Đương Niên Ly Tao

Chương 4




☆ TẢO HÀ HIÊN

________________________________________

Hôm nay Chu Đường thức dậy rất sớm, cung nữ cùng thái giám phụ trách hầu hạ y đều cảm thấy kinh ngạc, tiểu chủ tử này luôn luôn uể oải, tại sao hôm nay lại có tinh thần như vậy.

Hai người hầu mặt cứng như khúc củi bưng lên cho y tảo thiện (đồ ăn sáng) nguội ngắt, cũng không thèm giúp y thay y phục, qua quýt cho có lệ rồi tụ tập với nhau nói chuyện phiếm. Trên đầu là một chủ tử không được sủng, bọn họ ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng đều bất mãn không cam tâm.

Thế lực trong cung là, nếu chủ tử có quyền thì hạ nhân cũng cao hơn người một bậc. Nhìn nô tài cung nữ của các Hoàng tử khác xem, cơm ngon được mang đến tận nơi, bọn họ ở đây thì suốt ngày sơ sài đạm bạc, cuộc sống còn chẳng bằng lũ gia súc nhốt trong cái chuồng cách vách, tất nhiên không thể xinh tươi sắc mặt đối diện với chủ tử của mình rồi.

Chu Đường biết bọn họ không muốn hầu hạ mình, loại chuyện này y đã thành quen, nên cũng lười để ở trong lòng.

Gặm hai cái màn thầu khô khốc cứng đơ, thật sự nuốt không trôi mới đành phun ra, ừng ực tu miếng cháo lạnh, Chu Đường bỏ lại bát đũa chạy ra ngoài.

Y nhớ rõ, con ma men tiểu phu tử nói muốn dạy y đọc sách.

Nghĩ đến bộ dáng người nọ giảng từng chữ [Mục Thệ] hôm qua, Chu Đường đã cảm thấy vui mừng.

Đi ngang Thái Học Viện, bên trong truyền ra tiếng giảng bài vẫn luôn khiến y khao khát, hiện giờ lại tuyệt không hấp dẫn nữa rồi.

Bởi vì y đã có tiểu phu tử, tiểu phu tử của riêng mình y…

Bước chân nhẹ nhàng như gió thổi, rẽ qua bảy – tám bức tường cong, ra khỏi cung thẳng đến Hàn Lâm Viện, Chu Đường chạy chậm lại.

Càng tới gần Hàn Lâm Viện, y lại càng cảm thấy bất an, liệu người kia có xuất hiện như đã hẹn không?

Nghe hắn nói chuyện hôm qua, tựa hồ hoàn toàn không để Phụ hoàng cùng các Hoàng huynh vào mắt, một kẻ cuồng vọng như vậy, liệu có thể tín nhiệm không?

Không phải hắn muốn lợi dụng y, hoặc là trêu cợt y chứ?

Càng nghĩ càng thấy sợ hãi, thoắt cái đã tới cổng Hàn Lâm Viện, Chu Đường căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Y tựa lên góc tường, nhóng cổ nhìn vào viện, xuôi ngược bên trong là các Thị chiếu, rồi các quan văn, quan phục mặc trên người đều từa tựa nhau, làm sao nhận ra nổi ai là ai?

Chu Đường chẳng biết làm sao, đang nghĩ liệu có nên rời đi hay không, đột nhiên nghe được trong viện nổi lên một trận hỗn loạn.

Tập trung nhìn lại, y thấy một người đoạt lấy chiết tử (sổ xếp) trong tay Thị chiếu, hầm hầm bỏ ra ngoài.

Người nọ không để ý tới những kẻ khác ngăn cản, miệng nói, “Ngô thượng thư này là có ý gì? Hắn vu oan người khác, còn muốn kéo Hàn Lâm Viện chúng ta xuống nước sao?! Ta sẽ không để cho Hoàng Thượng bị chiết tử này mê hoặc! Lý đại nhân, ngài cũng không cần khó xử, ta sẽ đi gặp Thánh Thượng, có chuyện gì mình ta gánh chịu, tuyệt không liên lụy đến ngài.”

Sau đó hắn lao ra khỏi chính điện, mặc cho mọi người trợn mắt há mồm.

Ngay cả Chu Đường nhìn cũng choáng váng, y nhận ra người nọ chính là tiểu phu tử. Tiểu phu tử của y… Rõ ràng so với y còn lỗ mãng kích động hơn, tính tình thế này, hôm qua còn không biết xấu hổ nói y phải “Nhịn”?

Khiếp sợ qua đi, Chu Đường không biết sao lại cười ha hả.

Ôm bụng gập người cười.

Một kẻ chỉ được cái nói thì hay, còn bảo sẽ làm phu tử của y? Chu Đường y đúng là thiếu tâm nhãn mới đi trông cậy vào hắn đến giúp đỡ mình. Người như thế mà muốn sống tại quan trường, dù chỉ vài ngày cũng là vấn đề lớn!

Quên đi quên đi, quay về thôi.

Chu Đường nản lòng thoái chí xoay người, bả vai bỗng nhiên bị vỗ nhẹ.

“Điện hạ, đợi lâu chưa?”

Ngạc nhiên ngẩng đầu, trước mắt đúng là “Nói thì hay” tiểu phu tử.

Chu Đường có chút phản ứng không kịp, “Hử? Ngươi, ngươi không phải đi gặp Phụ hoàng sao?”

“Tìm cớ ra ngoài mà thôi,” Lạc Bình cười nói, “Thấy ngươi thò đầu vào nhìn, rõ ràng là đang kiếm ai. Sao thế, không dám đi vào à?”

Chu Đường nghẹn họng thật lâu, “… Ngươi là vì ta nên mới làm ầm ĩ thành như thế?”

Lạc Bình không đáp, chỉ đưa y tới một gian nhà nhỏ yên tĩnh, “Hôm qua ta uống hơi quá, nói nhiều chuyện không được minh mẫn, xin điện hạ đừng lấy làm phiền lòng.”

“Ừ.”

“Nơi này là ta mượn của một phó dịch (nô bộc), hơi mộc mạc, song bên ngoài chỉ có hòn non bộ và ao sen, môi trường coi như không trở ngại gì. Ta là mệnh quan triều đình, không nên tiếp xúc quá nhiều với một Hoàng tử, chỗ này đủ bí mật, cũng đủ yên tĩnh, sẽ không có chuyện gì. Từ nay ngươi cứ tới thẳng đây ngồi chờ ta, ta sẽ đến sau.”

Chu Đường thuận miệng đáp lời, lòng tràn đầy tò mò đánh giá lớp học riêng của y.

Bên trong chất đống chổi và đồ hốt rác các kiểu, đại khái đây là một phòng tạp dịch, nhưng hiển nhiên đã được người nào đó cẩn thận quét tước qua, có một bàn gỗ lớn cùng hai cái ghế dựa, giấy và bút mực cũng đã đầy đủ hết.

Chu Đường lấy tay sờ nghiên mực, lại cúi xuống ngửi ngửi mực nước bên trong, ngẩn ngơ nói, “Thơm quá… Bọn họ nói thật, mực nước đúng là có hương thơm.”

Lạc Bình thấy chóp mũi y đã dính một ít mực đen, phì một cái cười ra thành tiếng.

Chu Đường hỏi, “Ngươi cười cái gì?”

Lạc Bình quẹt quẹt cái mũi y, “Dây mực rồi.”

Bị đầu ngón tay hơi lạnh chạm tới, Chu Đường vô thức rụt lùi lại, nhưng rụt xong y lại hối hận – tuy rằng xấu hổ, nhưng y cũng muốn để Lạc Bình lau mực cho mình – hôm qua người này giúp y rửa sạch chỗ bị trầy da, động tác thật nhẹ nhàng, thật mềm mại, khiến y dễ chịu vô cùng.

Làm y thất vọng, lần này Lạc Bình chỉ nhúng khăn vào chậu nước rồi đưa cho y tự mình lau, “Điện hạ, ngươi làm Hoàng tử thật là, một chút tự giác cũng không có.”

Chu Đường đỏ mặt, vừa nhận lấy khăn vừa mạnh miệng nói, “Không phải lỗi của ta! Không ai nói với ta Hoàng tử thì phải thế nào, vả lại, trong cung này căn bản cũng chẳng ai xem ta là Hoàng tử.”

“Cho dù tất cả mọi người không xem ngươi là Hoàng tử, tự bản thân ngươi cũng phải đối đãi với chính mình như Hoàng tử. Ngươi muốn xuất ra uy quyền để bọn họ kính sợ, ngươi phải có cử chỉ và khí lượng của Hoàng tử, đây là tôn nghiêm của ngươi.” Lạc Bình nói, “Đương nhiên, ở trước mặt ta thì ngươi không cần bày ra vẻ ngông nghênh làm gì, bởi vì trong mắt của ta, ngươi mãi mãi chỉ là một học trò hoàn toàn không biết gì hết thôi.”

Chu Đường nghe hắn nói nửa câu đầu thì thấy trong lòng nóng lên, nửa câu sau lại có chút không cam tâm, “Hừ, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày ta lợi hại hơn ngươi!”

“Vi thần xin đợi ngày đó đến.”

Ở trong trí nhớ của Lạc Bình, từ giờ đến ngày đó không còn bao lâu nữa.

Tương lai không xa, người này sẽ quân lâm thiên hạ, uy lực và quyền thế không ai có thể đụng tới, làm sao còn nhớ nổi chóp mũi mình đã từng dính qua một vết mực nhạt nhoà.

________________________________________

Trước khi giảng bài, Lạc Bình lấy trong lòng ra một bọc giấy. Hắn đặt lên bàn, mở ra, bên trong là hai nắm cơm nếp, còn có một bát sứ con màu trắng.

Hắn nói, “Chỗ này của ta không sánh được với Thái Học Viện, không có đồ ngon để chiêu đãi ngươi, đói bụng chịu khó ăn cái này lót dạ. Nước trà ta cũng mang, nhưng không có chén, ngươi dùng bát uống tạm đi.”

Nhìn thức ăn bày trên mặt bàn, Chu Đường vui sướng cực kỳ. Những lo lắng người này “Bụng dạ khó lường”, “Khi dễ chọc ghẹo” lúc trước đều bị y vứt lên chín tầng mây.

Cắn miếng cơm nếp ngọt tận đáy lòng, y cảm thấy đồ ăn ngon nhất trên đời này chính là nó đây, so ra thì màn thầu khô khốc thật sự khó nuốt đến buồn nôn.

Chờ Chu Đường ngấu nghiến ăn xong, Lạc Bình liền bắt đầu giảng cho y những nội dung cơ bản nhất.

Hôm đó Lạc Bình dạy y một lúc rồi bảo y tự mình ôn tập, Chu Đường hỏi hắn phải đi đâu, hắn nói, “Vừa rồi ta làm loạn ở Hàn Lâm Viện, không cho bọn họ một cái giao tình là không thể được. Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải gặp Hoàng Thượng, có một số lời vẫn phải nói ra.”

Chu Đường hoảng sợ, “Ngươi điên rồi à? Ta tưởng ngươi nói đùa, hoá ra ngươi thật sự muốn đi gặp Phụ hoàng cáo trạng lão Thượng thư nào đó sao? Ngươi cũng biết, chỉ cần hơi vô ý, Phụ hoàng sẽ chém đầu ngươi!”

Lạc Bình cười cười, “Sẽ không đâu, ta sẽ không sao.”

“Làm sao ngươi biết ngươi sẽ không sao!” Nghĩ tới đầu hắn rơi xuống đất, Chu Đường đã gấp đến hoảng, “Tiểu phu tử, ngươi đừng có xằng bậy, nếu thật muốn đi, ta, ta sẽ cùng đi với ngươi!”

“Ngươi sợ Phụ hoàng ngươi như vậy, đi theo thì giúp được gì cho ta?” Lạc Bình nhẹ vuốt sau lưng y, an ủi, “Tin ta đi, ta nhất định sẽ không có việc gì. Hoàng Thượng sẽ không phạt ta, ngược lại còn thưởng cho ta nữa.”

“Thưởng cho ngươi? Ngươi chỉ là một Tu soạn nho nhỏ, làm sao hơn được lão Thượng thư kia? Chẳng lẽ Phụ hoàng tin ngươi mà không tin lão sao?”

“Người ta nói thánh tâm khó dò, ý nghĩ của Hoàng Thượng, ai có thể đoán được.”

Để lại một câu nói mơ hồ, Lạc Bình cầm lấy chiết tử kia đi thỉnh cầu diện thánh.

Chu Đường đứng ngồi không yên chờ đợi tới giữa trưa, một chữ đọc cũng không vào. Ngay khi y đang lo lắng hãi hùng chuẩn bị đi tìm gặp Phụ hoàng, Lạc Bình rốt cục đã trở lại.

Vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng tràn ngập ý cười, hắn nói, “Ngươi xem, không phải ta không có chuyện gì sao?”

Chu Đường vừa an lòng lại vừa tức giận, tiểu phu tử này thật là vô tâm vô phế, quá xá đáng ghét!

Y quay ngoắt đi đọc sách, làm ra vẻ chả thèm quan tâm. Lạc Bình cũng không quản nhiều, chỉ đem mấy quyển sách tại Tàng Thư Các trong Hàn Lâm Viện đưa cho y, “Chỗ này đều là tạp thư, nếu xem hiểu thì xem đi. Hôm nay tới đây thôi, buổi chiều ta còn rất nhiều việc, ngươi cứ về trước.”

Chu Đường ôm sách bước đi, thấy có hòn đá nhỏ liền giơ chân đá một cái.

Lạc Bình lắc đầu, tâm nói Chu Đường như thế này, quả thật khiến người ta hoài niệm.

Về sau Chu Đường nghe người bên ngoài nói, ngày đó Lạc Bình tại Chân Ương Điện cùng Ngô thượng thư giằng co trực diện, thái độ cường ngạnh, lời nói kịch liệt, thẳng đến khi thuyết phục được Hoàng Thượng điều tra kỹ càng nguồn gốc hướng ngân(ngân quỹ + tiền lương) của Hộ bộ kia mới thôi.

Một đống sổ sách lộn xộn bị phơi bày, Ngô thượng thư ăn hối lộ trái phép, ý đồ giá họa, khi quân, che giấu, lừa dối vân vân đều có cả, cuối cùng nhận lấy kết cục tịch biên chém đầu.

Đủ loại nhân vật và sự vụ cũng bị liên lụy vào, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bị Hoàng Thượng mạnh mẽ vang dội quét sạch trơn.

Mà Lạc Bình, một viên quan mới vừa nhậm chức, được Hoàng Thượng nhiệt liệt tán thưởng, một hiền thần “Trung ngôn trực gián” (Ăn ngay nói thật), lập tức trở thành đại hồng nhân (người cực kỳ được tín nhiệm). Có kẻ nịnh bợ, có kẻ khinh thường, cũng có kẻ ngờ vực.

Nhìn hắn làm việc lỗ mãng không để ý hậu quả, nhiều người từng trải chốn quan trường ngầm gắn cho hắn cái biệt danh “Khinh cuồng tiểu nhi”. Nhưng Lạc Bình từ đầu chí cuối vẫn chỉ trưng ra bộ dáng lãnh đạm chẳng liên quan đến mình.

Chỉ có chính hắn mới biết, cái thứ “Trung ngôn trực gián”, chẳng qua cũng chỉ là xạo sự mà thôi.

Đời trước hắn làm như vậy, đúng thật là vì ôm trong lòng mối hiền lương muốn đền đáp triều đình. Lúc ấy Hoàng Thượng tán thưởng hắn, khiến cho hắn đắc chí thật lâu, hiện giờ hắn đã sớm hiểu được, mình chẳng qua chỉ là gãi đúng chỗ ngứa của Hoàng thượng mà thôi, trùng hợp dâng lên một cái cớ để diệt trừ những kẻ Hoàng thượng muốn diệt trừ.

Hắn là quân cờ do Hoàng Thượng một tay đặt ra, đến khi không còn hữu dụng nữa, tất nhiên hắn cũng sẽ bị trừ khử.

Hiện tại hắn là người ngoài cuộc, toàn bộ sự việc đều nhìn thấy rõ ràng, nên hắn cũng không để trong lòng nữa. Bởi vì hắn không phải đang đối mặt với chính mình nóng vội trên quan trường như năm đó, mà giờ đây hắn chỉ có duy nhất một mình Chu Đường thôi.

Chu Đường thì ngược lại, trải qua một chuyện này, ở trong lòng y đã cảm thấy hắn thật thanh cao chính trực, còn có thêm cả chút khâm phục.

Cho dù về sau biết rõ tâm cơ thâm trầm của người này, nhưng y vẫn luôn dùng “Trạc thanh liên nhi bất yêu” để hình dung về hắn.

( Trong câu: 出淤泥而不染,濯清涟而不妖 – Dùng để miêu tả hoa sen, thanh tịnh và thuần khiết như nước, đẹp đẽ nhưng không yêu mị, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.)

Chu Đường đặt tên cho gian nhà kia là “Tảo Hà Hiên”, bởi vì y ngồi bên trong đưa lưng về đống chổi, đối mặt với hồ sen. (Tảo: Quét nhà, Hà: Sen.)

Chuyện làm y sung sướng nhất trong một ngày là tới Tảo Hà Hiên, dù Lạc Bình còn chưa đến, y ngồi chờ thôi cũng đủ vui rồi.

Chu Đường rất thông minh mà cũng rất chăm chỉ, học đâu hiểu đó. Lạc Bình nói đọc thuộc lòng, ngày hôm sau y liền đọc thuộc lòng không sai một chữ, thậm chí còn có thể đọc vanh vách luôn cả mấy trang sau cho hắn nghe.

Cho nên Lạc Bình dạy y cũng rất nhẹ nhàng, bình thường cuối ngày hắn chỉ cần tới gian phòng nhỏ kia hai canh giờ, thời gian còn lại có thể đi làm chuyện của mình.

Việc trong Hàn Lâm Viện bảo nhiều thì không nhiều, bảo ít cũng không ít, tuy nhiên vì hắn được Hoàng thượng tán thưởng, Lý học sĩ đặc biệt săn sóc hắn, thời gian rảnh rỗi của hắn vì vậy mà ít đi rõ ràng.

Có điều bất kể bận rộn thế nào, mỗi ngày hắn vẫn đều đặn dành thời giờ đến Tảo Hà Hiên.

Hình thức chung sống của hai người là như vậy – giảng bài, đọc sách, tập viết, thảo luận, nói chuyện phiếm, Lạc Bình mang đến một ít điểm tâm, một bình trà, chia ra bát cùng nhau ăn uống.

Chu Đường cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng hai người trước kia chưa bao giờ gặp nhau, tại sao Lạc Bình lại biết hết tất cả khẩu vị yêu ghét của y. Y thích ăn cơm nếp dinh dính, thích ăn đậu đỏ thô, thích ăn sủi cảo chỉ nhân thịt, tất cả điểm tâm Lạc Bình mang đến đều là thứ y thích ăn.

Y hỏi hắn tại sao, Lạc Bình chỉ lơ đễnh nói là tùy tiện cầm đi, trùng hợp mà thôi.

Chu Đường nửa tin nửa ngờ.

Y cảm thấy tiểu phu tử của y tựa như có thể nhìn thấu lòng người, hiểu rõ y còn hơn cả chính bản thân y nữa.