Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 4




Lắc đầu, một lần nữa thả tâm tư đến huấn luyện Quidditch. Không sai, chính như lúc ấy Harry ở trong mơ nhìn thất, trong lần huấn luyện Quidditch trước, chổi của James bỗng nhiên xuất hiện vấn đề, từ trên cao ngã xuống đi vào bệnh thất, kết quả một khi tỉnh lại, thân thể đổi chủ.

Giờ phút này, James, cũng có thể nói là Harry, không thể không tự hỏi, nếu như mình đến nơi này chiếm cứ thân thể của cha, như vậy cha đi đâu? Về thân thể của mình sao? Hay là…

James càng nghĩ càng đau đầu, đã không nghĩ được thì dứt khoát ném những vấn đề này ra sau đầu, anh không am hiểu tự hỏi vấn đề quá phức tạp, từ quá khứ đến bây giờ vẫn vậy.

“James, cậu đã ở trong phòng thay quần áo quá lâu, cậu đang tẩy lông sao?” Bên ngoài Sirius không kiên nhẫn thúc giục.

CCuối cùng James nhìn thân thể mới trong gương, hít một hơi thật sâu. Anh không biết James chân chính đi nơi nào, có trở về không, nhưng mặc kệ lúc nào James trở về hay sẽ không trở về, cũng không thể thay đổi sự thật hiện tại, đó chính là anh thay cha của mình, về tới thời còn là học sinh ở Hogwarts! Giờ phút này, là năm 1976…

Mọi thứ, cần bắt đầu một lần nữa…

Lò sưởi trong phòng nghỉ Griffindor cháy to, đuổi đi cái lạnh vào mùa đông. Bà béo trên bức họa ra vẻ nghiêm túc, bình tĩnh ngồi ở đó.

“Hôm nay cậu quá tuyệt vời.” Sirius dùng sức nắm bả vai James, quả thực rất hoàn mỹ a! So với trước khi phải ở trên giường trong bệnh thất, kỹ thuật tiến bộ một mảng lớn, tính cái gì? James ở trong mơ gặp được người giỏi dạy sao?

“Đừng khen khoa trương như vậy, mình sẽ ngại Sirius.” James cười cười, kỹ thuật bay của anh cũng không phải tài nghệ của một học sinh lớp năm bình thường.

“Cậu ngại a, đừng đùa mình.” Sirius lắc đầu.

“Da mặt James Potter còn dầy hơn tường Hogwarts, đây là sự thật toàn bộ thế giới đều công nhận a.”

“Sirius, nếu như cậu còn nói vậy, mình thật sự không ngại làm cái mông của ngươi xuất hiện một cái đuôi heo.”

Đi vào phòng nghỉ Griffindor, sô pha và thảm quen thuộc đập vào mắt, rất nhiều học sinh tụ tập ở đó nói chuyện đánh cờ, vừa thấy James trở về thì bắt đầu ầm ĩ. Những khuôn mặt hoặc quen thuộc, hoặc lạ lẫm, từng bước từng bước hiện trước mắt James, bọn họ hiện tại đều chỉ là một học sinh, trên khuôn mặt tinh thần phấn chấn mang theo ước mơ và vui sướng, hoàn toàn không biết tương lai tàn khốc.

“Xem! Đây không phải anh hùng của chúng ta ư! Ngày hôm nay huấn luyện như thế nào? Hi vọng cậu không có chứng sợ hãi độ cao.” Remus ngồi ở trên ghế nói.

“Cũng không tệ lắm, nghe nói là tốt hơn trước kia.” Harry đi qua vỗ bả vai Remus rồi ngồi xuống, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, cảm giác thật kỳ diệu…

“Lại bắt đầu khoác lác rồi.” Sirius cảm thán một tiếng.

“James trở về một lần nữa, nhất định khiến đám Slytherin nhát gan kia sợ cháng váng, quỷ kế của bọn nó cũng không có tác dụng!” Remus căm giận nói, ở trên sân bóng không thắng được James thì dùng chiêu số hạ lưu.

“Có lẽ… chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi.” James không muốn miệt mài theo đuổi nguyên nhân chuyện không may, cho dù là Slytherin làm cũng không sao, hiện tại anh không có hứng thú với đấu tranh giữa những đứa trẻ kia, có quá nhiều chuyện quan trọng hơn chờ anh đi hoàn thành.

“James, yên tâm đi, chúng mình đã báo thù cho cậu.” Bỗng nhiên Sirius nói một câu như vậy.

Nghe vậy James ngây ra một lúc, nói đến đây, biểu tình của ba người tổ đạo tặc rất quỷ dị, tươi cười rất là thỏa mãn.

“Báo thù là ý gì?” James khó hiểu hỏi.

“Cậu đã quên sao? Cái ngày huấn luyện cậu biến nó thành đầu heo, nhất định là nó ghi hận trong lòng cho nên trả thù có chủ tâm, động tay chân lên cái chổi.” Sirius hạ thấp giọng hào hứng nói.

“Đợi một chút, các cậu đang nói ai a?” James nghe đầu đầy sương mù.

“Còn có thể là ai, đương nhiên là Snape Snivellus a!” Sirius nói.

Nghe vậy, James thất thần rồi, phản ứng không kịp…

“Sirius, các cậu làm cái gì?” Sắc mặt James có chút khó coi, bản năng cảm thấy mình sẽ không thích đề tài này, nhưng vẫn muốn hỏi rõ.

“Ha ha, cậu nhất định sẽ thích.” Nói đến đây, Sirius hưng phấn.

“Khi cậu nằm viện, chúng mình vụng trộm ẩn hình con sên thả vào vạc nó, kết quả…” Sirius mở hai tay tả một cái mây hình nấm.

“Phanh! Ha ha!” Sirius cười vui vẻ, tất cả mọi người cười vui vẻ.

“Cậu thật nên nhìn mặt của nó khi đó a.”

James không phản bác được, tất cả mọi người thật vui khi nhìn Snape như vậy. James cảm thấy khó thở, anh biết rõ không phải lỗi của mình, tuy nhiên không hiểu sao lại thấy ảo não, ngay khi anh muốn mở miệng nói gì đó thì một cô gái tóc đỏ bỗng nhiên xâm nhập vào mắt, nổi giận đùng đùng đẩy James.

“Mấy người thật quá đáng, quả thực làm cho người khác buồn nôn! Tôi đã nghĩ làm sao vạc Severus lại đột nhiên nổ, vạc của cậu ấy không bao giờ nổ, thì ra là mấy người giở trò!”

Ngẩng đầu, mắt James nhìn thấy một đôi mắt xanh lá xinh đẹp, anh đã từng nhìn thấy vô số lần khi soi gương, đôi mắt kia ở trên mặt anh. Nhưng bây giờ, đôi mắt đó đã không thuộc về anh, hơn nữa chủ nhân của nó giờ phút này đối diện lộ ra hèn mọn.

“Lily, cậu quá khẩn trương, chúng tôi không dùng nghệ thuật hắc ám, chẳng qua là một trò đùa nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục mà thôi.” Sirius không để ý nhún vai.

“Một trò đùa nho nhỏ?” Lily bật cười, chẳng qua là bị tức đến bật cười! Cô không cách nào hiểu được cấu tạo đại não của những người này, nếu như cái này cũng có thể được nói là trò đùa nho nhỏ, như vậy lần trước ý đồ của Avery và Mulciber với Mary có phải cũng được nói là trò đùa nho nhỏ không! Tuy bọn họ không sử dụng nghệ thuật hắc ám, nhưng hậu quả ác liệt lại cái gì khác nghệ thuật hắc ám đâu!

“Thật không thể tin được mấy người cũng là Griffindor! Mấy người có hiểu trò đùa nhỏ trong miệng các người thiếu chút nữa làm mù mắt Severus không, mấy người biết rất rõ thói quen của cậu ấy là mặt sát gần vạc!” Lily cảm thấy đám người kia không thể nói lý, tại sao cô phải ở cùng một học viện với một đám người như vậy!

“Mắt của nó bây giờ không phải vẫn tốt đấy sao, Lily cậu thích chuyện bé xé ra to…” Sirius không cho là đúng, với cậu đó chỉ là một trò đùa dai mà thôi.

“Cậu ta không sao chứ?” Vào lúc này, James vẫn giữ yên lặng bỗng nhiên chen ngang, giọng điệu ân cần hoàn toàn không giống giả vờ, cũng không phải châm chọc.

“Thực xin lỗi, tôi không biết chuyện đã xảy ra…” James bực bội vò tóc.

Lily nheo đôi mắt sáng ngời, lập tức cô có cảm giác nhân vật đảo ngược, James nói vậy, thật giống như người tổn thương Severus không phải cậu ta, ngày hôm nay James rất kỳ quái…

“Biết rõ thì làm sao? Cậu sẽ để ý sống chết của cậu ấy sao?” Lily dứt khoát nói, hai mắt nhìn James có ngọn lửa giận đang thiêu đốt.

“James Potter, cậu chỉ là một người tự đại tự cho là đúng! Tôi không muốn nói nhảm với mấy người nữa.”

Cô gái lạnh lùng bước đi, James sững sờ nhìn bóng lưng cô đi, Sirius thấy thế đi tới vỗ vỗ bả vai James.

“James, chân trời nơi nào không cỏ thơm, cậu hết lần này tới lần khác đơn phương yêu mến một cành hoa thân mật với Snivellus, cần gì chứ?” Sirius cho rằng James tổn thương vì thái độ của Lily nên vội vàng tới dỗ dành. Chính xacsm nếu như là nguyên lai James thì cậu nhất định sẽ rất thương tâm, nhưng Sirius cũng không biết bạn tốt của mình đã bị đổi bên trong rồi, James hiện tại, tuyệt đối không để ý thái độ của Lily…

“Sirius, về sau, đừng gọi Snape là Snivellus.” James nghiêm túc nói, đã đến lúc này, rất nhiều chuyện đã rõ ràng. James hô hấp có chút trầm trọng, từng ấy năm những chuyện cha và bạn làm cậu cho là mình biết quá nhiều, nhưng kỳ thật chỉ là phượng mao lân giác mà thôi (quý hiếm như sừng Lân, lông Phượng, ý tg là chuyện Harry biết chỉ rất ít, có thể so với sừng Lân, lông Phượng quý hiếm). Chuyện sắp xảy ra ở tháng 9, trước kia cậu cũng không hiểu, trong lòng anh ôm tưởng tượng, có lẽ Sirius chỉ là tuổi còn rất trẻ mà không lo lắng đến hậu quả của trò đùa dai, Sirius cũng không có ý hại chết Snape. Có lẽ cha mình đi cứu Snape là bởi vì cha là Griffindor chính nghĩa mà không phải chỉ vì sợ hãi bị đuổi học… Nhưng là bây giờ… Harry đã hiểu được toàn bộ.

“Cậu nói cái gì?” Sirius hoài nghi thính lực xảy ra vấn đề, James nói đừng gọi Snape là Snivellus nữa?

“Chẳng lẽ cậu có tên gì mới sao?” Remus trêu ghẹo nói.

“Không! Không có tên nào nữa! Cậu ta là Severus Snape, chỉ là Severus Snape.” James ngẩng đầu lên, thanh âm rõ ràng mà kiên định.

“Người ấy là một người dũng cảm vĩ đại.”

Mọi người nghe vậy đều choáng váng, nhìn James không biết nên phản ứng làm sao, biểu lộ cơ bản hiện ra chữ囧 (bó tay, không hiểu…). Cái người đầu bóng lưỡng mũi to âm u quỷ là.. người dũng cảm vĩ đại… ?