Đường Lý

Chương 53: Kiếm thật nhiều tiền cho Hạnh Hạnh tiêu




Đèn bên đường sáng lờ mờ.

Bóng mặt bên của thiếu niên chìm trong bóng tối, sau khi im lặng một lúc, anh lên tiếng nói: “Không đánh nhau, thấy việc chính nghĩa nên làm thôi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Hạnh cũng không biết nên tin lời anh không, chỉ là cảm thấy khó khăn lắm mới có cơ hội một lần trong nhà có chút ấn tượng với anh, vậy mà lại bỏ lỡ.

May là bà nội dễ chịu, nếu như là bố mẹ cô, cô thật sự sẽ cảm thấy càng khó hơn.

Ai cũng hy vọng người mình thích có thể được người trong nhà chấp nhận, có thể nhận được chúc phúc của người nhà.

Minh Hạnh cũng nghĩ như vậy, cô cũng hy vọng ngày đó sẽ đến.

Minh Hạnh im lặng nhìn anh, sóng mắt dần dần bình tĩnh, cô suy nghĩ một hồi lâu, vẫn là không nói gì, chỉ xoay người đi.

“Về thôi, lát nữa thức ăn nguội hết.”

Đồ ăn đều giữ ấm đựng trong hộp cơm, thực ra thời tiết này cũng không sợ lạnh, chỉ là sợ để lâu một chút sẽ có mùi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn dĩ không ăn mấy thứ này ở đó cũng có chút tiếc nuối, sợ lãng phí tâm ý của ông bà nội.

Trên đường về nhà, Trình Phóng nói cho Minh Hạnh nghe chuyện xảy ra lúc chiều.

“Bây giờ trộm điện thoại cũng to gan quá, trực tiếp thò tay vào túi.”

Trình Phóng không nhìn thấy thì thôi đi, lúc đó đúng lúc đụng phải, nhất thời không nhịn được liền đuổi theo.

Còn có thể chạy được.

Anh đã rẽ những hai con đường mới đuổi được hắn.

Kết quả điện thoại của mình cũng bị rơi hỏng.

Lúc đó nhìn thời gian biết mình đã đến muộn rồi, đang nghĩ muốn đi mượn điện thoại gọi cho Minh Hạnh, ai mà biết vừa quay đầu đã nhìn thấy cô.

Nói xong hai người đã đến cửa nhà rồi.

“Bỏ đồ ăn ra trước, dùng bát đựng đi.” Minh Hạnh không nói đến mấy thứ khác, cô xoay người vào phòng bếp cầm mấy cái bát, cẩn thận đổ đồ ăn ra.”

Hiệu quả giữ nhiệt của hộp giữ nhiệt không tồi, khi đổ canh ra vẫn còn bốc khói nghi ngút, ngay lập tức mùi thơm tỏa ra khắp căn phòng.

Trình Phóng ngồi xuống trước bàn, cầm đũa lên lên bắt đầu ăn, ăn từng miếng lớn một.

Mặc dù nhìn thấy có rất nhiều, nhưng anh ăn cũng nhanh, chưa được bao lâu bát đã nhìn thấy đáy.

Đây là tâm ý của bà nội Minh Hạnh, mặc dù anh không thể ở đó, nhưng cũng phải ăn hết.

Đi vào phòng đèn sáng lên, Minh Hạnh liếc nhìn Trình Phóng đang cúi thấp đầu ăn cơm, lúc này mới chú ý đến quần áo của anh đã bị bẩn một nửa, thậm chí chỗ ống tay áo còn bị rách.

Còn nói không đánh nhau…

Trình Phóng ăn xong đặt bát xuống, bắt đầu tự thu dọn bát đũa.

Lúc cần bát lên, tay trái rõ ràng có hơi run.

Minh Hạnh nhìn qua, chú ý đến dưới cánh tay trái của anh có vết xước, không biết có bị thương đến xương không.

“Bị thương chỗ nào?” Minh Hạnh mím môi, do dự một chút, cô thì thào hỏi: “Đau lắm sao?”

“Không sao?” Trình Phóng rõ ràng cắn răng, tránh ánh mắt của cô.

“Không cẩn thận bị xước chút thôi.”

Nếu anh đã nói như vậy, Minh Hạnh cũng không nói thêm gì nữa.

“Anh đi tắm trước đi.” Minh Hạnh lấy bát đũa từ trong tay anh, tỏ ý để cô thu dọn cũng được.

Bây giờ người anh vừa bẩn vừa hôi, vẫn nên mau đi tắm, buổi tối còn phải nghiên cứu chuyện nguyện vọng.

Trình Phóng im lặng gật đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.



Nói là nghiên cứu nguyện vọng, Minh Hạnh cầm quyển sách, cả tối đều không tập trung.

Trình Phóng nhận điện thoại, đi ra ngoài khoảng mười phút, lúc quay lại, nhìn thấy Minh Hạnh nằm bò ra bàn, dùng tay gối đầu, giống như đã ngủ say.

Trình Phóng nhẹ nhàng đi vào, đứng đằng sau cô, yên lặng nhìn một lúc lâu.

Minh Hạnh chưa ngủ say.

Chắc là gối một bên bị tê, cô lại đổi bên khác.

Dưới ánh đèn, mặt cô hơi trầm xuống, không biết đang nghĩ cái gì, tưởng chừng như muốn cuộn cả người lại.

Ngay cả Trình Phóng ở đằng sau đi vào cô cũng không biết.

Trình Phóng lại bước lên trước hai bước.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, trong mắt u ám, anh thấp giọng nói: “Hạnh Hạnh, nếu như tâm trạng không tốt, mắng anh cũng được.”

Minh Hạnh ngơ ngác một chút, đang nghĩ mình lại không biết anh vào lúc nào.

Nhưng cô vẫn nằm sấp không động đậy.

Nơi nào đó trong lòng giống như bị tắc nghẽn, cố gắng một cách tuyệt vọng nhưng không thể xoa dịu được, cả trái tim như bị chèn ép nặng nề.

Cô mở mắt, trong mắt ướt đẫm, cũng không nói chuyện, chỉ ngẩng lên nhìn Trình Phóng trước mặt.

Trong mắt cực kỳ tủi thân.

Cứ như vậy một phút trôi qua.

Trái tim Trình Phóng đau đến sắp chảy máu.

Cô mắng anh còn hơn là bộ dạng thế này, là vẻ yếu đuối mà anh không dám động vào.

“Không có.” Cuối cùng Minh Hạnh mở miệng, buồn phiền nói: “Em chỉ là không muốn người nhà em có thành kiến với anh.”

Thực ra anh cũng không làm sai điều gì, chỉ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, ai cũng không muốn.

Nhưng cô vẫn khó chịu.

Cô sợ thành kiến của người nhà đối với anh ngày càng lớn.

Vậy thì cô nên giải thích như thế nào?

Ai cũng không muốn chống đối làm loạn với người nhà, mấy tháng nay quan hệ giữa cô và bố mẹ đã trở nên căng thẳng ở một mức độ nhất định.

“Vì vậy anh sẽ cố gắng trở nên tốt hơn.” Giọng Trình Phóng nghẹn lại, anh nói: “Anh muốn thành mặt trời chiếu sáng cho Hạnh Hạnh.”

Nếu như không phải Minh Hạnh, Trình Phóng vẫn là một tên lưu manh vô dụng, đánh nhau gây sự, bị người ta xem thường ghét bỏ.

Nhưng bởi vì đã có Minh Hạnh, anh mới bắt đầu liều mạng học tập.

Nếu nói câu không dễ nghe, ban đầu nếu như không phải điều kiện cô nhắc đến, cả đời anh cũng sẽ không dính vào việc học.

Cũng không nghĩ đi vào con đường này.

Anh biết quá khứ của mình có nhiều thứ không chịu nổi.

Mấy thứ khó chịu đó khiến anh thậm chí không thể nào ngẩng đầu trước mặt người nhà cô.

Trình Phóng như vậy làm sao xứng được?

Cho dù bây giờ anh thi được điểm số này, đối với anh mà nói cũng chỉ là khởi đầu.

Con đường về sau còn rất dài, anh hoàn toàn không đủ tự tin.

Anh phải rất cố gắng, anh phải trưởng thành hơn gấp nhiều lần so với người bình thường mới có thể có năng lực che chở Minh Hạnh.

Lại im lặng một lúc lâu.

Trình Phóng nói: “Anh dự định đăng ký chuyên ngành tài chính.”

Trình Phóng đã có quyết định này từ lâu, trước khi có kết quả.

Lúc trước Lộ Tuyển nói với anh muốn anh học vật lý, làm nghiên cứu. Anh đã suy nghĩ, quả thức anh có hứng thú, cũng cảm thấy rất tốt.

Nhưng con đường làm nghiên cứu vừa dài vừa khó khăn, ai cũng không biết con đường này phải đi bao lâu, điểm cuối cùng ở nơi nào.

Anh không thể đánh cược.

Vì vậy cho dù là anh hứng thú, anh cũng phải từ bỏ.

Thứ anh có thể lựa chọn chính là đi vào hướng có nhiều tiền hơn.

Anh biết điều này rất tầm thường, nhưng vốn dĩ anh là một người tầm thường rác rưởi.

Anh học vì Minh Hạnh, không phải vì bản thân.

“Anh chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền cho Minh Hạnh tiêu.”

Minh Hạnh nghe anh nói xong, mắt càng ướt hơn.

Ngoài buồn ra, trong lòng lại có chút cảm động, cô chưa từng nghĩ trên thế giới này có thể có một người, tất cả lựa chọn của người đó đều suy nghĩ cho cô trước tiên.

Thực ra cô không muốn nhìn Trình Phóng vứt bỏ nhiều như vậy, nhưng nghĩ một lúc cũng biết, chuyện Trình Phóng đã quyết định, chắc chắn đã suy nghĩ rất lâu.

Cô có nói cũng không có cách nào thay đổi được.

Minh Hạnh cụp mắt xuống, cố hết sức hít vào, nhưng lại cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống. Cô chìa tay ôm cổ Trình Phóng, vùi đầu vào hõm vai của anh.

Hơi thở của cô quét qua da của anh từng đợt ngứa râm ran.

Bàn tay Trình Phóng đặt sau gáy cô, giống như vuốt lông cho một chú mèo con, xoa xoa nhẹ nhàng từng chút một.

“Đợi hai hôm nữa anh đăng ký nguyện vọng xong sẽ tới nhà thăm ông bà nội, còn có cả bố mẹ em nữa.” Trình Phóng nhẹ nhàng nói: “Anh nhất định sẽ thể hiện tốt.”

Minh Hạnh khẽ “vâng” một tiếng.

Lại qua một lúc lâu, chuông điện thoại của Minh Hạnh vang lên.

Cô nhìn, là điện thoại của mẹ gọi tới.

Minh Hạnh vẫn có hơi tò mò, thời gian này theo như giờ làm việc và nghỉ ngơi của họ, chắc là đang nghỉ ngơi rồi.

Tại sao đột nhiên lại gọi cho cô?

Minh Hạnh có chút thấp thỏm, sau khi làm động tác tay hộ ‘suỵt’ về phía Trình Phóng, cô liền nhận điện thoại.

“Hạnh Hạnh, ngủ chưa?” Đầu dây bên kia Chương Thục Hoa hỏi.

“Vẫn chưa ạ!”

“Tối nay đã xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn.” Buổi tối vốn dĩ Chương Thục Hoa muốn đến cùng ăn cơm với họ, kết quả cũng không đến được.

“An ninh trật tự gần trường học này cũng không tốt, mẹ đang đi trên đường, điện thoại bị trộm mất.”

Nghe đến đây, Minh Hạnh liền ngây ra.

Chương Thục Hoa ngừng một chút, lại tiếp tục nói: “May mà gặp được một chàng trai nhiệt tình giúp mẹ lấy điện thoại về.”

“Điện thoại bị rơi suýt chút nữa không mở được, lại cầm đi sửa, loanh quanh đến tận bây giờ.”

Chương Thục Hoa thở dài, bà nói: “Chỉ là cậu thanh niên kia đi nhanh quá, ngay cả câu cảm ơn mẹ cũng không kịp nói với cậu ấy.”

Nếu như hôm nay không có người ta, điện thoại sẽ không lấy lại được

Một chiếc điện thoại không mất bao tiền, quan trọng là ảnh và video trong đó. Nếu như mất rồi thì bao nhiêu hồi ức quý giá cũng sẽ mất đi không trở lại nữa.

“Được rồi, mẹ cũng chỉ muốn nói với con một câu, về sau ở trên đường, vẫn phải chú ý nhiều hơn, để mắt kỹ vào.”

Chương Thục Hoa vô tình nói liên miên, nhưng Minh Hạnh đang cầm điện thoại cứ ngây ra tại chỗ, hoàn toàn không nghe thấy sau đó Chương Thục Hoa nói gì nữa.

Dù sao đã muộn như vậy rồi, Chương Thục Hoa cũng không nói quá nhiều. Bà nhìn thời gian rồi cúp mắt.

Giao diện cuộc gọi điện thoại tối om, nhưng Minh Hạnh vẫn để điện thoại bên tai, cô ngây ra tại chỗ, không cử động.

“Sao thế?” Trình Phóng nhìn thấy cô nghe điện thoại, người liền ngơ ngác, bỗng chốc anh cũng cảm thấy tò mò.

“Trình Phóng!” Đột nhiên Minh Hạnh ngẩng đầu, vui sướng gọi tên anh.

Trình Phóng còn không kịp phản ứng, cô đã đứng lên, cả người nhào lên người anh.

Trình Phóng bị bất ngờ không kịp phòng bị, theo bản năng sợ cô đụng trúng, anh dùng bàn tay đặt dưới cằm của cô.

“Trình Phóng!” Minh Hạnh lại gọi tên anh, giọng điệu càng kích động hơn.

Vừa nãy còn đang đau buồn mà, đột nhiên liền hưng phấn, Trình Phóng cảm thấy chẳng hiểu ra sao.

Minh Hạnh cầm điện thoại tìm ra một bức ảnh, đặt trước mặt Trình Phóng, hỏi anh: “Chiều nay có phải anh giúp người này lấy lại điện thoại không?”

Trình Phóng lắc đầu: “Không chú ý nhìn, không nhớ nữa.”

Trong ngõ nhỏ tối như vậy, anh chỉ chú ý đuổi theo người ta, sau đó còn đánh nhau với hắn, tay đang đau, lúc trả điện thoại xong liền đi mất, đâu chú ý bộ dạng ra sao.

“Mẹ em vừa gọi điện, nói điện thoại của bà ấy suýt chút nữa bị trộm mất, có người giúp bà ấy lấy về.” Giọng Minh Hạnh cũng ngân cao, cô nhìn Trình Phóng nói: “Là anh đấy!”

Trình Phóng nghe xong cũng ngây ra.

Anh lại nhìn ảnh, nhìn đến mấy lần, lại cẩn thận nhớ lại, hình như đúng thật là dì trong ảnh này.

“Mẹ em còn nói muốn cảm ơn anh, nhưng không kịp.” Minh Hạnh cảm thấy đám mây đen trong lòng hình như thoáng chốc đã mất đi, thầm nghĩ sao chuyện này lại có thể trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức không chân thực chút nào.