________________________________________
Đi tiếp không bao xa, hắn lại gặp một Nam Sơn phỉ rất cao lớn chặn đường, người nọ tiến lên chắp tay với hắn, “Lạc tiên sinh, trại chủ lệnh ta tới dẫn đường cho ngài.”
Lạc Bình cũng không khách khí, xuống ngựa đáp lễ nói, “Làm phiền.”
Người nọ không nhiều lời, tay dắt ngựa cho hắn, đỡ lấy hơn phân nửa hành lý, im lặng bước đi.
Đây là lần đầu tiên Lạc Bình nhìn thấy Nam Sơn trại, vốn tưởng chỗ này sẽ rượu thịt tràn lan, ‘phỉ’ khí rất nặng — đó là cảm nhận chung của hắn về hình ảnh sơn phỉ tụ tập — Nhưng hiện giờ được chứng kiến tận mắt, thật sự rất ngay ngắn và trật tự, mấy trăm hán tử (đàn ông) cao lớn thô kệch ở cùng một chỗ, vậy mà không hề lộn xộn thiếu quy củ chút nào. Bầu không khí nghiêm chỉnh trang trọng thế này, quả thực có thể so sánh với quân đội chính quy.
Người dẫn đường đưa hắn đến một gian phòng nhỏ, “Lạc tiên sinh, đây là trại chủ an bài cho ngài, ngài cứ ở tạm trước, nếu cần gì thì nói với chúng ta.”
Gã tuy cung kính, nhưng giọng nói lại lộ ra một chút khinh thường.
Lạc Bình cao thấp đánh giá gã một phen, người này trẻ tuổi, thân hình cao lớn tráng kiện, da ngăm đen, mặt mũi kiêu ngạo. Hắn cũng không để bụng, chỉ mỉm cười nói, “Ta biết rồi, ngươi cứ đi đi.”
Gã xoay người bỏ đi.
Đến tận khi sắp xếp xong hành lý, Phương Tấn và Chu Đường vẫn chưa thấy mặt, Lạc Bình cũng không vội vã đi tìm bọn họ. Hắn ra khỏi phòng, hỏi thăm đường đến dược liêu (trạm y tế), sau đó mang thuốc men đem theo từ Thông Phương đi tới đó.
________________________________________
Đại phu đã hơn năm mươi tuổi, bên trong dược liêu còn có hai thương binh đang nằm nghỉ ngơi. Thấy Lạc Bình bước vào, đại phu lập tức đứng dậy nghênh tiếp, vô cùng kích động, “Lạc tiên sinh…”
“Triệu đại phu, mau ngồi xuống,” Lạc Bình chào hỏi, “Đi đứng được chứ?”
“Tốt hơn nhiều, tốt hơn nhiều rồi, làm phiền Lạc tiên sinh quan tâm.” Triệu đại phu cười ha hả.
Trước đây Lạc Bình đã từng điều tra một bản án của huyện Hòa Tĩnh, cứu được Triệu đại phu bị liên lụy trong đó, về sau còn giúp ông điều trị cái chân bị thương oan trong ngục, rồi phân ông đến làm việc và nương tựa ở Nam Sơn, vậy nên Triệu đại phu vẫn luôn vô cùng cảm kích hắn.
“Chuyện gì xảy ra với hai người này vậy?” Lạc Bình nhìn hai thương binh.
“À, một người cảm nắng, một người thì lần trước xuống núi, chẳng biết bị cẩu nhà ai cắn cho.”
Lạc Bình gật đầu, khách sáo vài câu với người cảm nắng, hỏi gã tại sao lại bị thế này.
Người nọ nói là do huấn luyện mất sức.
Lạc Bình hỏi, “Ai huấn luyện các ngươi, sao lại ác như vậy?”
Người nọ cãi lại, “Phương trại chủ không ác, ngài ấy làm thế là muốn tốt cho chúng ta, có tí khổ, Vương gia còn chịu được, chẳng lẽ chúng ta lại không!”
“Sao? Vương gia cũng cùng huấn luyện với các ngươi à?”
“Đó là đương nhiên, Vương gia sự vụ bận rộn, nhưng cho tới giờ vẫn luôn cùng ăn cùng tập với chúng ta, chắc lúc này vẫn còn đang thao luyện đó. Hơn nữa đừng thấy Vương gia chỉ là một thiếu niên mà lầm, lần trước so quyền cước với Đại Ngưu, thắng dễ như chơi đó!”
“Thật vậy sao? Chắc là các ngươi ngại thân phận của y, nên mới nhường y chứ gì?”
“Chúng ta không thèm làm mấy chuyện a dua nịnh hót!” Gã ‘xì’ một tiếng, đánh mắt lườm hắn, “Chỉ có trong đầu lũ văn nhân các ngươi mới chứa toàn mấy thứ khom lưng luồn cúi.”
Lạc Bình cười cười, cũng không biện giải, chỉ quay sang hỏi người bị chó cắn, “Đang yên lành, cẩu nhà ai hung ác như vậy? Không phải là ngươi làm chuyện gì thiếu đạo đức với gia chủ chứ?”
Người nọ trừng mắt, “Ai thiếu đạo đức? Chúng ta bất quá chỉ làm bộ thôi, chứ hoàn toàn không phải hãn phỉ (phỉ tặc man rợ) thiếu đạo đức!”
Lạc Bình ngồi xuống nhìn cánh tay bị cắn, miệng vết thương khép lại rất chậm, dựa theo sắc mặt người nọ, tựa hồ còn đang phát sốt, “Mặc kệ nói như thế nào, các ngươi vẫn mang đến phiền toái cho dân chúng nhỉ. Nếu bọn họ là phụ lão hương thân (cha mẹ họ hàng) của chính mình, các ngươi thật sự có thể hạ thủ được sao?”
“Hừ, ngươi không biết thì đừng nói bừa! Vương gia và trại chủ một lòng muốn tiễu trừ Việt Châu sơn phỉ, chúng ta chỉ mượn danh sơn phỉ để làm những chuyện quan phủ không làm được, nói đến lương tâm hay chính nghĩa, chúng ta so với tay sai của triều đình còn chính nghĩa hơn nhiều!”
“Trước khi các ngươi tới Nam Sơn đã biết mình sẽ phải làm gì sao?”
“Đương nhiên, nhưng mà Vương gia và trại chủ nghiêm cấm chúng ta tiết lộ ra ngoài.”
“Ừ, ta hiểu rồi.”
Việt Vương phủ phát ra chiêu dũng bảng, chỉ có hơn mười người ít ỏi đăng ký vào danh sách, đó là để cho quan viên tại Thông Phương xem, trong mắt bọn họ, hơn mười người này bất quá chỉ là đội thị vệ mà Việt Vương tinh khiêu tế tuyển (chọn lựa kỹ càng). Nhưng trên thực tế, phần lớn những người đến ghi danh đều đã được chuyển dời tới Nam Sơn.
Lạc Bình tranh luận với hai thương binh một lát, cũng đã hiểu được sự tình Nam Sơn trại rõ ràng, tâm nói Phương Tấn đúng là khéo tuyển người, mấy thanh niên này đều ngay thẳng, không có mưu mô, giờ y là “Đại trại chủ” vừa có bản lĩnh lại vừa có năng lực lay động lòng người, nhất định có thể khiến cho họ toàn tâm toàn ý.
Lạc Bình một bên cùng người bị chó cắn nói chuyện, một bên vén băng vải trên cánh tay gã để xem xét miệng vết thương.
Dấu răng so le không đều, thoạt nhìn có vẻ cắn rất sâu.
“Đau lắm phải không?” Hắn hỏi.
“Nam tử Hán đại trượng phu, thế này có tính là gì!” Người nọ hếch cằm, tỏ vẻ xem thường loại văn nhược thư sinh như hắn.
“Ừ, đủ kiên cường, không biết con chó kia có bị dại không, nghe nói ai bị chó dại cắn cũng sẽ mắc bệnh dại,” Lạc Bình không để bụng, nói tiếp, “Nếu trị không hết, kẻ đó sẽ trở nên sợ ánh sáng, thần trí mơ hồ, nước miếng nhễu dài, gặp người là cắn, cuối cùng suy kiệt mà chết…”
“Ngươi, làm sao ngươi biết, ngươi có bị chó cắn bao giờ đâu!” Người nọ nghe hắn nói thì phát hãi, mạnh miệng kêu.
“Ai nói ta chưa bị cắn bao giờ?” Lạc Bình vén tay áo lên, để lộ ra một vết sẹo nông rất nổi bật trên cánh tay trắng nõn.
Thuốc bôi Chu Đường mang đến cho hắn thật sự rất tốt, hầu hết những vết sẹo đều tiêu đi, chỉ riêng thương tích trên cánh tay này là quá sâu, vậy nên tới giờ vẫn còn lưu lại dấu vết, cũng làm cho Chu Đường ảo não mãi không thôi.
“Á?” Người nọ ngạc nhiên. Mùa hè nóng nực, mồ hôi ẩm ướt, kỳ thật vết thương khiến gã đau đến suýt ngất lịm, chẳng qua không muốn mất mặt, nên gã mới phải cắn răng chịu đựng, ai ngờ một người nhìn yếu ớt gầy gò thế kia lại cũng đã từng trải qua đau đớn hệt như gã.
Gã không biết, năm ấy Lạc Bình bị mấy con chó săn cùng lao vào cắn, khắp người đầy thương tích, so với gã còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lạc Bình nói, “Hồi ta bị thương, đại phu đã nói với ta về thứ bệnh dại này. Nhưng ngươi không cần lo lắng quá, ta nhớ đại phu đã kê cho ta một đơn thuốc, ít nhất cũng có chút tác dụng phòng ngừa, ngươi xem, giờ ta không phải vẫn khỏe lắm sao.”
“À… ừ.”
Lạc Bình cười đến ôn hòa, người nọ bất giác đỏ mặt, ngập ngừng muốn xin đơn thuốc nhưng lại ngại mất thể diện.
Không đợi gã mở miệng, Lạc Bình đã cầm lấy giấy bút rồi viết đơn thuốc xuống, sau đó đưa cho Triệu đại phu xem, “Hẳn là nhớ không lầm, ngài xem có gì cần thay đổi không?”
Triệu đại phu nhìn nhìn, có chút kinh ngạc, “Đơn thuốc không sai, nhưng mà liều lượng quá lớn. Lạc tiên sinh, đây là đơn thuốc cho ngài dùng? Liều lượng mạnh như vậy, ngài bị cắn chắc chắn phải rất nghiêm trọng?”
Lạc Bình khẽ cười, “Không nhớ rõ nữa.”
Lại có thêm hai bệnh nhân tiến vào, một người bị kiếm thương (vết thương bởi kiếm)trong khi huấn luyện, một người bị đói đến hôn mê.
Lạc Bình hỗ trợ Triệu đại phu chăm bệnh, mới đầu Triệu đại phu còn thoái thác muốn từ chối, nhưng về sau thấy hắn băng bó và bôi thuốc rất nhanh nhẹn, hơn nữa chỉ bằng vài lời nói còn có thể trấn an mấy bệnh nhân đang nôn nóng, vì vậy ông cũng rất mừng rỡ để hắn giúp một tay.
Thế nên Lạc Bình bận rộn ở dược liêu cả ngày.
________________________________________
Chu Đường cả ngày tập luyện không yên.
Trong giờ nghỉ, y hỏi Phương Tấn, “Không phải hôm nay hắn bảo sẽ tới sao? Người đâu rồi?”
Phương Tấn nhìn một kẻ đói lả đang được khênh đi, thuận miệng đáp, “Người đã sớm tới rồi, nghe nói đang chơi ở dược liêu.”
“Đi dược liêu làm gì? Sao hắn lại không đến xem ta… huấn luyện?” Chu Đường ấm ức, vốn tưởng rằng tiểu phu tử vừa đến sẽ tới ngay sân huấn luyện để nhìn mình chứ.
“Huấn luyện mọi người là chuyện của ta, hắn tới làm gì? Tới xem hôm nay ngài múa kiếm đến tuột cả tay, làm thanh kiếm bay ra rồi cắm luôn vào đùi ta sao?” Phương Tấn cố ý chọc y.
“…” Chu Đường không có lời nào để nói.
Vì thế khi huấn luyện chấm dứt, y mang cái mặt còn chưa rửa ráy vọt thẳng đến dược liêu.
Vén rèm lên, vừa đúng lúc nhìn thấy tiểu phu tử đang đút cháo ngọt cho một người bệnh.
Người nọ nằm dựa ở đó, mặt mũi tái nhợt ốm yếu, Lạc Bình dịu dàng lau mồ hôi trên trán gã, nhẹ giọng khuyên bảo, “Lần sau không được mải luyện tập mà quên ăn cơm trưa, như vậy không gọi là khổ luyện, mà gọi là tự mình chuốc lấy cực nhọc.”
“Rồi, tôi biết rồi.” Người nọ một bên thì vâng dạ, một bên thì mắt lấp lánh chờ Lạc Bình đút cháo cho, không cần tự lao động, ăn đến sung sướng vô cùng.
Khuôn mặt Chu Đường lập tức đen sì sì.
Chẳng phải chỉ là đói cái bụng thôi sao, vì qué gì mà bát cháo cũng cầm không nổi? Tên thối tha nhà ngươi là cái thá gì mà dám để tiểu phu tử tự mình đút cho? Mà cái thái độ gì thế kia? Tiểu phu tử khuyên răn mà ngươi dám không nghe cho thủng?
Chu Đường mang theo một bụng hừng hực lửa bước qua, cướp lấy bát cháo tiểu phu tử đang cầm, dí vào hai cánh tay mềm nhũn của người nọ, người nọ bị nóng đến thiếu chút nữa nhảy chồm chồm.
“Tiểu Đường? Ngươi làm gì thế?” Lạc Bình cũng hoảng sợ.
“Để gã tự ăn!” Chu Đường nghiến răng, kéo Lạc Bình ra ngoài, “Ngươi đi theo ta!”
Mấy người còn lại trong dược liêu chỉ còn biết đần mặt, chưa từng thấy Vương gia luôn luôn phóng khoáng chững chạc lại đột nhiên giở tính trẻ con như thế. Chỉ có Triệu đại phu là cười khà khà, “Vương gia và Lạc tiên sinh thân thiết thật nha.”
________________________________________
Vào tới phòng Chu Đường, Lạc Bình bất đắc dĩ nhìn y, “Có chuyện gì không?”
Chu Đường hầm hầm tức giận, “Không phải ngươi đến xem ta sao? Sao lại chạy thẳng tới dược liêu? Cả ngày chẳng thấy ngươi đâu cả!”
Lạc Bình nói, “Ta tới xem Nam Sơn phỉ trong truyền thuyết.”
Chu Đường cứng người, lúc này mới nhớ ra chuyện mình lừa gạt tiểu phu tử, dáng vẻ bệ vệ ngay lập tức xẹp lép.
Lạc Bình thấy y ấp úng, cũng không muốn làm khó y nhiều, “Nơi này không tồi, không uổng công ta kiếm nhiều ngân lượng cho các ngươi như vậy. Ta có thể hiểu được ý đồ của các ngươi khi thành lập Nam Sơn phỉ, hôm nay ta đã tán gẫu với ‘sơn phỉ’ rồi. Ta nói này, tiễu phỉ như thế nào là do các ngươi quyết định, chỉ cần đừng làm tổn hại đến dân chúng, đừng phá hỏng uy tín của Việt Vương, thì các ngươi tính sao cũng được, còn phải gạt ta để làm gì?”
Mặc dù là phê bình, nhưng Chu Đường nghe xong, tâm tình lại vô cùng tốt, bụng nói tiểu phu tử thật sự là người thiện lương và am hiểu y nhất trên đời này, cũng là người bao dung với y nhất trên đời này luôn.
“Tiểu phu tử, thực xin lỗi.” Ngoài miệng thì thành khẩn ân hận, còn kết hợp cả với ‘trang khả liên’, bụng dạ tiểu phu tử mềm yếu lắm, nhất định là cái gì cũng không trách y đâu, Chu Đường âm thầm tính toán.
“Tiểu phu tử xem hôm trước ta luyện công bị thương nè.” Chu Đường giơ ngón tay trước mặt hắn.
“…” Lạc Bình trầm ngâm một lát, “Tiểu Đường, đây là ngươi mới tự cắn mà, dấu răng vẫn còn đó.”
“Mặc kệ, cứ biết đang chảy máu là được, đau quá ư ư.” Mặt dày ‘sái vô lại’.
Lạc Bình nhướn mày, lắc đầu, lấy chậu nước để y rửa qua, sau đó băng bó cho y rồi buộc lại thành một cái nơ con bướm thật lớn, “Bây giờ còn đau không?”
“Không đau…” Chu Đường có chút không cam lòng, nếu tiểu phu tử mút mút cho y một chút thì càng đỡ đau, nhưng mà y không dám được voi đòi tiên.
Ầm ĩ nửa ngày, hai người bỏ lỡ mất giờ cơm chiều.
Nam Sơn trại có thiết luật (kỷ luật thép), không được tùy tiện ăn uống ngoài thời gian quy định, lương thực đều là tự bỏ tiền ra mua, ai cũng không được phá lệ.
Vì thế Chu Đường đói bụng gần chết, chén sạch bách lương khô Lạc Bình chưa ăn hết trên đường.
Lạc Bình nhìn y ăn, cảm khái nói, “Ăn được nhiều như vậy, tại sao vẫn gầy thế.”
Chu Đường nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, trong lòng ấm áp, liền tiếp tục nhõng nhẽo, bỏ lại chén nước và lương khô, trèo lên nằm úp sấp trên giường Lạc Bình, “Tiểu phu tử, người ta có bao nhiêu là nốt muỗi cắn, ngươi gãi gãi cho ta đi, gãi gãi thì sẽ không ngứa nữa.” Nói xong, y tự lột quần áo, khoe lưng ra cho Lạc Bình nhìn, “Tự ta với không tới.”
Lạc Bình định không để ý đến y, nhưng vừa thấy tấm lưng thê thảm nọ thì không thể làm ngơ được, “Sao lại nghiêm trọng thế này?”
Toàn bộ phía sau lưng y đều sưng tấy, phải là bao nhiêu con muỗi tập trung đốt một mình y vậy?
Thật sự hết cách, Lạc Bình đành tiếp tục lấy nước, dùng khăn ẩm lau sau lưng cho y, đôi tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn, vô cùng cẩn thận, lại không biết Chu Đường đang phải nghiến răng cắn chặt lấy nệm, đầu tóc đầm đìa mồ hôi.
Chu Đường chợt phát hiện, mình đúng là thất sách.
Vốn định tính kế để tiểu phu tử phải chạm vào mình, hưởng thụ một chút sung sướng được tiểu phu tử chăm sóc, ai biết lần này lại chọc đúng khối thuốc nổ.
Đầu ngón tay tiểu phu tử thỉnh thoảng sẽ đụng vào da y, mềm mại, man mát, tạo nên từng đợt ngứa ngáy khó hình dung, không phải loại ngứa ngáy như khi bị muỗi đốt, mà là thứ cảm giác xông lên đến tận não, khiến cho cả người lẫn đầu y đều nóng hầm hập, vặn vẹo khó chịu vô cùng.
Thân thể nóng lên, Chu Đường liều mạng chịu đựng, cuối cùng vẫn phải bật ra một tiếng rên rỉ.
Rõ ràng là âm thanh rất nhỏ, còn được chăn nệm chặn ngang, nhưng đôi tay Lạc Bình vẫn khựng lại giữa chừng.
Chu Đường lập tức nín thở, sợ rằng tiểu phu tử phát hiện ra mình có điều không thích hợp.
Cũng may Lạc Bình chỉ sửng sốt một lát, sau đó lại bắt đầu bôi thuốc cho y. Nhưng lần này hắn không còn cẩn thận như vậy nữa, chỉ vẽ loạn lung tung một chút, đầu ngón tay tựa hồ còn run rẩy rất khẽ.
“Ta đi đổi nước rửa mặt, Tiểu Đường, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, ta biết rồi.” Chu Đường không nhõng nhẽo nữa.
________________________________________
Tiễn Lạc Bình rời đi, Chu Đường cũng không khoác thêm áo, vừa bỏ ra ngoài đã đụng phải Phương Tấn. Phương Tấn thấy y mặt mũi đỏ bừng, bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi, ngây ra một chút mới kịp phản ứng, “Ngài không phải đang tự mình tìm khổ sao?”
Chu Đường trừng mắt một cái, “Ta vui, không khiến ngươi quan tâm!”
Phương Tấn phe phẩy quạt, tránh đường ra cho y, vốn đang định tìm Lạc Bình thương lượng chút chuyện, chẳng biết tại sao, nhìn tình cảnh này thì mất hết cả hứng.
Mới xoay người đi chưa được bao xa, Phương Tấn lại gặp Lạc Bình vừa múc nước trở về.
Lạc Bình hình như mới rửa mặt, vài giọt nước vẫn còn đọng trên tóc, trong suốt lóng lánh dưới ánh trăng, từ từ trượt xuống gò má hắn, trông xa tựa như hắn đang rơi lệ.
Đương nhiên không phải lệ, bởi vì giờ phút này Lạc Bình đang mỉm cười nhìn y, ý cười thấp thoáng nơi khóe mắt, mơ hồ còn có cả một làn hơi nước mỏng manh, “Phương trại chủ? Có chuyện gì không?”
Phương Tấn ngẩn ra.
Người nọ đứng đó, xiêm y giản đơn khe khẽ lay động, đầu nhẹ nghiêng nghiêng, chiếc cổ mảnh khảnh sáng lên sắc trắng ngần.
Phương Tấn đột nhiên cảm thấy người này đẹp vô cùng, không phải cái đẹp thanh nhã của ngày thường, cũng không phải cái đẹp tuấn mỹ *** tục, mà là một thứ sắc đẹp không thể nói rõ thành lời.
Y vốn đang định nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình cứ đứng á khẩu, một từ cũng không thể thốt ra.
Y chưa từng nghĩ mình cũng có ngày trở thành một kẻ miệng mồm ngờ nghệch, không khỏi xấu hổ, cuối cùng đành phải chật vật rời đi.
________________________________________
Một đêm này, ba người đều không thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Phương Tấn ảo não vì chính mình thất thố.
Chu Đường giày vò mười con muỗi trong màn cho hả giận.
Còn Lạc Bình thì nằm úp sấp, vùi đầu vào nệm giường của Chu Đường, lặng lẽ hô hấp.