bức bách ngươi.” Thanh âm Cửu Vương thật nhẹ, nhưng lãnh ý trong đó lại xuyên sâu tận đáy lòng người khác.
Tề Hồng ngập ngừng hỏi: “Cửu Vương gia, ngài nói thật chứ?”
“Đương nhiên, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào. Chẳng qua... để xem ngươi có số đi ra khỏi cửa này hay không thôi.” Tịch Mân Sầm chỉ vào cửa vào Tông cuốn thất, vẻ mặt không có một chút biến hóa nào.
Tề Hồng nghiến răng kèn kẹt, đây là uy hiếp trắng trợn nha!
Ai chẳng biết võ công của Cửu Vương gia sâu đến không lường được, nếu mình có thể đào tẩu ngay dưới mí mắt của hắn thì mình cũng có thể xưng bá võ lâm rồi.
Ngẫm lại mình dù gì cũng là nam nhi thân cao bảy thước, đã nói ra thì phải nhận lời.
“Có thể nguyện trung thành với Cửu Vương gia là phúc của Tề Hồng, Tề Hồng sao có thể đổi ý được.”
Ngạn ngữ có câu “Con mèo chết vì tò mò”, hôm nay xem như Tề Hồng đã hiểu được cặn kẽ.
Về sau nếu có ai nói rằng mình có bí mật gì đó thì dù có đánh chết hắn, hắn cũng phải giữ vững bản thân, quyết không thể lại hiếu kỳ như vậy.
Mấy người bọn họ ra khỏi Tông cuốn thất, kêu hai nha dịch dẫn họ đi quanh phủ nha một chút.
Phủ nha phía trước là nơi làm việc công, còn lại hậu viện là nơi ở của Tri phủ, ven đường đi có hai ba vườn hoa nhỏ đầy hoa tươi nở rộ, không khí phảng phất mùi hoa nồng nàn.
Nơi này không thể so với Sầm Vương phủ về phương diện hoa lệ, nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt.
“Cửu Vương gia, bữa ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta đến tiền thính dùng bữa đi.” Từ phía sau truyền đến một giọng nói, Ngô Lệnh Bằng nhanh bước chân đuổi theo mấy người bọn họ.
Phía sau hắn còn đi theo một nữ tử mặc y phục lụa mỏng màu vàng nhạt, búi tóc cắm hai đóa châu hoa, gương mặt được tô điểm thật khéo léo khiến khuôn mặt trái xoan trông thật tinh xảo.
Nhóm người Tịch Mân Sầm ngày nào cũng đối mặt với Mạn Duẫn mỹ mạo tuyệt thế nên đã sớm miễn nhiễm đối với sắc đẹp.
Thấy Ngô Y Y là một mỹ nhân theo kiểu tinh xảo khéo léo thế này thì nhiều lắm chỉ nhìn thêm vài lần.
Ngô Y Y cũng có tham gia cuộc thi tuyển người đẹp tối qua, ấn tượng của Mạn Duẫn đối với nàng rất sâu sắc.
Ngô Lệnh Bằng chỉ vào nữ nhi đi theo phía sau, giới thiệu: “Đây là tiểu nữ Ngô Y Y. Y Y, sao còn chưa chào Cửu Vương gia.”
Mặt Ngô Y Y mang ý cười, nhưng khi thấy Cửu Vương gia và tiểu Quận chúa rồi thì kinh ngạc: “Ngươi là công tử đêm qua đúng không? Còn ngươi nữa... là Vương cô nương đây mà!”
Mắt lướt sang Tề Hồng. “Ngươi là công tử chủ sự cuộc tuyển mỹ kia.”
Ngô Lệnh Bằng khá kinh ngạc, cũng nhìn về phía Tề Hồng.
Ngại đem đến phiền toái không cần thiết, Tề Hồng nghĩ một lúc rồi nói: “Ngày ấy xong ta mới kết giao với tiểu Quận chúa cùng Cửu Vương gia. Phải nói, đây là ‘tri âm gặp lại hận trễ’ à nha.”
Ngô Lệnh Bằng dù có nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi.
“Nếu là bằng hữu của Cửu Vương gia thì cùng đi dùng bữa đi.”
Ánh mắt Ngô Y Y thỉnh thoảng dừng lại trên người Tịch Mân Sầm. Tối hôm qua, nàng đã chú ý tới vị nam tử tuấn tú này, chẳng qua không ngờ hắn chính là Cửu Vương gia chiến công lừng lẫy của Phong Yến thôi. Dáng vẻ bề ngoài cùng quyền thế của Cửu Vương gia đủ làm cho rất nhiều nữ nhân thầm ao ước trong lòng.
Lòng Mạn Duẫn nổi lên bong bóng chua, răng nghiến chặt. Phụ Vương đã là của nàng từ lâu, giờ thấy có nữ nhân dám không kiêng nể mà theo dõi hắn như vậy, Mạn Duẫn thật rất tức giận vì không thể che kín mặt Phụ Vương, để xem hắn còn quyến rũ nữ nhân thế nào được.
Tịch Mân Sầm thấy bé con mặt mày nhăn nhó, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Đêm tuyển mỹ kia chẳng phải mình cũng có tâm trạng này đó sao?
Bàn tay nắm lấy đầu vai Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cùng Mạn Duẫn đi phía trước mọi người.
Chu Phi Chu Dương sớm đã quen với hành động thân mật của hai người nên chẳng thấy có gì là không ổn.
Ngô Lệnh Bằng cũng chỉ nghi hoặc một lúc, nhưng rồi lập tức nghĩ, hai người là cha con nên thân mật như vậy cũng là có tình có lý.
Vì chiêu đãi Cửu Vương gia, rượu ngon món tốt gì Ngô Lệnh Bằng đều cho mang lên. trên bàn bày đầy thịt cá bốc mùi thơm ngào ngạt. Rượu thì được bỏ ra một số tiền lớn để mua từ chính Lưu Hương tửu lâu, vừa mở nút lọ vải đỏ ra thì một mùi thơm rượu nồng đậm xông vào mũi.
Vì thân phận Chu Phi Chu Dương là thị vệ nên chỉ có thể đứng ở một bên.
Chu Dương nhỏ nước miếng ròng ròng, chẳng hề có chút xíu xìu xiu quy củ thị vệ nào.
Tề Hồng hôm nay có vận khí tốt. Vì trước đó nói hắn là bằng hữu của Vương gia nên Ngô Lệnh Bằng liền mời hắn cùng dùng bữa, thấy rượu rót đầy chén Kim Ngọc thì cố ý cầm lên quơ quơ, khoe khoang ngay trước mặt Chu Dương, “Rượu của Ngô đại nhân thật thơm đó.”
Rồi ngửa đầu một ngụm uống cạn, khiến Chu Dương nhìn mà nghiến răng ken két.
Mạn Duẫn cầm lấy bầu rượu rót cho Tịch Mân Sầm một ly. “Phụ Vương cũng nếm thử xem.”
Tịch Mân Sầm bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, “Đúng là rượu ngon, làm cho Ngô đại nhân tốn tiền rồi.”
Giữa chừng, Mạn Duẫn cũng rót cho mình một chén rượu. Trong vị ngọt lành của rượu lại mang theo một chút vị cay, uống vào trong bụng rồi mà trong miệng vẫn còn giữ lại mùi hương. thật đáng giá tiêu tiền.
Rượu này... Ít nhất cũng phải ba trăm lượng bạc.
Nhưng Ngô Lệnh Bằng chỉ là một Tri phủ, một năm bổng lộc cũng chỉ hơn năm mươi lượng bạc, thế mà có thể uống được loại rượu tốt như vậy. Mạn Duẫn thật sự rất tò mò từ đâu mà Ngô Lệnh Bằng kiếm được nhiều bạc như vậy.
Vài người ngồi trên bàn cũng không thích rượu lắm nên sau khi cơm nước xong mà rượu trong bầu vẫn còn hơn phân nửa.
Thấy Chu Dương trừng mãi đến hai mắt đều đỏ, Mạn Duẫn cầm lấy bầu rượu quăng cho hắn, “Thưởng cho ngươi, Sầm Vương phủ có nhiều rượu ngon như vậy sao không thấy ngươi uống?”
Chu Dương mặc kệ tiểu Quận chúa. hắn xưa nay tham ăn, thấy Tề Hồng cố ý đùa nghịch như vậy liệu hắn có thể không gấp đến đỏ mắt được sao?
Đúng là vẫn chỉ có tiểu Quận chúa là tốt với hắn, nhìn nhìn bầu rượu còn hơn phân nửa cười tít mắt ôm chặt vào lòng. Vì để hòa nhau một ván, Chu Dương dốc bầu rượu lên, uống ừng ực mấy ngụm, rồi nhìn Tề Hồng hất cằm dương dương tự đắc, “thật sự là rất ngon, tạ tiểu Quận chúa ban cho.”
Lúc trò chuyện phiếm, Tịch Mân Sầm hỏi thăm chút ít về tình huống tại Tê Thành.
Ngô Lệnh Bằng cũng nhất nhất trả lời từng câu hỏi.
Mãi đến lúc sắc trời bắt đầu tối, gia nhân bên ngoài bắt đầu đốt đèn lồng, thì mọi người mới bắt đầu giải tán.
Rượu mặc dù ngon nhưng tác dụng chậm lại rất lớn. Chu Dương một mình uống hết nửa bầu rượu giờ đã chân nam đá chân xiêu, miệng lảm nhảm gì đó không nghe rõ, rõ ràng là đã say khướt.
Chu Phi đỡ hắn, mặt nhăn mày nhíu, “Đây là kết cục của kẻ sính làm anh hùng.” rõ ràng tửu lượng không tốt, thế mà vì muốn tranh sĩ diện mà uống đến say nghiêng say ngả không còn biết gì.
Nếu hắn không phải là đệ đệ của mình, làm gì có chuyện Chu Phi sẽ nâng đỡ một con ma men.
Tề Hồng vui vẻ cười ha ha, “Chu Dương rất ngốc.” Rượu kia chính là Lăng Vân túy, tuy rằng hương thuần nhưng uống nhiều sẽ chịu không nổi.
Người uống ừng ực mấy ngụm thì sạch bách giống như Chu Dương lần đầu tiên Tề Hồng thấy.
“Tề Hồng, ngươi bớt trêu cợt Chu Dương đi. Chu Dương tâm tính con nít, đừng hơn thua với hắn.” Mạn Duẫn đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nói.
“Dạ dạ dạ, tiểu chủ tử nói đúng. Về sau ta nhất định bỏ qua cho hắn.” Tề Hồng giơ tay lên cam đoan, nhưng tiếng cười trong miệng vẫn không ngừng.
Tịch Mân Sầm cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng của Mạn Duẫn, lông mi rất dài của Mạn Duẫn dưới ánh nến chiếu rọi tạo một bóng đổ mảnh mai xinh đẹp.
“Duẫn nhi, Lăng Vân túy là ngươi ban cho Chu Dương, ngươi quên à?”