ĐẾ TƯƠNG HOÀ
________________________________________
“Tiểu phu tử hối lộ ta một chút, ta sẽ bán chức quan này cho ngươi, chịu không?”
Lạc Bình mím môi, “Bệ hạ đầu trò mua bán chức quan, không sợ trên làm dưới theo, khơi dậy phong trào bất chính trong triều sao?”
Chu Đường mặt dày nói, “Đây là đặc quyền của Hoàng đế, ai dám noi theo, ai dám dị nghị?”
Lạc Bình giữ chặt lấy cái tay đang cố mò vào trong áo hắn, “Bệ hạ không thể có ý nghĩ như vậy được, làm Quân vương thì phải…”
Chu Đường cúi đầu chặn lời hắn muốn nói, đảo qua đảo lại, càng hôn càng sâu, thẳng tới khi thân thể Lạc Bình mềm nhũn, y mới buông tha hắn, “Sợ nhất là mấy câu chẳng có phong tình của ngươi, cũng gần mười ngày chưa gặp nhau rồi, ngươi không nhớ ta sao?”
“…” Lạc Bình bị y giày vò đến không thể thốt ra lời.
Khuôn mặt hắn đỏ hồng, nhịp thở hỗn loạn, rõ ràng cũng đang động tình. Chu Đường cố gắng chịu đựng khao khát, hai bàn tay vuốt ve tấm lưng hắn, tủi thân rên rỉ, “Tiểu phu tử, làm Hoàng đế không thích bằng làm học trò của ngươi.”
“Bệ hạ đừng trẻ con thế…” Lạc Bình nhìn đôi mắt y nhuốm màu ***, tâm trạng cũng bất giác chùng xuống, người này luôn nắm trong tay con tim hắn, cả hai cuộc trời, tận sâu dưới đáy lòng hắn vẫn chỉ hy vọng y là Tiểu Đường mà không phải Đế vương, nhưng điều này làm sao có thể?
Lạc Bình thở dài, hắn nâng cánh tay Chu Đường lên, khẽ vuốt ve nơi có dấu răng hằn lại, “Có đau không?”
Chu Đường hỏi, “Ngươi đau lòng sao?”
Ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, nhiệt độ làn da truyền tới cho nhau, mang theo từng đợt tê dại. Lạc Bình nói, “Tiểu An tuổi nhỏ không hiểu chừng mực, Người đừng so đo với nó.”
Đôi mắt Chu Đường tối lại, “Ta không không chấp nhặt với nó, khoản nợ này cứ tính cho cha nó là được.”
Lạc Bình sửng sốt một lát, khoé mắt mỉm cười, nâng cánh tay Chu Đường tới bên môi, thật cẩn thận hôn lên vết thương, “Tốt, vậy tính cả Thừa tướng vị của thần, đền bù luôn một thể.”
Chu Đường đầu tiên là mờ mịt, vất vả lắm mới hồi hồn, chỉ cảm thấy nụ hôn hạ xuống cánh tay mình bỏng rẫy, ngay tức khắc không thể kìm lòng, vội vàng bổ nhào tới Lạc Bình, hai bàn tay cuống cuồng kéo xé quần áo hắn.
Lạc Bình để mặc y ấn ngã xuống giường, hai thân thể quấn quýt với nhau, hắn cảm nhận được vật cứng của Chu Đường trượt qua bụng hắn, vì thế hắn đưa tay muốn giúp y giải phóng.
Chu Đường không cho hắn chạm vào, chỉ khăng khăng cọ xát trên người hắn, cọ đến nỗi Lạc Bình không chịu nổi phải phản ứng.
“Tiểu phu tử… Tiểu phu tử có thích không…”
“Đừng… Tiểu… Bệ hạ…” Bụng dưới ướt dính, mang theo cảm giác đau nhói như kiến đốt, Lạc Bình khe khẽ run lên từng đợt.
Cả khuôn mặt lẫn vành tai hắn đều đỏ rực, thân thể chậm rãi mở ra. Chu Đường tham lam nhìn ngắm hắn, thật lòng cảm thấy cuộc đời này chỉ cần một mình hắn là đủ lắm rồi, Hoàng hậu phi tần các kiểu, y không thiết.
Chỉ cần người này nguyện ý ở bên y, cái gì y cũng nguyện ý cho hắn.
“A…” Lạc Bình thốt lên một tiếng rên nửa như đau đớn, nửa như sung sướng, Chu Đường ôm hắn thật chặt, thẳng đến khi hai người cùng lên đỉnh, khoái cảm cực hạn khiến y thoả mãn vô cùng.
“… Gọi ta là Tiểu Đường đi, chỉ mình ngươi được gọi ta như vậy.”
________________________________________
Nửa đêm, Chu Đường đợi Lạc Bình ngủ say, nhẹ nhàng hôn lên thái dương ẩm ướt mồ hôi của hắn, sau đó lặng lẽ hồi cung.
Dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng y cũng sẽ không gây phiền toái cho Lạc Bình, cái thứ tội danh hoặc quân gạt chúa gì đó, y sẽ không bao giờ để kẻ khác lại có cơ hội phủ lên đầu tiểu phu tử.
Trở lại trong cung, y triệu kiến Đại Lý Tự Khanh ngay trong đêm, yêu cầu hắn mang tài liệu về Chiêm sĩ Trịnh Duy Nhân đã bị xử trảm đến.
Trịnh Duy Nhân phạm tội chứa chấp loạn đảng, sau khi bè lũ tạo phản bị trừng trị, hắn thừa nhận chính mình đã bị loạn đảng lừa gạt và mê hoặc, cam chịu hình phạt cách chức bỏ tù, nhưng Lạc Bình lại trình lên tác phẩm [Vân Xuyên chí lược] của hắn, khoanh tròn một đoạn ẩn ý nói đương kim Thiên tử không thuận lòng trời, vạch ra tội danh tạo phản của hắn, vì vậy Đại Lý Tự đã phán hắn tội chết.
[Vân Xuyên chí lược] vốn là một bộ sách giải trí, nói về đủ loại cố sự hoặc ly kỳ hoặc thú vị, hoa lá chim cá được miêu tả đặc biệt nhiều, có thể thấy Trịnh Chiêm sĩ là một nhã sĩ yêu thích sủng vật.
Chu Đường đọc thật kỹ đoạn văn được khoanh tròn, đó là một sự tích nói về chim tu hú, vì vụng về không biết làm tổ nên tu hú đã cướp tổ của chim khách, cuối cùng tu hú gặp báo ứng, trong một cơn dông tố bị sét đánh trúng, mất cả mạng lẫn chiếc tổ cướp được.
Nếu nói đây là ẩn ý nhắm vào việc y soán vị, quả thật có ý tứ, nhưng nếu nói đây chỉ là một câu chuyện vu vơ thì cũng chằng sai, Lạc Bình lấy những dòng này làm chứng cứ định tội, chủ yếu vẫn dựa trên việc Trịnh Chiêm sĩ chứa chấp loạn đảng.
Về phần Trịnh Chiêm sĩ có thật sự ôm dã tâm làm phản hay không… Chuyện đã qua từ lâu, truy cứu cũng vô ích.
Nguyên Tự khanh bên dưới luống cuống không biết Hoàng Thượng có dự định gì, đang ngập ngừng muốn hỏi lại thôi, Chu Đường rốt cục mở lời vàng, “Không có gì, khanh về nghỉ đi. Tài liệu này niêm phong cất kỹ, từ nay, dù bất luận kẻ nào hỏi tới án này, cũng không được phép tiết lộ.”
“Thần tuân chỉ.” Mặc dù không hiểu rõ thánh ý, Nguyên Tự vẫn nhẹ nhõm thở phào.
Chu Đường xoa nắn huyệt Thái Dương, nhíu mày trầm ngâm.
Tiểu phu tử, ngươi quyết tâm muốn hắn phải chết, nên ta thuận theo ý của ngươi. Chính ngươi vạch tội hắn, tại sao lúc này ngươi còn áy náy?
Giờ ngươi lại muốn làm cha thay người ta nuôi con… Trong thiên hạ này, còn ai tự dằn vặt bản thân như ngươi nữa không.
________________________________________
Chu Đường vừa đi không lâu, Lạc Bình đã mở mắt —- Hắn vốn chưa hề ngủ say. Hắn đứng dậy múc nước tắm rửa, gột đi những ướt át và xúc cảm còn đọng lại, sau đó khoác thêm áo rồi tới phòng Tiểu An.
Tiểu An đang ngủ say, tay chân vẫn bị vải gấm bọc chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một hàng nước miếng trông suốt.
Lạc Bình ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng tháo vải gấm buộc cổ tay và mắt cá chân Tiểu An ra. Chu Đường phỏng chừng là giận lắm, thắt nút chết chặt khít, Lạc Bình phải mất khá nhiều sức mới tháo được xong.
Tiểu An bị đánh thức, mơ màng nhìn Lạc Bình, “Ưm… Phụ thân?”
Lạc Bình lấy vải gấm lau nước miếng cho nó, dịu dàng nói, “Là phụ thân không tốt, làm con thức giấc rồi.”
Tiểu An thấy tay chân giờ đã có thể hoạt động, bèn ngồi dậy rúc vào lòng Lạc Bình, cái mũi ngửi ngửi, co quắp dụi vào ngực hắn, “Phụ thân thơm ghê nha.”
“Ừ, phụ thân vừa tắm.”
“Phụ thân đến ngủ với Tiểu An sao?”
Lạc Bình vỗ về sau lưng Tiểu An, nhẹ nhàng dỗ, “Phụ thân tới xem con ngủ thế nào. Tiểu An ngoan ngủ đi, đắp kín chăn đừng để bị lạnh, phụ thân ở đây.”
Tiểu An nghe lời nằm xuống, lại lo lắng hỏi, “Người xấu, đi rồi? Không bắt nạt phụ thân nữa?”
Lạc Bình giém góc chăn cho nó, “Tiểu An đừng lo, y không phải là người xấu.”
Hai mí mắt Tiểu An díp vào, nhưng vẫn căm giận nói, “Y cắn phụ thân…”
“Y cắn ta là bởi vì…” Lạc Bình dừng lại, không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành ậm ừ cho qua, “Tóm lại y không phải là người xấu. Tiểu An nhớ kỹ này, y là chỗ dựa vững chắc của chúng ta, chỗ dựa duy nhất của chúng ta.”
“Ưm, nhớ rồi…” Tiểu An cũng không biết nghe có hiểu không, vừa dứt lời đã chống cự không nổi với cơn buồn ngủ.
Lạc Bình nhìn khuôn mặt hồn nhiên của nó, trong lòng u ám.
Người xấu không phải Chu Đường, người xấu là chính hắn.
Hắn vì chuyện chưa hề phát sinh mà mưu hại một người còn đang vô tội.
Kiếp trước, Trịnh Duy Nhân vào năm thứ ba Chinh Hòa, được loạn đảng khuyến khích, cấu kết với ngoại thị (họ ngoại), thuyết phục Hoàng hậu của Vũ đế và gia tộc họ Hạ cùng khơi mào một hồi cung biến, được sử sách lưu lại dưới cái tên “Thông hoài chi môn biến”.
Từ khai quốc Đại Thừa tới nay, Hạ thị có hai vị Hoàng hậu, bốn vị văn thần, bảy vị Tướng quân, thế lực trong triều thâm căn cố đế, ba năm trước đó Chu Đường vẫn luôn đau đầu nghĩ biện pháp kìm chế Hạ thị, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Lúc ấy hết thảy quan viên mới bắt đầu ủng hộ Chu Đường đều bị Hạ thị uy hiếp và chèn ép, Lạc Bình thân là Thừa tướng cũng gặp nhiều tai ương, cuối cùng Chu Đường bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn để chấm dứt việc này.
Đoạt vị năm thứ ba, y phái Phương Tấn và lực lượng quân binh tâm phúc, huyết tẩy cả nhà họ Hạ.
Đình Đình dẫn đầu nói, đêm hôm đó giết đến nỗi tay chân mềm nhũn, so với trên chiến trường còn gian khổ hơn rất nhiều, bởi vì tiếng trẻ con khóc luôn văng vẳng trong đầu cậu, tựa như những lời nguyền rủa đòi báo thù.
—- Chuyện đó là ác mộng một thời tại Mạt Thành, thân tín tướng sĩ của Hạ gia đều bị chém đầu, tất cả họ hàng hay những người có quan hệ với Hạ gia đều không tránh khỏi cái chết, khắp thành nồng nặc mùi máu tươi, nước sông cũng tựa như nhiễm đỏ.
Cung biến bị ngăn chặn, nhưng một bài [Cưu chi lệ] (Nước mắt chim tu hú) của Trịnh Duy Nhân trước khi chết đã lưu truyền đại Giang Nam Bắc, tuy quan phủ liệt nó vào hàng cấm văn, nhưng đầu đuôi vẫn không thể ngăn được lũ.
Bài văn đó lên án và chửi rủa Chu Đường giết anh giết cháu, mất nhân tính, còn mang thảm án truyền bá khắp Mạt Thành, buông lời tiên đoán Đại Thừa dưới sự thống trị của y sẽ bị trời chu đất diệt. Sự việc đó đã trở thành vết nhơ lớn nhất trong cả quãng đường làm Vua của Chu Đường, thậm chí bởi vậy mà y còn bị người đời coi là bạo quân.
Lạc Bình không thể nhìn chuyện như vậy tái diễn.
Vậy nên hắn đã tố giác Trịnh Duy Nhân chứa chấp loạn đảng với Phương Tấn, thực ra khi đó mối liên hệ của Trịnh Duy Nhân và loạn đảng chưa hề sâu, càng chưa thể đề cập cung biến với Hạ thị.
Nhưng hắn không thể không phòng ngừa hậu họa, tuy đời này Hạ thị chưa bị Chu Đường tàn độc loại bỏ, nhưng bách túc chi trùng tử nhi bất cương*, huống chi Chu Hành vẫn còn sống, nếu bọn họ tìm được Chu Hành, nhất định họ sẽ càng có thêm cớ để gây phiền toái lớn. (*Bách túc chi trùng tử nhi bất cương: Loài sâu bách túc sau khi chết, thân thể cũng không cứng lại, ví với người hoặc quần thể nào đó, tuy thất thế nhưng vẫn nắm giữ sức uy hiếp nhất định.)
Hắn muốn chức vị Thừa tướng, bởi hắn cần quyền lực lớn để ngăn chặn việc này, nhưng Chu Đường không chịu sắc phong hắn, vậy nên hắn đành phải bịa đặt thêm một tội chứng, dùng tính mạng Trịnh Duy Nhân để đổi lấy thái bình.
Lạc Bình không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, sự tình còn chưa phát sinh, nhưng người vô tội đã bị hắn hại chết, hắn không biết nên giải thích với Chu Đường thế nào, hắn cũng không thể đối diện với nỗi ăn năn trong lòng mình.
Mãi cho tới khi hắn tình cờ tìm được Tiểu An.
Hắn nghĩ, đứa bé này nói không chừng là ông trời ban cho hắn để bù đắp sai lầm.
Tiểu An là một si nhi, cái gì cũng không hiểu, hắn có thể để nó vô ưu vô lo mà sống cả đời.
Thay cả phần của bản thân hắn, vô ưu vô lo mà sống cả đời.
________________________________________
Mười lăm tháng giêng.
Lâm triều, Chu Đường sai người dâng [Thừa Thiên thông giám] Văn Uyên Các đã biên soạn lên, tất cả được chia thành bốn thể loại, chia làm lý (lý luận), thư (sách), nghệ (nghệ thuật), tạp tứ (pha trộn), mỗi thể loại được phân thành mười sáu cương(bộ), mỗi cương lại được chia thành sáu mươi mục, gần như đã bao gồm tất cả các lĩnh vực từ xưa đến nay.
Không riêng gì môn sinh của Lạc Bình, ngay cả những quan viên vẫn luôn khinh thường hắn cũng phải nghẹn họng.
Lạc Bình nói, “Đây là bản biên soạn đầu tiên, còn hai mươi bảy cuốn bổ sung chỉnh sửa, sau này sẽ hoàn thiện không ngừng. Thỉnh Bệ hạ xem trước, nếu có chỗ nào cần chỉnh sửa, thần sẽ cẩn thận đính chính lại.”
Chu Đường gật đầu, căn dặn thái giám, “Phân phát sách cho các vị ái khanh xem đi.”
Các đại thần một bên thẩm duyệt, Lạc Bình một bên đưa ra giải thích thoả đáng.
Chu Đường lật xem từng đề mục và đại cương được biên soạn kỹ lưỡng, lại ngước mắt nhìn dáng vẻ tao nhã đầy trách nhiệm của Lạc Bình, trong lòng không khỏi tự hào, nhìn xem, đó là năng lực của tiểu phu tử nhà y đó, hắn là người hiểu y nhất trên đời này, chỉ có hắn mới có thể viết ra những cuốn sách có một không hai, hoàn toàn ăn khớp với nguyện vọng của y như thế, nếu đổi sang kẻ khác, chẳng biết đã phải làm lại bao nhiêu lần rồi.
Y không biết, năm đó Lạc Bình biên soạn bộ sách này cũng phải tới tới lui lui bao nhiêu lần để thăm dò ý kiến của y, soạn ra bộ sách này đã tiêu hao hết tinh lực của hắn. Giờ đây hắn chỉ là quen tay hay việc mà thôi.
Cả triều văn võ nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Hoàng Thượng, trong lòng đều ngầm hiểu, tất nhiên sẽ không ai cố ý bới móc sai sót của Lạc đại học sĩ, huống chi bọn họ cũng thật sự tìm không ra cái gì gọi là sai sót.
Vì thế Chu Đường ho nhẹ một tiếng, “Làm rất khá, Lạc khanh vất vả rồi. Những năm gần đây khanh dốc lòng vì trẫm, thành tích vẻ vang, các vị ái khanh cũng đã tỏ như ban ngày. Thế nhân thường nói về cử chỉ cẩm thượng thiêm hoa (Dệt hoa trên gấm – ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn), Lạc khanh còn vì trẫm mà tuyết trung tống thán (Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi – ví với việc giúp đỡ vật chất cho người khác khi họ đang cần). Nghe nói khi Tiên hoàng còn tại vị đã từng so sánh Lạc khanh với hiền tướng Ngụy Trưng, không biết trẫm có thể vinh hạnh ban cho khanh chức vị tương tự?”
Lạc Bình quỳ xuống khấu đầu, “Tạ ơn Bệ hạ ân điển, thần nguyện vì Đại Thừa cúc cung tận tụy, quyết không phụ kỳ vọng của Tiên hoàng và của Bệ hạ.”
Một viên quan trẻ tuổi muốn bước ra nói gì đó, bị đồng liêu kéo lại, “Còn nhìn không ra sao, Hoàng Thượng bỏ trống Thừa tướng vị ba năm chính là để chờ hắn đó, ngươi đừng có làm liều.”
Người nọ bĩu môi than thở, “Ta thật không nghĩ ra, tại sao ba đời Hoàng đế nhà Chu đều bị hắn yểm bùa cơ chứ…”
Lạc Bình lui về vị trí, tựa như vô tình quét mắt về phía này. Người nọ ngẩn ra, cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.
Thản nhiên nở nụ cười, trong lòng Lạc Bình hiểu rõ —- Trưởng tử Hạ gia, Hạ Dư Chi, gia thế hiển hách, tuy kiêu căng, nhưng cũng có năng lực, tính tình lại thẳng thắn bộc trực, hơn nữa muội muội song sinh của hắn…
“Đêm nay trong cung thiết yến mừng tết Nguyên tiêu (đêm rằm tháng giêng), các vị ái khanh cùng đến chung vui chứ?” Chu Đường cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Bình.
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Toàn triều đồng thanh.
________________________________________
Trước khi xuất cung, Lạc Bình nhận được một mảnh giấy từ Đại thái giám bên người Hoàng Thượng.
Tạ ơn Đại thái giám, hắn cất mảnh giấy vào tay áo, sau khi lên xa giá mới mở ra, không khỏi tim đập loạn nhịp.