Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 10




Trận quyết đấu này đến cuối cùng là James thắng, chuyện này đã tạo thành một tình huống rất phức tạp, chính là Lestrange hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không chỉ là cậu ta, hiện tại tất cả Slytherin đều tự động bài trừ Snape ở ngoài Slytherin, tuy trước đây bọn họ cũng làm như thế.

Nhưng kỳ thật kết quả quyết đấu cũng không quan trọng, quan trọng là … Bởi vì trận quyết đấu này, Snape đỏ lên (nổi tiếng). Đúng vậy, học sinh cũng không biết còn có một nhân vật như thế tồn tại, nhưng qua trận quyết đấu mang tính ác liệt, tên Severus Snape như gió xuân truyền khắp trường. Có người nói cậu là yêu nghiệt ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh (một nụ cười mị hoặc), cũng bởi vậy sinh ra rất nhiều tác phẩm truyền kỳ. Nhưng là nghe danh không bằng gặp mặt, sự thật thường thường là tàn khốc, Snape là một nam sinh đầu bóng dầu mũi to, còn có một hàm răng cao thấp không đều nhau vàng khè.

Ôm sách vở, nhìn người đáng thương đầu đầy mồ hôi đang lau chùi đằng trước, Snape tươi cười đắc ý đi qua, ở trên mặt đất sáng bóng lóe sáng để lại dấu chân to đen sẫm.

Bây giờ là cuối tuần, James lao động nghĩa vụ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, tay cầm khăn lau, ta lau ta lau ta lau lau lau. Bỗng nhiên, một đôi giầy vô cùng bẩn xuất hiện ở trước mặt, nhìn theo chân đối phương, là những dấu chân! James lập tức bốc lửa, thành quả lao động của cậu a!

“Ai a! Có đạo đức không a! Cậu…” James đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, sinh sôi nuốt chửi bậy sắp nói ra khỏi miệng vào, ngồi chồm hổm trên đất ngẩng cổ chớp mắt mấy cái.

“Severus…”

“Potter.” Snape cười lạnh.

“Gần nhất có khỏe không?” Snape châm chọc hỏi, từ trên cao nhìn xuống Potter chật vật, tâm tình của cậu bay cao a.

“Ừm, không tệ…” James ngơ ngác gật đầu, cương quyết không nghe hiểu đó là châm chọc. Giáo sư hỏi cậu gần nhất có khỏe không… Giáo sư quan tâm cậu a…

Thấy đối phương ngốc vậy, Snape thấy rất là thỏa mãn, Potter bị giày vò đến mức chỉ số thông minh cũng thấp dần sao?

“Cha mẹ của ngươi không gửi thư sấm sao?” Snape nhớ rõ cha mẹ Lestrange gửi một tá a, ngẫm lại khuôn mặt Lestrange lúc ấy Snape thấy đã ghiền a.

“Cha mẹ tôi đã qua đời.” James nói, bọn họ không có khả năng leo ra khỏi phần mộ chỉ vì gửi một bức thư sấm, ông bà của cậu cũng không sống lâu a.

Snape ngây ra một lúc, cậu cũng không biết chuyện cha mẹ Potter, không còn chút hả hê nào, tử vong luôn tàn khốc và đáng buồn, dù phát sinh ở trên người ai.

“Cậu không cần nói xin lỗi, tôi không có ý trách.” James thấy sắc mặt Snape như vậy thì vội vã khoát tay.

“Ta không có ý định nói xin lỗi.” Snape khinh thường khẽ nói, da mặt người này có thể dày thêm sao?

“A.” James nghe vậy lập tức gãi gãi đầu.

“Cậu, gần đây có sao không?” James thăm dò.

“Lestrange không còn bắt nạt cậu chứ?”

Snape cũng không trả lời, chỉ là xụ mặt nhìn người ngồi chồm hổm dưới đất. Sạch sẽ không còn, kiêu ngạo cũng không còn, thậm chí cả tính tình cũng mất. Mang theo cẩn thận từng li từng tí làm Snape khó chịu, Potter nên tiếp tục dùng lỗ mũi xem người mới đúng.

“Nhờ hồng phúc của ngươi, ta hiện tại bị toàn bộ Slytherin bài xích, ngươi vui a.” Tất cả mọi người cho rằng cậu là phản đồ Slytherin, thậm chí cho là cậu đầu phục Potter có ý định chuyển đến Griffindor!

“Đừng… thân cận những người kia quá.” James nói.

“Vậy không có chỗ tốt gì.” Trên thực tế, James ước gì tất cả Slytherin đều bài xích Snape, như vậy khả năng Snape tiến vào đoàn tử thần thực tử dự bị sẽ thấp.

“Cảm tạ ngươi xen vào việc của người khác.” Snape lạnh lùng nói một tiếng, lẹp xẹp bước đu lưu lại những vết giầy đen nặng nề.

James nhìn bóng lưng Snape bất đắc dĩ thở dài, cậu nên làm thế nào mới có thể ngăn cản Snape gia nhập tử thần thực tử? Chỉ là để Slytherin bài xích Snape là xa xa không đủ, năng lực của Snape một khi bị những quý tộc phát hiện, bị Voldemort phát hiện…

Trên thực tế Harry còn biết một chuyện rất bất thường, thậm chí cả Albus cũng không biết, là cậu nhìn qua trong hồi ức của giáo sư. Năm 1981, ma lực Voldemort không ổn định, là do ở phân liệt linh hồn tạo thành ma lực bạo động. Đương nhiên, loại chuyện này hắn chỉ có thể để rất ít người biết rõ, Snape là một trong số đó. Cũng không phải vì Voldemort tín nhiệm Snape, mà vì hắn chỉ có thể dựa vào Snape làm độc dược ổn định ma lực theo yêu cầu của hắn.

Voldemort khát vọng suốt đời, ở trên đường Trường Sinh hắn đi xa hơn bất cứ ai, phương pháp Trường Sinh không chỉ có phân liệt trường sinh linh giá. Hơn nữa phân liệt linh hồn nhất định phải mạo hiểm ma lực bạo động, vì thế một lần Voldemort rất đau đầu, vì vậy lại nghĩ tới độc dược trường sinh bất lão. Đúng vậy, Everlasting Elixir, lợi dụng hòn đá pháp thuật có thể thành công làm ra loại độc dược đó. Khi Voldemort ký sinh trên người Quirrell, điều thứ nhất nghĩ đến là lợi dụng hòn đá pháp thuật để sống lại, trên thực tế, Voldemort nhòm ngó hòn đá pháp thuật không phải là ngày một ngày rồi hai, rất sớm trước đó hắn vẫn tìm kiếm, hơn nữa gần như thành công rồi.

Có rất ít người có thể làm độc dược trường sinh bất lão, Nick Flamel là một trong số đó, Voldemort biết rõ mình không có khả năng tìm được lão già đó đến giúp mình nên hắn chọn trúng Snape. Hắn không cần Snape đi làm hòn đá pháp thuật, hắn chỉ cần giao hòn đá pháp thuật cho Snape, sau đó ra lệnh cho Snape làm độc dược là được rồi, Snape… Có năng lực.

Cái này là chỗ hiện tại James lo lắng nhất, quá ưu tú không phải là chuyện tốt, súng bắn chim đầu đàn. Thiên phú của Snape quá mức xuất sắc, trước kia cậu chỉ nhận được một quyển sách giáo khoa của Snape khi giáo sư còn là học sinh mà ngay trong thời gian ngắn đã nhanh chóng đích trở thành chuyên gia độc dược. Về sau cậu còn dùng câu thần chú giáo sư phát minh đối phó giáo sư, thậm chí kêu gào nhục mạ giáo sư là người nhu nhược! Nghĩ tới đây, James bực bội cào tóc.

“Potter, cả buổi chiều trò đều ngồi xổm ở chỗ này nhìn khăn lau ngẩn người sao?” Giáo sư McGonagall từ đằng xa đi tới, kiểm tra thành quả lao động của Potter, ai biết khi đến thì thấy dấu chân đen to trên hành lang, sắc mặt McGonagall cũng bắt đầu đen lại.

“Xin lỗi giáo sư, em lập tức xử lý.” James đã tỉnh lại, thấy ánh mắt giáo sư McGonagall giấu ở sau mắt kính thì vội vã cười làm lành mang cái thùng chạy tới bắt đầu làm việc. Ha ha, đây chính là dấu chân giáo sư lưu lại a, quả nhiên, dấu chân giáo sư có khí thế hơn người bình thường, nhìn cái dấu chân to này, trách không được về sau lớn như vậy!

Snape ôm sách vở về ký túc xá, thấy giấy viết thư đã sớm chuẩn bị tốt trên bàn, Snape lại nhíu mày, ngồi xuống nhiều lần tự đánh giá rất lâu, rốt cục vẫn phải cầm bút, ngòi bút mượt mà trôi chảy lướt trên trang giấy, lưu lại chữ viết tinh tế xinh đẹp…

Thời tiết không tồi, qua cực cửa sổ sát đất lớn có thể thấy mặt cỏ mênh mông, được tu bổ chỉnh tề, theo địa thế cao thấp phập phồng. Tháng 6 là mùa vạn vật nở rộ, hoa cam tinh khiết ở England sương mù, được sương mù che chắn như ẩn như hiện, giống như cách xa vạn dặm cũng có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào, đóa hoa nhìn như thuần khiết là thứ chủ yếu phối chế tình dược, nhưng đó cũng không phải lý do Lucius trồng chúng trong trong trang viên của mình, anh chỉ thích hoa màu bạch kim mà thôi, tình dược, anh chưa bao giờ cần thứ đó, không phải sao.

“Chuyện lần trước chúng ta bàn, Lucius, rốt cuộc cháu nghĩ như thế nào?” Orion nhấp một ngụm trà.

“Chuyện gì?” Lucius nghe vậy, ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay lại nhìn người ngồi đối diện mình.

“Narcissa, lần trước ta nói rồi, kết hôn.” Orion nói xong, lần trước ông đã đề cập rồi, 22 tuổi, đối với phù thủy, thực tế đối với quý tộc, tuổi này kết hôn rất phù hợp.

Lucius suy tư, làm người nhất định phải thấy xa, tình trạng gia tộc Black trước mắt mặc dù không tệ nhưng tương lai lại rất khó nói, dường như chỉ có dốc sức liều mạng gả con gái ra ngoài cho những quý tộc mới có thể bảo toàn địa vị. Một con lớn Griffindor, một đứa con trai bình thường, về sau muốn ở trước mặt Lord bảo trì trọng dụng sẽ càng ngày càng khó, anh cần lo lo lắng lắng.

“Orion, cháu rất thích Narcissa, nhưng trước mắt kết hôn với cháu còn xa không thể chạm.” Lucius cười ưu nhã, tóc dài bạch kim tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Orion nghe vậy mày nhíu lại một chút, ông thừa nhận cho dù mình lớn hơn Malfoy không chỉ 20 tuổi, nhưng ông vẫn không hiểu nổi Malfoy nghĩ gì. Narcissa hẹn hò với cậu ta có một thời gian ngắn rồi, kết hôn, không phải tự nhiên sao!

Giờ phút này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, sau đó quản gia đẩy cửa vào.

“Thật có lỗi, quấy rầy. Chủ nhân, có thư ngài.” Quản gia cung kính nói.

“Lấy tới .”

Quản gia đưa thư tới, đập vào mắt Lucius là kiểu chữ ưu mỹ cao gầy trên phong thư, tinh tế viết Lucius Malfoy. Quản gia nhìn Orion, lập tức cúi người nói bên tai Lucius, không biết nói gì đó nhưng Lucius gật đầu nhẹ, quản gia lui ra.

“Rất quan trọng sao?” Orion nhìn Lucius hỏi, ông rất khó nhìn ra cái gì từ sắc mặt Lucius, đối phương vĩnh viễn đều gợn sóng không sợ hãi.

“Không.” Lucius nhìn thư lắc đầu.

“Một người râu ria và một chuyện râu ria.” Lucius cười cười rồi lập tức đứng dậy.

“Tha thứ cháu, Orion, cháu xin lỗi không tiếp được. Cháu đã cho chuẩn bị một bàn ăn phong phú, hãy lưu lại cùng ăn tối.” Lucius tiến thối thoả đáng làm Orion cũng không nói được gì chỉ phải gật gật đầu.

Lucius đi ra đại sảnh tiếp khách, đi qua một hành lang thật dài sau đó đi vào một cái phòng trên tầng cao nhất, đóng cửa lại, Lucius ngồi ở trên một cái ghế hoa lệ, đối diện là một lò sưởi, lửa đang cháy to.

“Nói đi.” Lucius nói một tiếng, trong lò sưởi xuất hiện một cái mặt, nhìn thấy Lucius thì cung kính gọi chủ nhân.

“Chúng tôi đã đi tìm người phụ nữ kia nhưng bà ta cũng không chịu giúp chúng ta.”

“Không chịu?” Lucius cười rồi.

“Cái gì gọi là không chịu?” Lucius hiển nhiên thấy hứng thú với từ này, cái từ này ở trong mắt Lucius là không tồn tại.

“Bà ta nói mình đã không phải là người gia tộc kia, thậm chí… Đã không phải là người thế giới pháp thuật.”

“Rất có cá tính nha.” Lucius vuốt vuốt gậy đầu rắn.

“Ngươi không có dùng câu thần chú nhỏ gì đó tăng tiến cảm tình sao?” Lucius hỏi.

“Tôi thử qua rồi… Chính là… Năng lực của bà ta rất mạnh, tôi…” Người nọ quẫn bách.

Lucius nhăn mày, phế vật! Nhưng không sao, dù sao hiện tại anh đã tìm được rồi.

“Trở về .” Lucius lạnh lùng mệnh lệnh.

“Không cần tiếp tục ở bên ngoài làm ta mất thể diện.”

Người trong lửa kinh sợ vâng dạ rồi biến mất.

Lucius xem thư trong tay, khóe miệng cong lên, lập tức đi đến bàn rút ra một tờ giấy cầm bút viết.