Dưỡng Ngư

Chương 5




Đồ ăn trên đất liền thật ngon!

Rất nhanh, Âu lượn xong một vòng dưới đáy biển, dọn sạch các loại thức ăn y có thể bắt được, đẩy hết chúng qua cho Thiệu Niên Hoa:

“Ta muốn ăn thêm! Đổi cho ngươi! Tất cả những thứ này đều cho ngươi!”

Thiệu Niên Hoa chọn mấy con hào từ trong đống cá cua vỏ sò hải sâm sứa + vài cọng trông như rong biển cùng đá trắng, hắn dùng chìa khóa vạn năng cạy vỏ hào ra ăn.

Sau khi bổ sung một lượng nước, cả người hắn đã khỏe hơn chút, Thiệu Niên Hoa mỉn cười sờ đầu của nhân ngư:

“Cám ơn ngươi.”

Hai mắt nhân ngư lấp lánh tỏa sáng ngời ngời tràn ngập chờ mong nhìn hắn.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Thiệu Niên Hoa giống như đã hiểu ra ý của y, áy náy xòe tay ra, ra dấu nói cho y:

“Đã hết rồi…”

Âu nghi ngờ theo dõi hắn, vòng quanh hắn vài vòng, lại bò lên đá ngầm dựa sát vào người ta cẩn thận ngửi mấy lần, còn thiếu điều muốn lột sạch đồ người ta sờ soạng soát người hắn, rốt cục cũng tin trên người hắn không còn đồ vật ăn ngon kia nữa, vung đuôi thất vọng, quét hết đám thức ăn trên đá ngầm xuống biển, y phẫn nộ quyết định về nhà.

Thiệu Niên Hoa giờ đã học ngoan, nhạy bén phát hiện ý muốn đi của nhân ngư, cấp bách phóng tới, ôm chặt đuôi cá của nhân ngư:

“Please, làm ơn đem ta về với! Làm ơn đi! Ngươi đi rồi ta phải làm sao đây!!”

“Ta không muốn chơi với ngươi, ta muốn về nhà.”

“Đừng mà. Đừng đi. Ngươi đi rồi ta phải làm sao!!!!”

“Buông!!!”

“Đừng! Đừng bỏ ta một mình ở đây!”

“Ta muốn về nhà! Ngươi cũng nên về đi!”

“Dù sao cũng nên đưa ta đến bờ biển!”

Người trao đổi với cá, có lý đều nói không rõ.

Trong lúc đối thoại, Thiệu Niên Hoa xảo quyệt ôm chuyển từ đuôi lên eo nhỏ của người ta, cố sức kẹp nhân ngư hướng về phía bờ biển đạp nước. Bây giờ Âu mới hiểu ý đồ của hắn:

Đúng nha, con người sống trên bờ.

Một lần nữa được đạp trên đất bằng, Thiệu Niên Hoa cảm động vô cùng, dùng sức ôm chặt người tốt à không cá tốt – nhân ngư Âu.

Âu rất thích thú đối với hành vi này của Thiệu Niên Hoa, hơn nữa độ ấm trên người hắn cũng làm Âu cảm thấy thoải mái, vì thế y cũng ra sức ôm lại hắn, ôm chặt đến suýt làm Thiệu Niên Hoa khó thở chết.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thiệu Niên Hoa vẽ một đồ án hình tựa như chiếc ca nô trên bờ cát, thử hỏi nhân ngư:

“Ngươi có biết chiếc ca nô chở ta ra biển ở đâu không?”

Sự thật chứng minh, thời điểm ngôn ngữ không thông vẽ hình minh họa là phương thức trao đổi tốt nhất. Người thông minh à không người cá thông minh Âu hiểu rất nhanh, dùng sóng âm truyền tin tức ra ngoài:

Giúp ta tìm một chiếc thuyền.

Cá nhiều lực lượng lớn, gần đến thời điểm rạng sáng, nơi gần biển đã có ba chiếc thuyền, trong đó có một cái thuyền nát bằng gỗ bị vứt bỏ, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ mới tinh không biết đám cá tha từ đâu về, còn lại một cái chính là ca nô chở Thiệu Niên Hoa ra cứu viện.

Chẳng qua chiếc ca nô này bị đàn cá lôi qua tảng đá ngầm, dĩ nhiên trông vô cùng thê thảm.

Cuối cùng, đồng chí cứu sinh thám hiểm một mình, ngồi trên ca nô gồ ghề, được một đàn cá heo tốt bụng dẫn đường, thuận lợi trở về địa điểm xuất phát.