PHẢN QUÂN NGHI
________________________________________
Lạc Bình… vẫn không thăng tiến được lên chức Thừa tướng.
Chu Đường phong hắn làm Văn Uyên Các Đại học sĩ, Lạc Bình thản nhiên nhìn y một cái, lĩnh chỉ tạ ân.
Văn Uyên Các Đại học sĩ, đó là một chức quan văn thuần túy, có danh vọng nhưng không có thực quyền.
Vì thế những lời châm chọc nhằm vào Lạc Bình càng thêm lớn mật càn quấy, thậm chí còn mang ý tứ hả hê khi người gặp họa.
Bọn họ nói, Lạc Mộ Quyền thông minh nhưng lại thông minh lầm chỗ, vỗ mông ngựa(nịnh bợ) biến thành vỗ móng ngựa. Cắm đầu cắm cổ viết chiếu chỉ thì như thế nào? Hoàng đế Chu gia đã không còn dám tín nhiệm người như hắn nữa rồi, ai biết lúc nào hắn lại hợp mưu với kẻ khác để soán vị mình đây? Bởi vậy, phong quan thì cứ phong, nhưng muốn can thiệp chuyện triều chính ấy à, thôi đi nhé.
Tự nhận là thông hiểu ý đồ của Hoàng Thượng, ba kẻ Dương Dịch, Đỗ Văn Quan và Trương Phương Chí vốn đã chẳng xem Lạc Bình ra gì, nay thấy hắn đưa ra sách lược cải cách khoa cử, bọn chúng liền dâng tấu phản đối ý kiến.
Chu Đường chỉ ậm ừ vài câu, một số quan viên tinh mắt đã nhận ra sự bất thường. Quả nhiên không lâu sau, ba kẻ này lần lượt bị bãi quan hoặc giáng chức bằng đủ loại lý do.
Các vị triều thần không khỏi lắc đầu, “Đúng là thánh tâm khó dò nha, Hoàng Thượng với Lạc Bình, rốt cuộc là thái độ gì đây.”
Thái độ của Chu Đường thật ra là thế này ——
“Văn Uyên Các gần Hoàng cung, ta có thể tới thăm ngươi bất cứ lúc nào, hơn nữa triệu ngươi tiến cung cũng rất tiện lợi.”
Lạc Bình, “…”
“Tiểu phu tử giận à?”
“Thần không dám.”
Hắn nói rất lãnh đạm, Chu Đường vội vàng sửa lại bản mặt cười toe toét, “Tiểu phu tử hãy nghe ta nói! Ta đưa ngươi vào vị trí này là có tính toán lâu dài đó!”
“Vậy sao? Không biết Bệ hạ có tính toán gì?” Lạc Bình quả thật không hiểu dụng ý của Chu Đường, rõ ràng vào lúc này ở kiếp trước, y đã phong hắn làm Thừa tướng rồi.
Chu Đường nghiêm mặt nói, “Ta sẽ phong ngươi làm Thừa tướng, nhưng không phải bây giờ. Lúc này thế lực trong triều quá bất ổn, thanh danh của ngươi giữa các cựu thần cũng… Không được tốt. Thay vì để ngươi thượng vị rồi hứng chịu mấy lời xấu xa của bọn chúng, chi bằng ta cứ nuôi cấy một đám môn sinh của chính mình trước, đến lúc đó sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Lạc Bình có phần bất ngờ, hắn không ngờ Chu Đường lo toan vì hắn nhiều như vậy. Năm đó lúc mới lên làm Thừa tướng, đúng là hắn đã phải nhận về không ít oán khí, mãi đến khi triều thần thay đổi cơ cấu toàn bộ, áp lực của hắn mới giảm đi đôi chút.
“Ta không muốn để ngươi mệt nhọc quá độ, ngươi đã làm bao nhiêu chuyện vì ta, ta muốn cho ngươi một bên cầm quyền, một bên hưởng phúc.” Chu Đường nói như thể khoe công, “Hơn nữa, ta còn có một việc rất trọng yếu muốn kính nhờ ngươi.”
“Việc gì?” Lạc Bình hỏi như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng đã có dự đoán.
“Ta muốn ngươi giúp ta biên soạn một bộ sách.” Chu Đường hưng phấn, đôi mắt cũng lóe sáng, “Bộ sách bao quát hết thảy những gì có liên quan tới Đại Thừa từ xưa đến nay, lịch sử, châu chí, văn học, đan thanh, triết lý, tôn giáo… Ta muốn sở hữu một bộ sách như vậy, cho dù sau khi ta chết, người đời vẫn có thể ghi nhớ tên ta. Tiểu phu tử, đó chính là điển tịch có thể giúp tên tuổi của ta đi vào lịch sử!”
“… Thừa Thiên thông giám.” Lạc Bình lẩm bẩm nói.
“Hử?” Chu Đường sửng sốt, “Đúng! Ngươi nghĩ hệt như ta, ta cũng muốn gọi là [Thừa Thiên thông giám] !”
“Được,” Lạc Bình nói, “Thần sẽ biên soạn cho Người bộ sách đó.”
Dã tâm này của Chu Đường, hắn biết rõ từ lâu.
Đời trước, mãi tới khi bị nhốt vào Vô Xá Lao, hắn vẫn chưa thể hoàn thiện điển tịch này. Khi đó hắn đã mất hết hy vọng, bộ sách ấy gần như trở thành lý do sinh tồn duy nhất của hắn.
Hiện giờ hắn vẫn ôm ấp cảm tình vừa sâu xa lại vừa phức tạp với bộ sách ấy. Ít nhất khi còn sống, hắn có thể lưu lại một thứ có ý nghĩa gì đó cho Chu Đường, so với vài tờ giấy ghi chép nhân sinh của chính mình mà hắn nhìn thấy ở chỗ Đại phán quan, thì bộ sách ấy cũng nặng hơn nhiều lắm.
________________________________________
Từ khi Chu Đường ban bố nhiệm vụ [Thừa Thiên thông giám] xuống dưới, toàn bộ Văn Uyên Các, thậm chí cả Hàn Lâm Viện cũng bận rộn tối mày tối mặt. Lạc Bình làm chủ biên, thường xuyên bận đến không có thời gian hồi phủ nghỉ ngơi, hắn gần như ở lại luôn trong Văn Uyên Các.
Việc này cũng là một trong các dụng ý của Chu Đường, Lạc Bình ở tại Văn Uyên Các, y sẽ có rất nhiều cơ hội được gặp hắn, chỉ tiếc rằng tin tức về phản quân cứ liên tiếp phóng tới trước mặt y, chính y cũng đang sứt đầu mẻ trán. Lúc này y mới nhận ra, làm Hoàng đế hình như cũng chẳng mấy hay ho như trước kia tưởng tượng.
Phản quân đa phần đều lấy cờ hiệu là bộ hạ cũ của Tiên hoàng, luôn miệng nói muốn phù trợ Tam vương gia và Tứ vương gia, nhưng nói thẳng ra thì chỉ là lũ cố dong quân (lính đánh thuê) rắc rối, khiến cho địa phương các nơi kêu than đêm ngày.
Đúng vào lúc bọn chúng đang bành trướng thế lực, Tam vương gia Chu Phác cùng Tứ vương gia Chu Kha đồng thời trình thư lên điện, nói rằng chính mình tuyệt không hề có phản ý, làm sáng tỏ hết thảy quan hệ của bản thân với phản quân, cũng tuyên bố ủng hộ Chu Đường, chủ trương đối với lũ phản quân là quyết không nhân nhượng.
Điều này không thể nghi ngờ là một đòn cảnh cáo tới phản quân —- Bọn chúng tạo phản xong thì thế nào? Tự mình làm Hoàng đế? Chu gia há lại bỏ qua cho chúng? Nhưng lúc này chúng đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
Chu Đường giao quyền điều hành quân sự cho Phương Tấn – Phương Thái úy, mệnh y nghiêm trị phản quân. Tuy nhiên có một nhánh phản quân ở phía Nam lại khiến cho cả hai đau đầu.
Đó là một nhánh quân có tên “An Thế quân”, tục truyền nói, đầu lĩnh của bọn chúng chính là Thừa Cảnh Đế, Chu Hành.
Phương Tấn cẩn thận hỏi, “Bệ hạ, việc này xử lý thế nào?”
Chu Đường đắn đo thật lâu, cuối cùng tạm gác lại.
Y có thể dồn ép Chu Phác và Chu Kha tỏ thái độ, nhưng không thể chạm đến Chu Hành. Mấu chốt nhất, Chu Hành đó là thật hay giả? Nếu như là thật…
Nếu như là thật, tiểu phu tử từng tận tình khuyên bảo y buông tha Chu Hành sẽ phải xử lý thế nào?
Chu Đường không đặt vấn đề với Phương Tấn, mà đứng dậy nói, “Khanh lui ra đi, trẫm muốn đến Văn Uyên Các.”
Phương Tấn rời điện, nhìn theo xa giá Hoàng đế tiến về hướng Văn Uyên Các, sầu não thở dài, “Mộ Quyền ơi, tội gì phải vậy…”
________________________________________
Lúc Chu Đường giá lâm, Lạc Bình đang bề bộn với một quyển nhạc sử.
Trải qua kiếp trước rà đi soát lại, nay hắn biên soạn [Thừa Thiên thông giám] rất thuận buồm xuôi gió. Khi ấy phải quanh co đường vòng, hiện giờ đã có thể lựa chọn đường thẳng, vậy nên tiến độ của hắn nhanh đến thần kỳ, hơn nữa còn hầu như không có sai sót, điều này khiến cho mấy lão học cựu (học giả kỳ cựu) ôm hi vọng chờ xem hắn khủng hoảng đều không thể không phục.
Chu Đường như thường lệ xem xét một chút công tác biên soạn, như thường lệ khen ngợi thật to, như thường lệ đề xuất muốn cùng Lạc học sĩ đàm chuyện riêng.
Lạc Bình từ “Như thường lệ” nhìn ra được đôi phần bất đồng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Đường, trông thấy đôi con ngươi sâu kín và nghiêm túc của y, hơi khẽ giật mình —- Lần này không phải đến quấy rối làm loạn, e rằng là tới khởi binh vấn tội rồi.
Quả nhiên, lúc vào bên trong, Chu Đường liền ướm lời, “Nam Châu có một lũ phản quân, còn lấy cả tên tuổi ‘người chết’ để tạo phản. Tiểu phu tử, ngươi nói xem bọn chúng có buồn cười không kìa?”
Lạc Bình đáp, “Bệ hạ có chuyện gì, xin cứ nói thẳng ra đi.”
Chu Đường nhìn hắn, “Ta nhận được quân báo, nói là Chu Hành khởi binh tại Nam Châu, ý đồ ngóc đầu trở lại.”
Lạc Bình không biến sắc, “Bệ hạ tới tìm thần vì muốn hỏi thần người nọ là thật hay giả sao?”
Chu Đường nói, “Tiểu phu tử, để kẻ đó chạy thoát là ngươi, nói y sẽ không khởi binh cũng là ngươi. Ngươi muốn bảo vệ y, ta cũng chưa từng làm khó ngươi, cho nên lúc này ta chỉ có thể hỏi ngươi, nếu đó là Chu Hành, ngươi còn muốn che chở cho y nữa sao?”
Lạc Bình nhìn thẳng vào mắt Chu Đường, “Bệ hạ, Người là vua của một nước, ở trong lòng thần, Người cũng là Thiên tử duy nhất. Có kẻ muốn phản Người, vô luận là ai, Người cứ một lưới bắt gọn, không cần hỏi ý của thần.”
Chu Đường giãn mặt nở nụ cười, “Tiểu phu tử, có những lời này của ngươi là đủ rồi, ngươi quả nhiên vẫn quan tâm ta nhất!” Nói xong liền nhào qua ôm, bị Lạc Bình né tránh.
“Nếu Bệ hạ không có chuyện gì khác, thần phải đi làm việc.”
“Chậm đã chậm đã,” Chu Đường vội vàng hô, “Kỳ thật, mặc kệ người nọ có phải Chu Hành hay không, ta cũng không có ý định một lưới bắt hết như với lũ phản quân khác.”
Lạc Bình nghi hoặc, “Vì cái gì?”
“Bởi vì tiểu phu tử một lòng muốn ta thoát khỏi bêu danh thí thân (sát hại người thân), ta không muốn cô phụ kỳ vọng của ngươi. Mặc dù bên ngoài chúng ta thông báo Chu Hành chết bởi tay Ninh Vương, nhưng thế nhân đều nói là ta giết y. Vậy nên lần này ta sẽ chứng minh cho bọn họ xem, ta không có gì phải hổ thẹn với Chu Hành, ta có thể thản nhiên đối mặt y. Nếu kẻ nọ thật sự là Chu Hành, ta sẽ cố hết sức chiêu hàng y, còn nếu là giả, ta sẽ thay chất tử của ta trả món nợ mạo danh.”
Lạc Bình khó nén nổi hoảng hốt. Tiểu Đường của hắn, thấm thoắt đã trưởng thành rồi, bây giờ y là một Quân vương biết khéo léo cân nhắc và khống chế nhân tâm, y đã không còn là thiếu niên chỉ hành động theo cảm tính nữa, những điều y cần phải dựa vào hắn, cũng sẽ càng ngày càng ít đi.
Lạc Bình cố ổn định tâm tình, “Nếu Bệ hạ sớm đã có quyết định, cần gì phải tới hỏi thần.”
Chu Đường mừng khấp khởi ghé vào lỗ tai hắn, “Không phải, so với kế sách ứng đối, ta để ý tới thái độ của tiểu phu tử hơn nhiều. Nếu ngươi còn cầu tình thay y, ta sẽ… Ta sẽ lấy thước đánh mông ngươi!”
“…”
“Tiểu phu tử, ta xem tiểu thuyết của Hứa công tử thấy mấy phu tử đều dùng thước để dạy học trò, tại sao ngươi thì không? Cứ như là ngươi chưa bao giờ giáo huấn ta ấy.”
“Bệ hạ rất xuất sắc và cũng rất ngoan ngoãn, không cần thiết phải giáo huấn. Còn nữa, Bệ hạ lúc này phải lấy quốc sự làm trọng, đừng đọc tiểu thuyết của Hứa công tử nữa.” Ở đâu có học trò nào la hét muốn bị phu tử đánh?
“Vậy ta cứ thưởng cho ngươi một cây thước nhé, về sau ta làm Hoàng đế có cái gì không đúng, chuẩn ngươi dùng nó để giáo huấn ta. Ngươi có thể quất mông ta, quất đau cũng không trách ngươi.” Chu Đường hoàn toàn không nghe lọt tai lời Lạc Bình nói.
“Thần… Không có hứng thú về phương diện này.”
________________________________________
Lạc Bình tiếp tục biên soạn Thông giám, làm bộ không chú ý tới ám vệ theo dõi mình.
Chu Đường tự mình xuất chinh tới Nam Châu trừng trị phản quân do “Chu Hành” suất lĩnh, còn không quên lưu lại một đội ám vệ để bảo đảm an toàn cho Lạc Bình, cũng tiện thể nhìn xem hắn có lén lút tiếp xúc với kẻ nào không.
Chu Đường cảm thấy, Lạc Bình thản nhiên để y đi tiêu diệt phản quân như vậy, có thể bởi vì hắn đã xác định được đó không phải Chu Hành, nếu thế thì Chu Hành thật đang ở nơi nào? Tiểu phu tử vẫn lén lút qua lại với Chu Hành sao? Những điều này đều là chuyện Hoàng đế Bệ hạ cực kỳ để bụng.
Đối với kiểu bất tín nhiệm này, Lạc Bình cũng đã tập mãi thành quen, y muốn giám thị thì cứ mặc y giám thị, dù sao hắn với Chu Hành cũng rất lâu rồi chưa liên hệ với nhau. Ngoại trừ việc hắn biết Chu Hành vẫn còn ở lại ngôi chùa đó, thì tình hình gần đây hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Chu Hành không tha thứ cho hắn, hắn cũng không có mặt mũi xuất hiện trước Chu Hành.
Vì thế hội báo Chu Đường thu được giữa lúc hành quân thường chỉ miêu tả Lạc đại học sĩ biên soạn sách thật sự gian khổ, thỉnh thoảng đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm hỏi) Phương Thái úy, lúc ra ngoài mua trà tình cờ gặp con gái của Trương Thượng thư, bị Đình Đình quấn quít đòi viết hộ hai khúc thơ tình, đi tìm vài cuốn tiểu thuyết của Hứa công tử làm tư liệu tham khảo, tại thư viện Mặc Hương thu nhận hai gã môn sinh, lúc ăn vịt nướng Tây Thi thì bỏ lại một cái chân vịt… Toàn chuyện linh tinh.
Lúc này Chu Đường đã hạ lệnh hành quân tăng tốc.
Kinh thành rất không an ổn, y phải đi nhanh về nhanh để quản lý tiểu phu tử mới được!
Chiến sự phía Nam liên tiếp truyền về tin thắng trận, bè lũ phản quân kia quả nhiên là mạo danh Thừa Cảnh Đế Chu Hành.
Lúc Thiên tử suất lĩnh Vương sư (quân đội của Vương triều) trùng trùng điệp điệp ập tới Nam Châu thì đầu lĩnh của phiến quân nọ cũng đã rụng rời rợ hãi. Kẻ nọ tìm một thiếu niên tướng mạo và độ tuổi xấp xỉ với Chu Hành, lấy cái danh thay trời hành đạo để chinh binh chinh lương. (gọi binh nhập ngũ và trưng cầu lương thực)
Hoàng đế căm giận gã giả mạo Cảnh Đế, chỉ vì ham muốn cá nhân mà chiêu binh tạo phản, chém đầu ngay tại trận. Nhưng đối với thiếu niên, các tướng lãnh và dân chúng cùng tham dự việc này, y lại không truy cứu, thậm chí còn hạ chỉ phân phát trợ cấp cho Nam Châu mới vừa gánh chịu một trận đại hồng thuỷ thiệt hại nặng nề.
Y nói, “Hoàng chất tuy không phải trẫm giết, nhưng cũng là do trẫm bất lực cứu chữa mà chết, trẫm chỉ còn cách dùng hết sức mình đối đãi thật tốt với bách tính của y, chỉ vậy mới có thể chuộc lỗi phần nào.”
Trận dẹp loạn này, Chu Đường biểu hiện mười phần nhân nghĩa, cảm động hết thảy bách tính trong thiên hạ Đại Thừa.
Những văn nhân cứng đầu vốn đang do dự không biết có nên ủng hộ vị Quân vương gây tranh cãi này hay không, cuối cùng đều quyết tâm tiến kinh dự thi, với mong muốn được đền đáp lại triều đình.
Cùng lúc đó, phản quân các nơi cũng đã từng bước bị dẹp tan dưới sức trấn áp của triều đình.
________________________________________
Ngay khi Chu Đường chuẩn bị quay về triều, tết Trung nguyên (Rằm tháng Bảy âm lịch) Đại Thừa sắp đến, đây là dịp nghỉ ngơi lớn nhất sau chiến tranh đoạt vị, là dịp tết an bình và phúc lành nhất đối với từng bách tính muôn dân.
Ở Đại Thừa, vào ngày này có một truyền thống —— Thả đèn trên sông. Mà bên trong Mạt Thành phồn hoa giàu có nhất, tập tục này lại bị mấy văn nhân nhã sĩ nghịch ngợm biến thành một trò chơi vô cùng đặc sắc.
Chu Đường sung sướng nghĩ, đây là dịp lễ đầu tiên sau khi y thoả nguyện, nhất định phải cùng tiểu phu tử vui chơi cả đêm!