Dưỡng Ngư

Chương 33




Cửa hàng thức ăn chín của Thiệu Niên Hoa trên đảo nhỏ rất được hoan nghênh.

Nói như thế nào thì hắn cũng được huấn luyện chuyên nghiệp nha, hơn nữa hắn còn lên mạng tìm kiếm các loại điểm tâm bánh ngọt khai vị hình thức xinh đẹp, luôn luôn thay đổi đa dạng.

Đa số yêu thú tinh quái trên đảo đều thói quen ăn sống, không quen nấu nướng gia vị, trên địa bàn của nhân loại cũng không dám ăn bậy ___ con người chính bản thân họ ăn từa lưa đủ thứ kinh hồn bạt vía, hệ thống miễn dịch của chủng tộc phi nhân loại không được rèn luyện bao nhiêu cũng không bách độc bất xâm.

Mà đồ ăn Thiệu Niên Hoa làm ra tuy không có hương vị ngon như thức ăn của xã hội loài người, nhưng không có chất phụ gia an toàn khỏe mạnh, cho dù trẻ con yêu tinh cũng có thể yên tâm ăn.

Cho nên mỗi ngày buổi sáng đều có rất nhiều chủng tộc phi nhân loại đứng trước cửa hàng mua đồ ăn vặt ___ đối với bọn họ thức ăn chín chỉ xem như quà ăn vặt dỗ trẻ nhỏ, đương không nổi bữa ăn chính ___ đặc biệt mỗi ngày chỉ có một ít không cố định, số lượng không nhiều lắm, muốn mua phải đến sớm xếp hàng chờ.

Thiệu Niên Hoa rất hưởng thụ cuộc sống như vậy. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy, ăn sáng xong thì làm một ít các loại trà bánh, cháo, đá bào đơn giản, phần lớn giữ lại cho Âu ăn, còn lại chia ra phân bán làm số lượng ăn vặt hạn chế.

Việc làm ăn của cửa hàng buổi sáng trừ bỏ số lượng đồ ăn vật hạn chế ra chủ yếu vẫn là thức ăn chín mới mẻ, bạch tuộc nướng, cá mực nướng, cá chình nướng, dê nướng, gân bò hầm, canh gà, mùi bay thật xa, rất nhanh khách hàng đều xếp thành hàng dài, chờ mong mà kính nể nhìn hắn___ đa số yêu thú tinh quái đều sợ lửa, con người này có thể nấu bếp trông lửa cháy bừng bừng mà không thay đổi sắc mặt, có chút lợi hại nha…

Mỗi ngày chuẩn bị nhiều phần như vậy, không đến giữa trưa ngay cả canh cũng không còn, đến lúc này Thiệu Niên Hoa có thể về nhà nấu cơm nghỉ ngơi, ăn xong thì làm việc nhà quét dọn hoặc lại làm đồ ăn ngon cho Âu ăn, hải tộc cũng không thích lửa, cho nên muốn nấu nướng dùng lửa đều thừa dịp Âu không có ở nhà chuẩn bị tốt. Sau đó đặt một số thực vật nguyên liệu nấu ăn trên mạng mà đảo không có___ bởi vì người nhà của nhân ngư có ưu đãi, thuyền vật tư vận chuyển lên đảo đều có thể hỗ trợ tiện thể vài thứ, đồ miễn phí sao không cần! Hơn nữa tủ lạnh cũng lớn đủ! ___ Người trên đảo có tủ lạnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ có nhân ngư đối đồng tộc, hoặc nói chính xác do Ngân Nguyệt chiếu cố đặt biệt đối với Âu và Thiệu Niên Hoa.

Vì vậy rất nhiều đồ ăn ngon cũng chừa lại một phần cho Ngân Nguyệt, nhất là quả nho và dưa hấu.

Qua giữa trưa, ở trong biển Ău ăn no đủ rồi liền mang số lượng lớn con mồi về, hạng mục kinh doanh buổi chiều của cửa hàng là hải sản chất lượng tốt tươi sống. Cá tôm cua sò mặc người lựa chọn, còn có thể chỉ định loại hẹn trước ngày, cửa hàng hải sản tươi mới chất lượng tốt ngon nhất chính là cửa hàng này đấy! Còn có nhân ngư xinh đẹp cung cấp thưởng thức, may chút còn có thể nghe y ca hát!

Sư tử biển tiểu thư tóc vàng mắt vàng chọn năm con cá lớn, che miệng dùng âm lượng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy “nhỏ giọng” cười duyên:

“Ai nha~~ Nha~~~ Nha~~~ Show ân ái ~~ Chói mù mắt người ta rồi ~~”

Âu dính trên người Thiệu Niên Hoa cọ đến cọ đi, đắc ý giơ lên đuôi cá, ngọc lục bảo trên đầu đuôi sáng bóng chiết xạ ra quầng sáng xinh đẹp dưới ánh mặt trời.

Cư dân trên đảo không phải ai cũng có thể xuống biển đi săn, cho dù là hải tộc cũng không có ai có năng lực đi săn giống như Âu, nhân ngư trưởng thành chính là vua ở đáy biển, ngay cả cá mập cùng con mực đại vương gặp phải đều phải đi đường vòng lảng tránh. Dù sao cá ngon lại bắt không được, đều lãng phí!

Lúc mặt trời sắp hạ xuống, Thiệu Niên Hoa có thể dọn dẹp cửa hàng về nhà, còn thừa thì giữ lại cho bản thân ăn, còn tất cả chính là tài liệu làm thức ăn chín buổi sáng ngày hôm sau.

Cơm chiều Thiệu Niên Hoa ăn trong cửa hàng lúc giữa trưa, chính mình ăn no lại đút Âu ăn. Giữa ngón tay nhân ngư có màng, rất khó cầm đũa nắm muỗng, Thiệu Niên Hoa cũng thích đút y ăn, còn cố ý chọn dùng thìa nhỏ, đút hai miếng lại hôn một cái, vẫn dính với nhau đến trước khi ngủ cũng chưa tách ra.

Tiếc nuối duy nhất chính là buổi tối không thể ngủ cùng Âu. Ôm nhân ngư ẩm ướt ướt ngủ không thoải mái, nhân ngư nghỉ ngơi trong biển càng an toàn. Đối với việc này Thiệu Niên Hoa rất phiền não, ôm một bát nho ướp lạnh đã lột da làm sạch hột đi tìm Ngân Nguyệt cố vấn phương pháp giải quyết.

Mặt Ngân Nguyệt đông cứng như nho lạnh, con ngươi màu nhạt lia từ trên xuống dưới đánh giá người hắn mấy lần, bí hiểm câu khóe miệng nói:

“Sớm thôi ngươi sẽ không nghĩ vậy.”

Thiệu Niên Hoa không hiểu được cảm thấy có một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên.