________________________________________
Lời của Lạc Bình khiến Chu Hành hoảng sợ, “Người ngươi thích?”
Người Lạc khanh thích?
—– Lạc khanh có người mình thích sao?
—– Có, thần có người mình thích.
—– Người đó như thế nào?
—– Là một người vừa bướng bỉnh lại vừa vô lý, nhưng có lúc cũng rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng.”
—– À, sao không thấy khanh ở bên cạnh nàng?
—– Người đó đang ở một nơi rất xa…
Chu Hành bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, “Người ngươi thích là Thất Hoàng thúc!”
Người Lạc Bình thích là Chu Đường, Chu Hành khó có thể chấp nhận, “Ngươi thích y, nên ngươi muốn giúp y giành lấy giang sơn? Vậy ngươi ở lại bên ta vì cái gì? Tất cả những điều ngươi nói với ta, tất cả đều là hư tình giả ý sao?”
“Bệ hạ, thực tình chân ý của Lạc mỗ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đáng giá. Ta biết hiện tại dù có nói gì ngài cũng sẽ không tin. Đúng là ta đã phản bội ngài, nhưng ta chưa từng làm hại ngài. Thiên hạ chỉ có thể có một quân chủ, mà y so với ngài thì thích hợp hơn.”
“Vậy tại sao ngươi còn cứu ta? Để ta chết dưới tay y không phải rất tốt sao?”
“Không thể để ngài bị giết.” Lạc Bình nói, “Y là con cháu của Chu gia, giết hại huynh đệ và thân nhân cũng không phải ý định của y. Ta không thể để y thật sự biến mình thành một lời nguyền rủa.”
Kiếp trước chính là vết xe đổ, Chu Đường từ nhỏ đã bị gắn lên người thứ ô danh đó. Bản thân y không hề có lỗi, nhưng tất cả đều cho rằng y mang đến tai ương, ngay cả thân sinh phụ thân cũng đối xử với y như con mãnh thú và dòng nước lũ. Càng về sau, chính bản thân y cũng càng tin là như vậy.
Y nghĩ, giết sạch bọn họ là lẽ đương nhiên.
Cho nên khi đó y đã tự tay giết chết Từ Duệ, lạnh lùng nhìn Chu Yên nhảy xuống thành lâu, bắt nhốt Tứ vương gia chạy tới ngăn trở vào đại lao. Sau khi dùng tội danh uy hiếp Quân vương để diệt trừ Ninh Vương, y liền phóng hỏa đốt Chân Ương Điện, bỏ mặc cháu trai của mình, đương triều Hoàng đế, chết cháy ở trong đó.
“Bệ hạ, kỳ thật so với y, ngài may mắn hơn nhiều lắm. Bên cạnh ngài có rất nhiều người yêu thương ngài, cho dù không có ngôi vị Hoàng đế, ngài vẫn còn Dao Quý phi làm bạn, mà bên cạnh y thì không có người nào như vậy.”
“Không phải y còn có ngươi sao?” Chu Hành trào phúng nói, “Ngươi vì y mà khi quân phạm thượng, giúp y mưu phản cướp ngôi, ngươi làm nhiều chuyện vì y như thế, tất cả đều xuất phát từ chân tâm, chẳng lẽ y còn chưa đủ may mắn sao?”
Lạc Bình lắc đầu, “Chân tâm của Lạc mỗ thật sự không đáng một đồng xu. Đợi y ngồi lên ngai vàng rồi, y sẽ dần hiểu được, thiên hạ này rộng lớn như vậy, hết thảy đều nằm gọn trong lòng bàn tay y, nhiều thêm một ta không phải là nhiều, mà ít đi một ta cũng không phải là ít.”
“Nếu đã vậy, tại sao ngươi còn thích y?”
Lạc Bình khẽ giật mình, chỉ gượng cười mà không đáp lại.
Chu Hành không có ý tha thứ cho hắn, Lạc Bình dặn dò các hoà thượng vài câu, sau đó liền rời đi.
Nhưng hắn không trở về Mạt Thành, mà một mình tới tửu quán, ngồi ở đó ngẩn người.
Khói lửa chiến tranh cũng đã lan tới đây, tửu quán không còn huyên náo vui vẻ như trước, phần lớn người bên trong đều là dân chúng không có nhà để về.
Khác với người trong Hoàng thành, so với chuyện lo lắng về chủ tử phía cao cao, thì bọn họ quan tâm tới việc tiếp theo ăn cái gì hơn.
Lạc Bình mang hết tiền của trong người phân phát cho bọn họ, bọn họ rất cảm kích, hỏi thân phận và tính danh của hắn, Lạc Bình giỡn đáp, “Tại hạ họ Thừa, tên Tướng, mọi người cứ gọi tại hạ là Thừa Tướng.”
“Ha ha ha ha, làm gì có người nào tên như thế, đúng là muốn làm quan đến điên rồi ha ha!”
Lạc Bình cùng bọn họ cười.
________________________________________
Đợi một chút, đã qua sáu ngày.
Người trong tửu quán đều gọi hắn là “Thừa tướng”, dù sao thì bọn họ cũng chẳng biết Thừa tướng chính cống là ai.
Lạc Bình đứng từ xa nhìn Hoàng thành đổi chủ, nhìn lửa cháy đỏ rực bầu trời, nghe phong thanh tiếng chém giết bên tai, còn có tiếng trẻ con truyền nhau hát khúc Lạc Hoàng.
Mà lúc này, Chu Đường ở Mạt Thành đang đập ghế đập bàn, đập nghiên mực, ném bình trà, vô số lần nổi cơn thịnh nộ, bỏ tù vài gã quan văn.
Mấy quan văn đó đều là đại văn hào tiếng tăm lừng lẫy, bao gồm cả ca ca của Dao Quý phi —– Đương triều nhất phẩm Tông chính Lý Nguyên Phong.
Không vì cái gì khác, chỉ vì một bản chiếu chỉ đăng cơ.
Y muốn đăng cơ, nhưng mấy văn nhân thông thái rởm cứng đầu cố tình không chịu viết chiếu cho y. Vô luận y ép buộc hay dụ dỗ thế nào, bọn chúng đều chỉ đáp một câu: “Loạn thần tặc tử sao xứng làm Quân vương Đại Thừa ta!”.
Y chém ba gã để răn đe, nhưng có kẻ chẳng thà cắn lưỡi tự sát, còn hơn là phải viết cho y một nửa chữ còm.
Chu Đường cần một văn nhân có quyền uy thay y phác thảo chiếu chỉ, để tỏ rõ với thiên hạ rằng triều thần trước đây đã thần phục y, nhưng thân phận của y hiện tại không được những kẻ này tán thành, y cũng không thể tự viết chiếu chỉ cho mình đăng cơ, làm vậy thật quá bằng diễn trò hề cho thiên hạ!
Chu Đường đập rung cả bàn, “Giải Lý Nguyên Phong lên cho ta! Nếu hắn còn không chịu viết, cứ xé mồm hắn ra, xé đến khi nào hắn mắng không nổi nữa thì thôi!”
Đình Đình nơm nớp lo sợ đi áp giải người, trước khi đi còn ném cho Phương Tấn một ánh mắt cầu xin giúp đỡ: Nghĩ biện pháp đi thôi, cứ tiếp tục thế này thì giết hết cả người mất, Vương gia đại hỏa như vậy, kỳ thật cũng không hoàn toàn bởi vì chuyện này mà…
Phương Tấn tiếp thu lời nhắn nhủ, khụ một tiếng rồi nói, “Vương gia, hay là… Chúng ta đi thỉnh người kia đi.”
Phương Tấn cuối cùng đành xì ra, “Ặc, chính là người khi còn thiếu niên đã được Tiên hoàng đại tán dương, trung ngôn trực gián, tài tư mẫn tiệp, văn thải phỉ nhiên (ăn ngay nói thật, tài trí hơn người, văn hay chữ tốt), giáo thư dục nhân (dạy dỗ giáo dục người khác) vô cùng thành công, về sau lại trở thành trọng thần bên cạnh tiểu Hoàng đế… Lạc, Lạc Mộ Quyền…”
“Hắn?” Chu Đường hừ lạnh một tiếng, cười cợt, “Hắn bị Tiên hoàng bãi quan mười năm, còn mặt dày không biết ngượng mò về đòi làm quan tiếp, sau đó lại phản bội tín nhiệm của tiểu Hoàng đế, rõ ràng đã cùng đường, còn cố tình cứu y, dám lấy một thi thể giả sơ hở chồng chất ra lừa bịp ta! Xong xuôi còn không chịu chủ động thỉnh tội! Người như thế, nửa điểm văn hào cốt khí cũng không có! Ta dùng hắn làm gì?!”
Phương Tấn âm thầm kêu rên, người có cốt khí văn hào không phải đều bị ngài giết hết rồi đó sao hở tiểu tổ tông của ta…Sao mà ngài lại khó hầu hạ như vậy chứ…
Lúc này Lý Nguyên Phong đã bị giải lên, Chu Đường nói, “Tông chính đại nhân, bổn vương lại cho ngài cơ hội cuối cùng đây.”
“Hừ! Ta nhất quyết sẽ không viết cho ngươi một chữ! Ngươi là kẻ bất trung bất hiếu…”
“Người đâu!! Xé mồm hắn cho ta!”
Phương Tấn vội vàng chen vào, “Vương gia chậm đã!”
“Lại làm sao nữa?!” Chu Đường đang cáu, bình thường vào những lúc thế này, ai nói gì cũng vô ích.
“Vương gia, người này không thể đụng vào được.” Phương Tấn khuyên nhủ, “Hắn có ơn tri ngộ với Lạc Bình, nói là ân sư của Lạc Bình cũng không đủ, nếu thật sự hắn có gì không hay xảy ra, chỉ sợ Mộ Quyền sẽ u uất trong lòng. Vương gia cũng biết, sau khi bệnh nặng ở Việt Châu, thân thể Mộ Quyền vẫn còn chưa khỏi hẳn…”
Lý Nguyên Phong đang cảm thấy mình nhất định phải xả thân vì nghĩa, nhưng tên thủ hạ không có mắt này lải nhải gì thế? Nói hắn là nhất phẩm quan viên có ảnh hưởng lớn coi như cũng thuyết phục, cớ gì phải nhắc đến Lạc Bình? Hơn nữa mới vừa rồi ở ngoài cửa, rõ ràng hắn còn nghe thấy Việt Vương mắng chửi Lạc Bình, giờ sao có thể vì Lạc Bình mà tha cho hắn!
Nào ngờ, Chu Đường im lặng trong chốc lát rồi nói, “Vậy cứ tạm thời tha cho hắn, bất quá một khi đã như thế, dùng hắn uy hiếp Lạc Bình, nói không chừng sẽ có tác dụng. Người đâu, trói hắn lại, theo ta đến tửu quán ngoại ô!”
Phương Tấn, “Ngay bây giờ?”
“Ngay bây giờ! Ngay lập tức!”
“Rõ!”
Phương Tấn và Đình Đình cùng nhẹ nhõm thở phào. Xong rồi xong rồi, chỉ cần nhìn thấy Lạc Bình, cái gì cũng xong hết!
Lý Nguyên Phong hoàn toàn mù tịt. Hở? Sao lại thế? Sao lại tha? Sao chẳng hiểu gì cả? Vô tri vô giác bị áp giải lên xe tù, hắn theo Việt Vương đi vào một tửu quán ngoại ô.
________________________________________
Đứa trẻ dùng âm thanh non nớt hát, “Đương niên dạ dạ tinh quang hảo…”
Lạc Bình sửa sai, “Là yến yến, không phải dạ dạ, đương niên yến yến tinh quang hảo. Ý là, năm ấy ánh nắng chan hòa, mọi người nói cười rộn rã, nâng cốc bàn chuyện vui.”
“Ặc. Đương niên yến~ yến tinh quang hảo.” Đứa bé nghe không hiểu.
“Mục hạ trác trác ngô đồng lão… Thừa tướng tiên sinh, ngô đồng già rồi, sao còn bưng lên bàn ạ?” (trác = cái mâm/bàn)
“Thừa tướng tiên sinh, Thừa tướng tiên sinh, ngài xem con múa có đẹp không nha?”
Lạc Bình mỉm cười, “Nếu Tiểu Sanh Nhi lớn hơn một chút, múa điệu này càng đẹp mắt hơn. Tiểu Khí Vũ, lại hát sai rồi, là chước chước. Mục hạ chước chước ngô đồng lão, ngô đồng cũng không phải để ăn, đó là một loài cây. Những lời này ý là, thời gian qua mau, hiện giờ gốc cây ngô đồng đã già nua khô mục, bị lửa cháy thiêu đốt hết rồi…”
Chu Đường ngoài cửa nắm chặt bàn tay, giận đến run lẩy bẩy.
Lạc Bình quang minh chính đại ở chỗ này dạy hát [Lạc Hoàng] là có ý gì? Chưa nói tới bài hát này là Hoàng tỷ hát để mỉa mai y, hắn nhớ nhung Chu Yên đến vậy sao?!
Còn nữa, hắn kiên nhẫn dạy mấy nít ranh như thế, thu được học trò mới đáng yêu nho nhỏ, cho nên quên sạch sành sanh học trò già nua cũ kỹ này rồi sao?
Còn nữa! Thừa tướng tiên sinh là cái quái gì?! Hắn say rượu đó à?!
“Lạc đại nhân thật là bác ái nha, học trò của mình gặp nạn thì không thèm để ý, trẻ con nhà khác lại quan tâm vô cùng, cư nhiên còn có thời gian rảnh ở chỗ này dạy hát ca dao.”
Tiểu Sanh Nhi thấy sắc mặt Chu Đường đen sì sì, sợ hãi trốn sau lưng Lạc Bình, “Thừa tướng tiên sinh, người này thật đáng sợ, y muốn giết ngài sao?”
Lạc Bình vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cô bé, “Không đâu, y là một người tốt bụng và hiền lành, y sẽ không giết ta.”
Tiểu Khí Vũ lớn gan đứng chắn trước mặt Lạc Bình, nói với Chu Đường, “Không được bắt nạt Thừa tướng tiên sinh!”
Chu Đường giận dữ cười, “Ta bắt nạt hắn thì thế nào? Cần cái thằng chíp hôi mi đến quản à?”
Người lớn trong nhà nghe thấy ngoài cửa ồn ào nên chạy ra xem, vừa bắt gặp Việt Vương cẩm y hoa phục đã biết là phiền toái lớn, vội vàng ôm lấy Tiểu Khí Vũ và Tiểu Sanh Nhi bỏ chạy.
Chu Đường nghe xong câu “Y là một người tốt bụng và hiền lành”, cơn giận cũng xẹp đi đôi chút, khoanh tay tiến đến trước mặt Lạc Bình, ghé sát vào hắn nói, “Thừa tướng? Ai phong ngươi làm Thừa tướng? Chu Hành? Y phong còn có tác dụng sao?”
“…” Lạc Bình cười cười, “Danh xưng tự phong, mong quá nên thành nghiện mà thôi.”
“Ngươi giấu Chu Hành đi nơi nào? Ngươi không hiểu sao, y phải chết, bằng không cái ngai vàng này, ta ngồi cũng không yên.”
“Y sẽ không xuất hiện trước mắt ngươi nữa, hôm đó y đã rời xa Mạt Thành rồi. Thế nhân đều nghĩ y đã chết, y ở bên ngoài Mạt Thành cũng không có thế lực gì. Buông tha cho y đi, dù sao y cũng là cháu ruột của ngươi, được không?”
Âm thanh êm dịu mà quen thuộc lướt qua tai, Chu Đường kể cả có bất mãn ngút trời, giờ cũng không phát tác được. Y ổn định lại cảm xúc, nghiêm mặt nói, “Lạc Bình, ta muốn ngươi phác thảo chiếu chỉ đăng cơ cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?”
Lạc Bình vừa muốn mở miệng, Chu Đường đã bổ sung, “Nếu ngươi không chịu, ta sẽ chém hắn, sau đó treo cái đầu hắn lên cửa quán rượu này của ngươi.”
Lạc Bình tái nhợt, áy náy nhìn Lý Tông chính.
Lý Nguyên Phong vừa lúc cũng có chuyện cần nói với hắn, “Ta chết không hối hận, Mộ Quyền đừng nghe lời uy hiếp! Viết chiếu cho loạn thần tặc tử, ngươi sẽ trở thành tội thần thiên cổ đó!”
Lạc Bình, “Cái danh tội thần, đều là do kẻ khác đặt nên. Cuộc đời này Lạc Bình không cầu tiếng tốt, không để ý chuyện đó. Ta vốn ủng hộ Việt Vương xưng đế, làm Lý đại nhân thất vọng rồi.”
“Ngươi, ngươi ủng hộ y?”
“Đúng vậy. Lý đại nhân, Việt Vương là môn sinh đắc ý nhất của Lạc mỗ, y sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt.”
“…” Lý Nguyên Phong đần luôn.
________________________________________
Lạc phủ cháy, Chân Ương Điện cháy, Triêu Dương Cung cũng cháy, Lạc Bình theo Chu Đường đến Hàn Lâm Viện.
Chu Đường đã nhiều ngày ở đó, tất cả văn sĩ đều bị nhốt vào lao, từng bước từng bước bức bách lẫn nhau.
Lạc Bình đi ngang qua hồ sen, bỗng nhiên nói, “Còn nhớ ngươi ở đây luyện chữ không?”
Chu Đường đương nhiên nhớ rất rõ hai chữ “Giang sơn” xiêu vẹo ấy, hiện giờ, hai chữ đó đã thực sự trở thành của y.
Y kéo Lạc Bình vào phòng, “Ta soán vị danh phù kỳ thực (danh xứng với tên), ngươi thật sự không để ý chuyện trở thành tội thần?”
Lạc Bình mỉm cười lắc lắc tay, “Nếu thật sự không để ý, sẽ không ở tửu quán chờ ngươi tới tìm. Cho dù là bêu danh, cũng không thể bị bêu danh dễ dàng, nếu không chiếu chỉ ta viết cho ngươi chẳng phải rẻ rúng quá sao?”
Chu Đường nhìn Lạc Bình lấy từ trong lòng ra một trang giấy Tuyên Thành, mặt trên là những nét chữ ngay ngắn nhỏ gọn, Lạc Bình đặt giấy lên bàn, “Ngươi xem bài này thế nào?”
“Ngươi đã sớm viết rồi?” Chu Đường cầm lên đọc, hành văn lưu loát, khí khái khoáng đạt, trang nghiêm hữu lực, rành rành là một chiếu chỉ đăng cơ thượng đẳng.
“Ngươi là học trò duy nhất của ta, nếu ngươi muốn làm Hoàng đế, ta đương nhiên phải…”
Lời nói của Lạc Bình bị chặn lại trên bờ vai Chu Đường.
Chu Đường ôm lấy hắn, “Đúng vậy! Tiểu phu tử, ta là Tiểu Đường duy nhất của ngươi, cuối cùng ta đã được làm Hoàng đế, tại sao ngươi có thể không ở bên cạnh ta?”
Bởi vì ngươi đã làm Hoàng đế, nên ta sắp phải rời đi.
“Ngươi muốn thả Chu Hành, muốn thương tiếc Chu Yên, ta đều có thể không so đo, nhưng bây giờ ngươi đừng hòng lấy lý do gì để chạy trốn.”
“Ta chưa từng có ý muốn chạy trốn.”
Chu Đường gắt gao theo dõi hắn, “Chính ngươi nói nhé.”
Lạc Bình sửng sốt, tới khi Chu Đường vén mở hai vạt áo của hắn, hắn mới kịp phản ứng, nhất thời mặt đỏ tai hồng, “Đừng làm loạn!”
Chu Đường không thèm để ý đến hắn, tháo đai lưng buộc cổ tay hắn lại, “Xem ra ngươi vẫn muốn trốn!”
“Không phải… Ô…”
“Cho tới giờ ngươi vẫn không chịu nghe lời, ta cảm thấy, ngươi vẫn đang tính toán có ngày sẽ rời khỏi ta phải không?”
“… Tiểu Đường…. Không… A, nhẹ thôi… Ư…”
Chu Đường mạnh mẽ vuốt ve phần thân thể yếu ớt của Lạc Bình, chuẩn bị phát tiết tất cả cơn giận. Nhưng nhìn thấy trên trán tiểu phu tử đã lấm tấm mồ hôi, cảm giác được hắn khe khẽ run rẩy, y lại vô thức giảm đi sức ép.
Những ngón tay xoa nắn trước ngực hắn, y kề môi hôn hắn thật sâu, “Ta sẽ làm Hoàng đế, tiểu phu tử, tất cả Đại Thừa đều là của ta, ngươi cũng là của ta, chỉ của một mình ta…”
Lạc Bình nhẹ nhàng đáp lại y, nuốt xuống những lời cay đắng, nhưng ngươi vĩnh viễn không phải thuộc về ta…
“A…” Khoái cảm và khổ sở khi bị tiến vào như thủy triều ập tới, Lạc Bình mở to đôi mắt mơ màng, nhìn vào người đang cùng mình trần trụi.
Y đã trưởng thành, y đã là một nam nhân xuất sắc và chói sáng, y đã có khí phách của vương giả, cũng đã có độc chiếm dục của vương giả.
Đúng vậy, hắn là tiểu phu tử của riêng mình y, nhưng hắn lại không thể độc chiếm y. Đây là thứ tình yêu thiếu công bằng. Hắn đã khao khát xa vời cả một kiếp trước, cuối cùng nhận về hai bàn tay trắng, cuộc đời hiện tại này, hắn còn sức lực để tiếp tục khao khát nữa sao?
…
Bản thảo chiếu chỉ trên bàn bị giày vò nhàu nhĩ, Lạc Bình khàn khàn thở dài, “Thôi thôi, chép lại lần nữa vậy.”
Nói xong, hắn ngồi xuống, cầm bút lên chép.
Chu Đường thoả mãn ngồi phía sau hắn, hai tay vòng quanh eo hắn, không nhẹ không nặng mà xoa xoa nắn nắn.
Lạc Bình cảm giác từng trận đau đớn xen lẫn tê dại, chuyển sang tư thái phu tử mắng, “Còn chưa lên làm Hoàng đế đã bắt đầu trầm mê thanh sắc, ngươi muốn làm hôn quân sao?!”
Chu Đường ngậm lấy vành tai hắn, “Ta không phải hôn quân, hôn quân sẽ không chỉ muốn duy nhất một người.”