[Đường Môn] Tiểu Phu Lang Của Pháo Ca

Chương 10: 10: Liên Kỳ Không Được Vào Nhà Bếp!






Cuối cùng Liên Kỳ được phân cho nhiệm vụ là gieo hạt, ít nhất có thể đứng thẳng lưng lên.

Về phần giẫm lên hố, chân Liên Kỳ to, không thích hợp.

Mấy người sáng sớm trời vừa sáng liền ra ngoài, cần cù chăm chỉ trồng đến mặt trời ban trưa, mới chỉ trồng khoảng một mẫu mà thôi.

Mà lúc này, ngoại trừ Đường Vô Dục ra, mấy người Liên Kỳ đã có chút mệt mỏi.

Nhất là Liên Kỳ, cảm giác cả người đều có chút đau nhức.

"Đã là giữa trưa rồi." Liên Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng bản thân hắn không có bản lĩnh nhìn mặt trời xác định thời gian, nhưng sau khi kế thừa thân thể này, lại tự nhiên học được, "Chúng ta dừng lại trước, trở về ăn cơm trưa rồi nói sau! "
Nói xong, Liên Kỳ còn cúi đầu nhéo nhéo khuôn mặt Liên Thụy, nói: "Mệt rồi chứ? "
Liên Thụy vừa định lắc đầu, Liên Kỳ liền vỗ vỗ bả vai hắn, "Khẳng định mệt mỏi, trở về trước đi.

"
Chỉ là sau khi trở về, Liên Kỳ vốn định biểu hiện thân thủ của mình một chút, tuy rằng trong nhà không có thịt, ăn đều là đồ ăn trong vườn rau nhà mình trồng ra, nhưng chỉ cần nấu xong, vẫn có thể xem là một loại mỹ vị mà!
Thế nhưng, lúc Liên Kỳ đề nghị mình nấu cơm, lại được ba tiểu tử kia đồng loạt cự tuyệt, nhất là Liên Du, thậm chí còn cất chân ngắn của mình nằm sấp trên đùi Liên Kỳ, phi thường kiên định cự tuyệt yêu cầu để Liên Kỳ nấu cơm.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Liên Kỳ vẻ mặt ngây thơ, hắn đành phải lần nữa tìm kiếm trong trí nhớ, đây dù sao cũng là ký ức của nguyên chủ, Liên Kỳ tuy rằng có, nhưng lại không cách nào hành xử như kí ức của chính mình.

Chỉ là lúc tìm được nguyên nhân, Liên Kỳ có chút dở khóc dở cười, thì ra nguyên nhân là nguyên chủ nấu cơm quá khó ăn.


Cũng không biết là vì cái gì, rõ ràng nguyên chủ nấu cơm cũng không sai, nhưng làm ra cơm lại luôn có chút vấn đề, có đôi khi là món xào nửa sống nửa chính.

Có đôi khi là bánh bao hấp không chín, bằng không chính là thịt luôn xào khét các loại.

Ước chừng trời sinh không thắp sáng được kỹ năng nấu cơm đi, Liên Kì nghĩ thầm.

Nhưng bây giờ đổi thành hắn, chẳng lẽ còn có thể phát sinh chuyện như vậy sao?
Có vẻ như phải thử mới được.

Mà Liên Thụy cùng Liên Anh, lúc này đã kết bạn chạy vào phòng bếp.

Liên Du thì kiên định ôm đùi đại ca nhà mình, kiên quyết ngăn cản hắn đi vào trong phòng bếp quấy rối!
Liên Kỳ đành phải biết nghe lời làm chút chuyện khác.

Kéo Tiểu Đậu Đinh trên đùi hắn, bắt đầu thu dọn bàn ăn bên cạnh phòng bếp.

Người trong thôn Minh gia ăn cơm đại bộ phận đều là ăn ở trên kháng, nhưng Liên gia cùng người khác không giống nhau.

Lúc phụ thân bọn họ Liên Hoằng xây dựng căn nhà này, đã đặc biệt ở bên cạnh phòng bếp xây một phòng khách nhỏ, chuyên dùng để ăn cơm.

Nghe nói là bởi vì mẫu thân bọn họ không thích ăn cơm ở trên kháng, không thoải mái.

Vừa thu dọn bàn ăn, Liên Kỳ vừa nhìn ra ngoài cửa, Đường Vô Dục đang khoanh chân ngồi thiền trên phiến đá xanh trong sân, heo con cơ quan ở bên cạnh y.

Liên Kỳ kỳ thật vẫn luôn cân nhắc thân phận của người tên là Đường Vô Dục này.

Y là NPC trong trò chơi, có cơ quan heo con kia hẳn là không kỳ quái.

Nhưng mà, ngẩng đầu, nhìn Tiểu Nặc đang ngoan ngoãn ngồi trên đỉnh kệ, thú cưng này hẳn là chỉ người chơi mới có?
Lau sạch bàn, lại bày bát đũa bàn ghế dọn xong, Liên Kỳ ngược lại muốn vào phòng bếp hỗ trợ, nhưng nhìn bộ dáng như hổ rình mồi của Liên Du, đành phải từ bỏ, đồng thời cũng suy tư trong lòng, nguyên chủ này nấu cơm rốt cuộc là khó ăn đến mức nào.

Thế mà đem ba tđứa nhỏ này dọa thành bộ dáng này.

Rơi vào đường cùng, Liên Kỳ đành phải kéo Tiểu Đậu Đinh trên đùi đi tìm Đường Vô Dục.

Vừa đi tới trước mặt y, Đường Vô Dục liền mở mắt ra sao, "Chuyện gì? "
"Không có gì, chính là muốn cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi hỗ trợ, chỉ có mấy người chúng ta, khẳng định không có khả năng làm nhanh như vậy." Liên kỳ nói.

Đường Vô Dục không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn Liên Kỳ, chỉ là hiện tại trong ánh mắt của hắn đã không còn cảnh giác phi thường rõ ràng.


"Còn nữa, ngươi có cái gì muốn hỏi ta đúng không?" Những lời này Liên Kỳ nói rất mập mờ, nhưng hắn cảm thấy Đường Vô Dục hẳn là có thể nghe hiểu.

Dù sao y là một người xuyên tới, hơn nữa còn là một thích khách Đường Môn.

Vì để hoàn thành vụ ám sát một cách chính xác, một thích khách phải làm quen với môi trường của mình.

Đường Vô Dục thần sắc khẽ động, tựa hồ là không nghĩ tới Liên Kỳ lại chủ động mở miệng, "Ta vốn định, trồng xong địa quả sẽ hỏi ngươi.

"
Hả? Cho nên, y là chuẩn bị dùng trợ giúp đổi lấy tin tức mình muốn sao?
Liên Kỳ suy nghĩ một lúc, lại hỏi: "Tại sao lại là tôi?"
Trong thôn này nhiều người như vậy, bản thân Đường Vô Dục thân thủ cũng không tồi, tùy tiện bắt cóc một người, nói không chừng có thể đạt được kết quả mình muốn.

"Ngươi tương đối an toàn." Đường Vô Dục lại mở miệng.

An toàn...!
Liên Kỳ vẻ mặt hắc tuyến, cũng không biết là vì cái gì, trải qua mấy ngày ở chung, tuy rằng Đường Vô Dục nói chuyện rất ít, nhưng Liên Kỳ lại luôn có thể cảm nhận được ẩn ý trong đó.

Đương nhiên, Liên Kỳ tuyệt đối không thừa nhận đây là thần giao cách cảm, ừm, khẳng định là hắn quá thông minh!
"Vậy ngươi có cái gì muốn biết, có thể hiện tại hỏi ta."
Đường Vô Dục lại nhìn thoáng qua Liên Du.

Liên Kỳ hiểu ngay lập tức, đưa Liên Du đến phòng bếp, để Tiểu Nặc chơi đùa với bé.

Sau khi Đường Vô Dục thả Tiểu Nặc ra vẫn không thu hồi lại, lúc Liên Du muốn chơi với Tiểu Nặc y cũng không ngăn cản, ngược lại cố ý dặn dò Tiểu Nặc không được tùy ý đả thương người.

Mà mấy ngày nay cũng không xảy ra vấn đề gì, Liên Kỳ coi như là tương đối yên tâm.

Sau khi đi ra lần nữa, Liên Kỳ rốt cục cũng là trước tiên hỏi ra vấn đề chôn ở trong lòng mình thật lâu, "Tiểu Nặc làm sao anh có được? "

"Ừ?" Đường Vô Dục có chút khó hiểu.

Liên Kỳ thay đổi một cách giải thích, "Anh gặp Tiểu Nặc ở đâu? "
"Bạch Long Khẩu."
Trong trò chơi, pet Tiểu Nặc đúng là ở Bạch Long Khẩu ngồi xổm chờ nhận nhiệm vụ mới có thể xuất hiện, bất quá...!
Liên Kỳ nhớ tới trước kia mình đã nhìn thấy một bài post chửi bới trên diễn đàn Tieba.

Nói là hắn tân tân khổ khổ ngồi xổm để nhận nhiệm vụ, nhưng đợi đến khi hắn làm nhiệm vụ, cần tìm báo con, nhưng ở địa điểm vốn nên xuất hiện lại không có bóng dáng báo con.

Khi báo lỗi cho GM, câu trả lời nhận được là không có bất kỳ hành vi bất thường nào, cho đến khi người chơi ghi lại một video hoàn chỉnh được gửi đến các diễn đàn khác nhau.

Mà bây giờ, Liên Kỳ có chút hoài nghi, con báo nhỏ trong tay Đường Vô Dục có phải chính là con báo nhỏ vô cớ biến mất hay không?
Hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, những NPC trong trò chơi, có phải đều giống như Đường Vô Dục, sinh ra ý thức hay không? Hay là, thế giới song song hay gì đó?
Không thể không nói, xuyên việt lần này, làm cho chủ nghĩa duy vật vốn dị thường kiên định của Liên Kỳ bị đả kích phi thường lớn.

Nhưng đả kích thì đả kích, nếu xuyên lại đây, cuộc sống vẫn phải sống tiếp.

Liên Kỳ hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trước mặt Đường Vô Dục, "Anh muốn hỏi cái gì? "
Đường Vô Dục nhìn thẳng Liên Kỳ, "Tất cả về thế giới này.

".