Đường Ngựa Vằn

Chương 61: Le lói




Tùy Hân tướng người nhỏ nhắn, ngày thường khi đi giày cao gót, cô có thể đạt đến chiều cao trung bình của phái nữ, nhìn sơ sẽ không cảm thấy lạ. Giờ đây chân đang bị thương, đương nhiên không thể mang giày gót cao, Cận Ngữ Ca phải khom người xuống mới đỡ được cô. Đại tiểu thư ngày thường đi ra có xe vào nhà có ghế, không có dịp rèn luyện thể lực, vậy nên chặng đường này khó khăn vô cùng.

Nhờ sự giúp đỡ của người phục vụ, cuối cùng Tùy Hân cũng được yên vị tại chỗ. Cận Ngữ Ca thẳng người lên giải tỏa cho sống lưng ê ẩm, ánh mắt không cam tâm vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài, kết quả không thấy người muốn thấy, trái lại bắt gặp vài bóng người lén la lén lút. Biết rõ đó là những kẻ nấp bên ngoài Cận Thị để moi tin lá cải, Cận Ngữ Ca chỉ lườm một cái rồi cũng chẳng thèm bận tâm, Tùy Hân chỉ định đến đây cũng chỉ là muốn như vậy thôi, với tần suất xuất hiện trên mặt báo hiện nay, có thể nói những người trong ngành không còn ai không biết đến cô nữa, nghe nói cô đã là chủ quản của chuyên mục nào đó trong tòa soạn “Đoạt Kim”. 

Ngữ Ca không có tâm tư quan tâm những thứ này, cô đồng ý ra đây với Tùy Hân chỉ để hỏi rõ chuyện xảy ra trong đêm đó, những việc khác không nằm trong phạm vi xem xét của cô. Tùy Hân chọn món ăn và món uống, còn cô thì gọi cho mình một tách cà phê.

Ký giả Tùy dường như rất có hứng chí, nét mặt khi ăn vô cùng hưởng thụ. Cận Ngữ Ca kiên nhẫn chờ đợi, cô đã nói rõ mục đích của mình rồi, không cần thiết phải lặp lại lần nữa. Tùy Hân cũng nhận thấy Ngữ Ca không mấy vui vẻ khi đi với mình, ăn được vài miếng thì cô ngước mặt lên.

“Thật ra hôm ấy, mình cũng không thấy rõ toàn bộ sự việc.”

“Vậy thì chỉ cần nói những gì cô thấy.”

“Hôm ấy mình đã lẻn vào trong từ khu nhà phụ, khi leo vào cánh cửa sổ ở lầu 2 thì Kiểu cảnh quan đã lên lầu 3 và đang đàm phán với Khương Quỳ.”

Cận Ngữ Ca lắng nghe những gì Tùy Hân nói, không xen vào lời nào.

“Mình không dám lên đó, chỉ đứng nghe từ bên dưới. Có lẽ vì muốn cứu ông già nhà bạn, mình nghe Kiều cảnh quan nói với Khương Quỳ: Nếu như anh giết chết tôi….” Tùy Hân chợt dừng lại, ngước lên nhìn Cận Ngữ Ca với ánh mắt đầy hàm ý rồi mới tiếp tục: “Sẽ khiến cho Cận Ngữ Ca đau khổ suốt đời.”

Ngữ Ca vốn dĩ rất điềm tĩnh, vừa nghe đến đây thì hai mắt bất chợt mở to, cô nhìn Tùy Hân như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, câu hỏi chưa qua chọn lọc thì đã vụt ra:

“Sao cơ?!”

“Kiều cảnh quan nói….”

“Được rồi cô không cần nói nữa,” Cận Ngữ Ca như bừng tỉnh lại, lập tức ngắt lời của đối phương, sắc mặt trở nên khó coi, hơi thở gấp rút, ánh nhìn hỗn loạn, bờ môi run cầm cập, đây là một sự thất thái hiếm xuất hiện ở cô.

Cô biết, Kiều Hiểu Kiều nhất định là vì muốn bảo vệ Cận Ân Thái. Nhưng bất kể nguyên nhân là gì, lời nói này xuất phát từ miệng của Kiều Hiểu Kiều nói sao cũng mang một sức sát thương quá lớn đối với cô. Cô phí tận tâm tư bảo vệ Hiểu Kiều bảo vệ cho tình cảm này, đến cuối cùng chỉ đổi lấy một câu đau khổ cả đời nhẹ tênh của đối phương.

Miễn cưỡng nở ra một nụ cười, Cận Ngữ Ca không dám tin giọng của mình đang run lên,

“Ừm, cậu ấy… chính là vậy đấy, cô sẽ không tưởng tượng ra được đâu…. Đến một lúc nào đó cậu ấy lại thích giở chứng, khi mới bắt đầu, tôi cũng suýt bị cậu ấy làm cho tức điên….”

Lời nói này, vừa như giải thích với Tùy Hân, lại vừa như lời oán trách yêu của một người phụ nữ hạnh phúc, song trạng thái của Cận Ngữ Ca lúc này, không có hình bóng của hạnh phúc.

Trái lại, Tùy Hân rất bình tĩnh, cô nhìn Cận Ngữ Ca một lúc rồi bất chợt nói bằng giọng điệu khinh khi:

“Cô cảnh sát đó có gì tốt?”

Ngữ Ca nhìn sang chỗ khác, cô cầm tách cà phê lên hớp một ngụm, điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau đó lại nở một nụ cười, nụ cười lần này hiển nhiên là đã mạnh mẽ hơn lúc nãy.

“Cái tốt có thể miêu tả bằng lời chỉ là những thứ bề ngoài. Bất kể cậu ấy tốt hay không, tôi cũng không có lựa chọn nào khác.”

“Ngữ Ca, mình cảm thấy….”

“Được rồi, hôm nay dừng ở đây.” Cận Ngữ Ca một lần nữa ngắt lời đối phương, “Có việc gì lần sau chúng ta sẽ nói. Thật ngại quá, tôi xin phép đi trước, tôi sẽ gọi tài xế đến đưa cô về.”

Nói một hơi hết những lời này, Ngữ Ca như muốn trốn chạy vậy, cầm túi xách lên là đi ngay.

Tùy Hân cứ mãi theo dõi bóng hình của Cận Ngữ Ca, mãi đến khi thấy cô băng qua đường đi vào tòa nhà Cận Thị, cô mới nở một nụ cười bất cần, khẽ lắc đầu, tiếp tục thưởng thức mỹ vị của mình.

Cận Ngữ Ca vừa quay về phòng làm việc đã đóng sầm cửa lại, vứt giỏ xách qua một bên, hai tay chóng trên mặt bàn, cắn răng hít sâu, cô nỗ lực bình phục tâm trạng nhưng vẫn không dập tắt được cơn giận và nỗi phẫn hận trong lòng. Nhìn lên mặt bàn chỉnh tề, khí huyết bỗng từ đâu xông lên đầu, cô hất tay quét hết mọi thứ trên bàn xuống đất, hồ sơ, dụng cụ, và cả màn hình vi tính tức thì rơi rớt bừa bộn.

Cô thư ký nghe thấy động tĩnh lớn, dẫu cho có phần sợ hãi, nhưng cô càng sợ Cận Ngữ Ca sẽ xảy ra chuyện gì hơn, bèn cắm đầu đẩy cửa vào trong. Không chờ cô hỏi chuyện gì thì Cận Ngữ Ca đã quát:

“Ra ngoài!!”

“Cận tổng…” Cô thư ký trẻ giật mình, Cận Ngữ Ca ngày thường tuy lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với nhân viên, càng không có chuyện hất tung đồ đạc như vậy, trạng thái này thật sự chỉ mới thấy lần đầu.

“Cút ra ngoài!!” Ngữ Ca thật sự đã bùng nổ, cô quay lưng với cô thư ký, quát thêm một lần nữa với thanh âm cao hơn.

Thư ký không dám nói nhiều, vội vã đóng cửa lui ra. Chỉ để lại một mình Cận Ngữ Ca cúi gầm đầu trong dáng vẻ thất bại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, tạp chí lại đăng tin Cận Ngữ Ca và Tùy Hân không màng thương thích cùng uống cà phê. Trong phòng làm việc của tổ trọng án 3, Hoắc Bân lửa giận hừng hực, cầm luôn tờ báo lên xé tung nó ra rồi vứt thẳng vào sọt rác bên cạnh.

“Fuck!! Đúng là người trước trồng cây người sau hái quả!!”

Vệ Kiến Đông đang ngã lưng trên sô-pha xụ mặt khiếu nại:

“Nè! Tôi còn chưa xem đó! Tạp chí mới mua mà!”

“Xem xem xem! Xem cái đầu anh!!”

“Chẳng phải sếp* đã mất tích lâu rồi sao, còn xem gì nữa?”

(Chú thích: sếp cũng có nghĩa là “người dẫn đầu”, trong tiếng Trung Quốc có cách gọi tắt là “đầu”, vì vậy ở đây khi nghe “cái đầu”, Vệ Kiến Đông mới trả treo lại như thế)

Lưu Trung Bảo nhìn Hoắc Bân, ông hỏi: “Chẳng phải hôm qua cậu đã đi tìm Tiểu Kiều à? Thế nào rồi?”

“Không gặp được.” Hoắc Bân xoa xoa râu trên cằm rồi nói tiếp, “Điện thoại không mở, gõ cửa không có người đáp, tôi lại không dám đến nhà ba mẹ sếp để thám thính, lỡ như cô ấy không nói với gia đình chuyện bị xử phạt, tôi tới đó thì khác nào lộ tẩy?”

“Sếp chúng ta bị sao thế nhỉ? Có ý kiến thì cứ viết báo cáo lên trên, sao lại né tránh, vậy là ý gì chứ?” Vệ Kiến Đông càm ràm, “Chưa kể lần này lão Vương béo cũng đâu phải cố ý xử phạt, chỉ làm vậy để bịt miệng người ngoài thôi mà.”

“Hầy!” Lưu Trung Bảo thở dài, “Tiểu Kiều làm gì mà nuốt trôi cục tức này, lần trước bị đình chức nó đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giờ lại thêm lần nữa chắc chắn là chịu không nổi rồi.”

“Ta nói con người bây giờ đấy, toàn là ăn cháo đá bát. Thử coi sếp chúng ta không cứu cô ký giả kia xem, nổ chết thì thôi, chắc chắn sẽ không như ngày hôm nay.”

Võ Khoan lật tờ báo ngày sang trang khác, mắt không rời báo.

“Thì đó, té gãy chân với nổ văng lên trời, cái nào nghiêm trọng hơn? Có thấy vết thương trên mặt sếp hôm đó không, nếu không vì cứu cô ta thì đã sớm thoát ra ngoài rồi.”

“Vậy mà cuối cùng vẫn bị khiếu nại. Ai nghe vào mà không tức? Đã giới nghiêm không cho vào rồi mà còn nhiều chuyện, cứu cô ta mà còn bị mang họa.”

Đại Vệ vừa lên mạng xem đồ dùng của trẻ sơ sinh vừa làu bàu. Hiện giờ tổ trọng án 3 đều ngồi chờ lệnh, cũng có nghĩa là: ăn không nhàn rỗi.

“Nhưng bỏ chúng ta như vậy cũng đâu phải là cách, trước đây sếp đâu có như thế.”

“Bỏ đi, tâm trạng của Tiểu Kiều không tốt, chúng ta hãy thông cảm một chút. Chờ vài ngày nữa xem.”

Lưu Trung Bảo đứng ra khuyên bảo, xem như tạm thời chấn an F4. Song trong lòng ông cũng không khỏi thắc mắc, Kiều Hiểu Kiều rốt cuộc đã bị sao thế này?

Hoan Nhan “áp giải” Âu Dương sang đất nước lá phong để xử lý vết sẹo khó coi trên mặt của cô. Kết quả tuy không vừa ý lắm, nhưng nói sao cũng thuận mắt hơn. Nhị tiểu thư nhớ nhà, thế là lại vội vàng quay về. Ngờ đâu về đến nơi cô mới phát hiện Cận Ngữ Ca và Kiều Hiểu Kiều không những chưa làm lành mà còn tiến triển ngày càng căng thẳng. Nhị tiểu thư xoa cằm suy nghĩ một lúc, quyết định phái Âu Dương ra ngoài thăm dò tình hình.

Cận Ngữ Ca bị Kiều Hiểu Kiều làm cho ăn ngủ không yên, Hoan Nhan sợ chị mình sẽ tức đến phát bệnh, bèn kéo cô ra ngoài thư giãn. Ngờ đâu vừa ngồi xuống chẳng bao lâu, Cận Ngữ Ca chưa nói được bao nhiêu câu thì Tùy Hân đã lại âm hồn bất tán mà xuất hiện.

Chân của cô đã gần khỏi hẳn, tâm trạng dường như cũng rất đẹp, cô mỉm cười bước đến chào hỏi Cận Ngữ Ca. Ngữ Ca giờ đây đã hoàn toàn vô cảm với con người này, nên cũng không có cái gọi là phiền toái hay ghét bỏ, vậy nên “mặt nạ” lại được đeo lên, quay về trạng thái ứng phó xã giao.

Thời tiết bên ngoài rất nóng, Cận Ngữ Ca mặt quần công sở ống nhỏ chín phân màu gạo, chân bắt chéo để lộ phần gót chân trắng mịn, cô ngồi điềm đạm trên sô-pha. Tùy Hân vờ như lướt nhìn qua, hoàn toàn phớt lờ sự xa rời của Cận Ngữ Ca, trái lại còn rất tự nhiên mà đến gần trò chuyện với Hoan Nhan. Cận Hoan Nhan vốn đang dựa vào người chị của mình, nhìn thấy người ngoài bèn hạ chân xuống ngồi đàng hoàng, cô vừa ứng phó Tùy Hân, vừa quan sát phản ứng của chị mình.

Khác với sự nôn nóng muốn hỏi rõ sự tình trong lần gặp trước, Cận Ngữ Ca của hôm nay lãnh đạm xa rời, cơ hồ là không nhìn đến cô. Những câu nói của Tùy Hân đều bị Hoan Nhan hơ hơ ha ha ứng phó cho qua, cô thì ngay cả mí mắt cũng không nhích một cái. Tùy Hân cầm ly nước của mình lên hớp một hơi rồi nói:

“Ngữ Ca, mình đến tìm bạn là muốn nói rõ sự việc lần trước.”

Cận Ngữ Ca nhìn sang bên cạnh, “Không cần nữa, chuyện của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự giải quyết.”

“Bạn không cảm thấy, bạn nên dời tầm nhìn ra khỏi nơi chật hẹp ấy và để mắt một nơi rộng lớn hơn sao?”

Ngữ Ca nhìn cô, song lại chẳng nói lời nào, nhị tiểu thư cong môi như muốn cười lại như không cười, hoàn toàn là tâm thái đang xem kịch.

“Thế giới này không phải chỉ có một mình Kiều Hiểu Kiều, tình cảm cũng không phải là đơn sắc, không cần thiết phải mang tất cả của mình đổ hết vào một người không xứng đáng. Có lẽ một khi tiến ra bước này, bạn sẽ phát hiện, thì ra, cô ấy không tốt như bạn đã tưởng.”

Tùy Hân nói theo phong cách trữ tình của những tờ tạp chí rẻ tiền, vô cùng ăn khớp với con người của cô. Cận Ngữ Ca vẫn giữ nguyên tư thái ung dung kiểu như trời sập xuống cũng chẳng hề gì, từ đầu đến cuối đều không có ý định trả lời đối phương. Trái lại là Hoan Nhan, cô phì cười, rồi tình cờ nhìn thấy Âu Dương đã xuất hiện tự lúc nào. Đứng ở phía sau ghế sô-pha của Tùy Hân, Âu Dương cúi đầu nhìn chăm chăm vào con người đang nói không ngừng nghỉ ấy.

Âu Dương Thông rất ít khi tỏ ra nét mặt nghiêm túc như thế, hiển nhiên là cô đã nghe thấy lời nói của Tùy Hân. Tia nhìn âm hiểm hiện lên trong đôi mắt của cô khiến Hoan Nhan cũng phải sững sờ.

“Ký giả Tùy, cô làm chuyện trái đạo lý như thế không sợ bị sét đánh sao?”